**********
Bốp bốp....
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Âm thanh giòn giã vang lên bên ngoài hành lang.
Một vài vị khách xung quanh, đi ngang qua và nhân viên phục vụ đều sững sở khi nhìn thấy tình huống này.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Giang Nhã là người đầu tiên phản ứng lại,
chạy đến bên cạnh Lam Thế Doãn, nói: "Anh
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Thế Doàn, anh có sao không?"
Tần Linh cũng vội vã chạy đến, thấy con trên mặt con trai có hai dấu tay đỏ bừng, khuôn mặt biển sắc: "Giang Tử Sơ, cô dám đánh con trai tôi sao, tôi giết cô
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Dứt lời liên xông lên, tựa hồ như muốn xé nát Giang Tử Sơ thành trăm mảnh.
Giang Tử Sơ không kịp né tránh, ngay vào lúc nghĩ bản thân mình sắp bị thương thì bằng nhiên có một cánh tay mạnh mẽ vươn ra từ đăng sau lưng cô, dứt khoát chặn lấy tay Tân Linh.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Chuyện gì thế này?"
Giang Tử Sơ nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng, ngữ điệu ẩn chứa sự giận dữ không cách nào che giấu được
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ngay sau đó, một mùi hương quen thuộc bao bọc lấy xung quanh có
Đó là mùi hương đặc trưng của riêng Tâm Du, rất dịu nhẹ và mang theo chút gì đó lành lạnh.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Vài giây sau, có cảm giác được bản thân mình đang dựa vào một lồng ngực rộng rãi, cách một lớp quần áo mỏng manh, nhiệt độ áp của cơ thể nhẹ nhàng lan tỏa
Khoảnh khắc ấy, một cảm giác an toàn vô cùng tận bao trọn lấy cô, khiến cho sống mũi có bằng chốc cay cay.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cô không khỏi quay đầu lại nhìn anh, hốc mặt đỏ ửng, nói: "Sao anh lại ở đây?"
Cận Tâm Du cúi đầu nhìn cổ, muốn trả lời nhưng ánh mắt lại chạm phải dấu tay đỏ bừng trên mặt cô, cả người như bao phủ bởi một
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
ngọn lửa thiêu đốt
Vẻ dữ tợn từ từ dâng trào nơi đáy mắt, vẻ dịu dàng khi đối mặt với Giang Tử Sơ đột nhiên biến mất, thay vào đó là bức
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Anh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vào đám người đang đứng trước mặt.
Ánh mắt lạnh lẽo như băng, không chút cảm xúc khiến ai này nhìn thấy cũng kinh sợ
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Ai đánh?" Anh hỏi.
6 người trước mặt, bất kể là Lam Thế Doãn, Giang Chính hay là Lam Bách Long điều là những nhân vật lão làng trên thương trường, ai nấy cũng chẳng phải hạng người hiền lành, nhưng lúc này đây, bọn họ đều có cảm giác như rơi xuống một hàm bằng
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Giang Nhã lại càng kinh ngạc hơn, cô ta không ngờ được là người đàn ông này sẽ xuất hiện bảo vệ cho Giang Tử Sơ.
Cô ta không nên nổi tò mò mà đánh giá người đàn ông này.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Gương mặt tuấn tú hoàn mỹ, khí chất cao quý, bộ vest sang trọng đặt tiền ôm lấy cơ thể, dáng đứng ngạo nghề, cử chỉ toát lên sự nhẹ nhã lịch thiệp bẩm sinh, dáng vẻ ấy giống như một vị vương tước quyền quý thời Trung cổ, nếu lấy Lam Thế Doãn đang đứng bên cạnh cô ta đây mà so sánh với anh, thì quả thật và cùng thua kém vô cùng nhạt nhẽo
Giang Nhã vừa ngạc nhiên vừa tức giận,
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cô ta vốn nghĩ rằng, mấy năm nay Giang Tử Sơ vô cùng thảm thương, thậm chí cô ta vẫn một lòng mong mỏi anh Thế Doàn của cô ta nữa. Nhưng không ngờ là, người phụ nữ này quả thật có bản lĩnh, có ta nghiệm nhiên quyền rũ được một người đàn ông ưu tú đến như vậy
Dựa vào gì chứ
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Một con đàn bà đã từng sinh con cho người khác thì sao lại có tư cách đó được
Đáng lẽ ra cả đời này phải trốn chui trốn lủi sống vật vờ nơi hang cùng ngõ hẻm mới đúng
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ngay khi có ta đang ghen tị đến phát điện lên thì Giang Tử Sơ nhẹ nhàng lên tiếng “Tôi không sao, bị chó cào thôi ấy mà
Cô chậm rãi quay đầu lại nhìn Lam Thế Doãn, ánh mắt như bị bao phủ bởi một lớp băng lạnh lẽo.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lam Thế Doãn vừa lĩnh hai cái bạt tại, rồi ở trước mặt bao người lại bị mắng là chó, sắc mặt anh ta vô cùng khó coi, dường như nghiền răng nghiến lợi nói: "Giang Tử Sơ, cô muốn chết a?"
