**********
Giang Tử Sơ bị nhìn đến không được tự nhiên, lại thấy ngữ khí của anh ta mang theo một sự ái muội kỳ lạ, đôi bờ má của cô dấy lên một luồng khí nóng, càng thêm xấu hổ mà nói “Không phải không phải, tôi tới tìm Tiểu Bảo
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Hả? Tim Tiểu Bảo? Cô tìm nó làm gì?”
Nụ cười của Cận Tâm Lâm đột nhiên đổ sụp, trên mặt toàn là thất vọng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giang Từ Sơ cũng không ngờ anh sẽ có phản ứng như vậy, có chút ngập ngừng nói: "Sao? Không thể tìm Tiểu Bảo sao?”
Cận Tâm Lâm xua tay nói: "Không phải là không thể chỉ là sáng nay Tiểu Bảo đã bị ba mẹ tôi đưa về rồi, bây giờ cô không gặp được đầu
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngừng một hồi, anh ta lại đột nhiên
nhếch lên một nụ cười, cười giống hệt như một con sối đuôi lớn vậy, tiếp tục nói: "Nhưng mà nếu như có muốn tìm anh của tôi, anh ấy rất là ranh đặt
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cho đủ không rảnh, anh trai của anh chắc chắn cũng sẽ biểu hiện như rất là rảnh thôi
Trong nội tâm của Cận Tâm Lâm lại bỏ sung một câu.Giang Tử Sơ bất giác có chút do dự, cảm thấy cậu hai Cận này là đang nói dối trắng tron.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Loại người như Can Tam Du, tất nhiên là mỗi ngày đều trăm công nghìn việc, ngay cả ăn cơm cũng không có thời gian.
Sao mà có thể rất là rảnh chứ
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mình đi làm phiên chỉ vì chuyện này, hình như cũng không được tốt lắm.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trước đây mình đã hứa với Tiểu Bảo, muốn cho bé một bữa tiệc sinh nhật khó quên, bây giờ bị sa thải rồi, bất luận thế nào cũng phải nói một tiếng với bé.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bây giờ Tiểu Bảo không có ở đây, cũng chỉ có thể nói với ba của bé thôi,
Nghĩ đến đây, Giang Tử Sơ mới lên tiếng nói: "Ừm, nếu như không có phiên thì tìm ngài Cận cũng được.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Không phiền, sao mà phiên được chứ Nếu như là cô thì anh tôi chắc chắn sẽ không nói gì đâu.
Nói không chừng là còn rất vui lòng để bị làm phiên nữa kìa!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đến lúc đó mà vui lên, anh có thể nhậncơ hội mà lừa chiếc Maybach hàng đầu mà bấy lâu nay anh đã nhớ nhung kia rồi.
Nghĩ nghĩ cũng thấy sướng
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Càng nghĩ, câu hai Cận lại càng phần khích, thể là cũng càng lúc càng thêm niềm nở "Nào, đi theo tôi, tôi đưa có đi gặp anh tôi
Giang Tử Sơ gật đầu: "Vậy phiền anh rồi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dưới sự dẫn đường của Cận Tâm Lâm, hai người tiến vào công ty, rồi lại đi thang máy riêng của Cận Tâm Du trực tiếp lên lầu.
Lúc này, tầng cao nhất, bên trong văn phòng Tổng giám đốc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cận Tâm Du đang vùi đầu trong đống văn kiện được chất thành núi nhỏ kia, bận rộn túi bụi.
Trong chốc lát, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, anh không ngẩng đầu lên mà lên tiếng: "Mời vào
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cận Tâm Lâm ở bên ngoài đẩy cửa đi vào, Giang Tử Sơ đi theo sau, tò mò mà đánh giá xung quanh.
Phòng làm việc của Cận Tâm Du rất hiện đại, không gian rộng rãi, nội thất đơn giản nhưng ẩn chứa hiệu ứng thị giác sang trọng, bức tường nằm ở hướng Đông Nam đượckhoét rộng, thiết kế thành cửa sổ sát đất, ảnh năng ngập tràn
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đứng ở đó, tầm nhìn đủ rộng để bao quát cả thành phố.
Trong lòng Giang Tử Sơ thầm cảm thán, không hổ là phòng tổng giám đốc của Tập đoàn Cận Thị, quả nhiên là khí phách
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vừa nghĩ, tầm mắt của cô vừa di dời, cuối cùng rơi trên người của người đàn ông ở sau bàn làm việc.
Nhìn một cái, lập tức đã bị kinh diễm.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc này, trên người Cận Tâm Du chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cà vạt buông lỏng, có hai chiếc cúc cổ áo không được cải, mang mảng có thể nhìn thấy chiếc xương cổ xinh đẹp, chiếc áo vest nhàn nhã đặt trên lưng ghế tay áo được xần lên đến cánh tay, trên sống mũi cao có một cặp kính gọng vàng, ánh mắt chăm chú vào tài liệu trong tay, trong sự lãnh đạm và nghiêm cẩn, có một vẻ lịch sự nho nhã không thể nói thành lời.
Giang Tử Sơ nhìn đến ngày người ra, trong đầu không kìm được mà nhảy ra một câu đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tuyệt phẩm giống như Cận Tâm Du, lại cộng thêm một thân khi chất cao quý, quả thậtlà át đi cả ánh sáng của mặt trăng mặt trời, người và thân đều phản nội
Trong khi Giang Tử Sơ đang chìm đảm trong nhan sắc tuyệt mỹ của Cận Tâm Du, không thể rút ra thì Cận Tâm Lâm bên kia đã tí ta tỉ từng chạy qua đó, tranh công mà nói: “Anh, nhìn thử em đưa ai tới cho anh kia?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cận Tâm Du vốn tưởng người vào là trợ lý, cho nên không có để ý, lúc này nghe thấy thanh âm của em trai, mới giành thời gian rảnh mà ngước mí mắt lên.
Hờ hững liếc nhìn một cái, lúc nhìn thấy Giang Tử Sơ, thì đột nhiên đúng hình.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi bờ má của Giang Tử Sơ lại nóng lên, cảm thấy có chút mất mặt, nhìn trộm người ta, còn bị người ta bắt gặp rồi!
Khuôn mặt khẽ đỏ lên, vội vàng chào "Ngài Cận
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dưới đáy mắt như ngọc đen của Cận Tâm Du thoáng qua một tia sóng ngầm, anh hồi thân lại, đặt văn kiện trong tay xuống, nói: "Sao cô lại đến đây?"
Giang Tử Sơ đi qua đó, có chút ngại ngùng nói: “Xin lỗi, làm phiền anh rồi, tôi đến là có thứ muốn cho Tiểu Bảo, nhưng mà lúc này nghe cậu hai nói, Tiểu Bảo không có ở đâynên nổi giao cho anh cũng được.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Ngôi xuống trước rồi nói
Cận Tâm Du hoàn toàn không có sự bất mãn khi bị làm phiền, mà ngược lại, trong đội mặt còn mang theo vài phần vui mừng rất khó phát hiện ra
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh chủ động đứng dậy đi tới đó, đất Giang Tử Sơ đi về phía sofa
Nhất cử nhất động, đều rất có phong thái
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cậu hai Cận ở phía sau nhìn mà chặc lưỡi, trong lòng nói: Cô gái này quả nhiên là không bình thường, có thể khiến cho anh trai trước giờ luôn xem công việc như mạng sống lần đầu tiên ném công việc trong tay xuống.
Nhìn cái tốc độ bỏ văn kiện xuống lúc nãy kìa, quả thực là nhanh quá!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh đã quyết định tại chỗ, sau này phải ôm chặt đùi lớn của bà chị dâu tương lai này, để tránh hôm nào đó anh trai của anh không vui lại muốn tần anh một trận, lúc đó lại tìm không được cứu binh nữa.
Nghĩ như vậy, cậu hai Cận càng thêm niềm nở, chủ động chạy qua đó rót cà phê cho Giang Tử Sơ.Giang Tử Sơ lập tức thụ sủng nhược kinh, vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn cậu hai
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vẻ mặt Cận Tam Lâm đầy hào sảng, xua tay nói: "Đều là người một nhà, khách sáo gì
Giang Tử Sơ có chút sững sở.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Người một nhà?
Còn chưa đợi cô phản ứng lại thì Cận Tâm Du đã lên tiếng cắt ngang dòng suy tư của cô: "Cô Giang, cô nói có độ muốn cho Tiểu Bảo, là gì vậy?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Hả? Ò." Giang Tử Sơ hôi thân, vội vàng móc từ trong túi ra một chiếc hộp bằng nhung đã được đóng gói kỹ, đưa qua đó và nói: "Là cái này.”
Sau khi nhận lấy, Cận Tâm Du thuận tay mở ra, nhìn thấy bên trong có một sợi dây chuyền được chế tác tinh xảo, có kích thước chính xác cho một đứa trẻ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cận Tâm Lâm cũng nhìn thấy, ngay lập tức nhận ra mặt dây chuyền chòm sao trên đó, chen miệng vào nói: “Là chòm sao của Tiểu Bảo!"
Giang Tử Sơ có chút ngại ngùng, cười nói: “Ừm, tôi cũng không mua nổi món quả đất giá nào, cho nên đã chọn sợi dây chuyền này,làm quà sinh nhật cho nó."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cận Tâm Du nhíu mày, đồng chiếc hộp lại, nói: "Sinh nhật của Tiểu Bảo còn chưa tới
“Tôi biết, chỉ là
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giang Tử Sơ đột nhiên trở nên có chút căng tháng, ngón tay bất giác cong lại, siết chặt vạt váy, giống như là có gì đó khó nói
Cần Tâm Du thu hết biểu cảm của cô vào trong mặt mình, nói: "Cô Giang, có điều gì thì cứ nói.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giang Tử Sơ hít thở một hơi thật sâu, rồi đột nhiên đứng dậy, khom người với Cận Tâm Du một cái.
Cận Tâm Lâm bị giật bắt mình, cả người nhảy dựng lên từ ghế sofa, nói: "Sao thế, sao thể, đột nhiên hành đại lễ như vậy?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cận Tâm Du cũng nhíu mày lại, không hiểu mà hỏi: "Cô Giang, cô đây là
Giang Tử Sơ không có mặt mũi nào mà ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của anh, chỉ đành khom eo, nói lời trong lòng mình muốn nói ra “Xin lỗi ngài Cận, hôm nay tôi đến chủ yếu là muốn xin lỗi anh và Tiểu Bảo. Là về chuyện chuẩn bị tiệc sinh nhật của Tiểu Bảo.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.