Giang Tử Sơ lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Lam Thế Doãn, trước kia tôi không ra tay với anh là do tôi không muốn bị bẩn tay, và điều đấy không có nghĩa là tôi dễ bị bắt nạt. Hai cái tất này, một là dành cho sự phản bội của anh 6 năm trước. Đừng nghĩ là tôi không biết, anh đã lén lút qua lại với "em gái yêu" của tôi sau lưng toi từ lâu rồi, sau đây lại bày ra dáng và như tôi làm chuyện có lỗi với anh Đã ăn cắp còn muốn là làng, cả nhà cầu kết với nhau, thay nhau tung hứng diễn trò, thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Cái tát còn lại, là cho sự ức hiếp người khác quá đáng của anh 5 năm sau Giang Tử Sợ tôi không nợ nần gì anh, càng không nợ nần bất kì ai trong số các người. Nếu như trước kia anh đã chọn cách đoạn tình đoạn nghĩa, vậy thì sau này có gặp nhau thì cứ xem như những người xa lạ đi, không có hậu thuẫn của nhà họ Giang, tôi vẫn sống vô cùng tốt. Vậy nên, hi vọng các vị đây nhớ cho rõ, sau này có gặp lại, đừng nói với tôi bất cứ câu chữ gì, bởi vì nó khiến tôi buồn nôn
Dứt lời, Giang Tử Sơ không đợi bọn họ phản ứng lại liên túm lấy Cận Tâm Du rồi xoay người đi vào bên trong.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lúc này, Giang Chính bằng nhiên lên tiếng: "Giang Tử Sơ, máy thử bước thêm một bước nữa xem? Nếu như máy dâm thì cả đời này đừng mong quay trở về nhà họ Giang nữa" Giọng điệu này như thể có chút gì đó bạn
on.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Giang Tử Sơ nở nụ cười khinh miệt, vô cùng coi thường, cũng không thèm quay đầu lại, cùng với Can Tâm Du biến mất sau cánh cửa.
Cánh cửa phòng "âm" một tiếng rồi lập tức đóng lại, Giang Tử Sơ từ từ buông Cận Tâm Du ra, dáng vẻ kiệt quệ như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Mặc dù vừa rồi cô tỏ vẻ bất cần thờ ơ, võ cùng lạnh nhạt, nhưng thực chất trong lòng cô lai buồn bã.
Những người thân thiết nhất của cô trên thế gian này, đều không muốn cô sống tốt, lúc nào cũng muốn chà đạp cô sỉ nhục cô, khiến có phải tủi hổ.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cả đời Giang Tử Sơ cô chưa từng làm chuyện gì sai trái, chưa từng có lỗi với ai, nhưng tại sao lại đối xử với cô như vậy?
Cần Tầm Du có thể cảm nhận được sự suy sụp của cô, ảnh mặt anh trở nên u ám, cảm giác như muốn phá hủy tất cả mọi thứ.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nhưng may mà anh che giấu tốt, thở dài một hơi, nhẹ nhàng lên tiếng: "Không sao chứ?"
“Không sao" Giang Tử Sơ cười nhạt, nói: "Xin lỗi, khiến anh chế cười rồi" Lúc nói những lời này, có không dám ngắng đầu nhìn vào mắt Cần Tam Du
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Gặp phải tình cảnh khó xử như vậy, cũng giống như phơi bày hết tất cả những sự túi nhục, những vết thương trong quá khứ ra dưới ánh mặt trời.
Có sợ Cận Tâm Du biết chuyện cô vì tiến mà chấp nhận để thuê
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Một con người như vậy, bẩn thỉu đến mức ngay cả tư cách đứng bên cạnh anh cũng không có chứ đừng nói là chạm vào con.
Đứa bé thuần khiết trong sáng như vậy, lại thích cô như thế, nếu như biết cô vì tiền mà bỏ rơi con của bản thân, đến lúc đấy, không biết sẽ thất vọng đến mức nào?
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nghĩ đến đây, Giang Tử Sơ cảm thấy trải tim dường như bị bóp nghẹt lại, không thể nào ở lại đây được nữa, liên vội vàng chạy đến chỗ ngôi cầm lấy túi xách rồi nói với Cận Tầm Du: "Tối nay đến đây thôi, tôi không thoải mái cho lầm, tôi về trước đây, cảm ơn anh vì bữa tối”
“Dì Tử Sơ, dì sao vậy, chúng ta đến bệnh viên nhé?"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bé con lo lang lại gần định ôm lấy chân
Trước đó Giang Tử Sơ luôn muốn gần gũi chiều chuộng bé, nhưng lúc này lại lùi về phía sau vài bước.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tay câu bé khưng lại giữa không trung,
cả người choáng váng
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Giang Tử Sơ áy náy lên tiếng: "Xin xin lỗi bé con dì dì không cố ý đầu. Xin lỗi con
Dứt lời, không kịp để cho cậu nhóc phản ứng lại, cô đã lướt qua người Cận Tâm Du rồi bỏ chạy.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cận Tầm Du trầm mặt nhìn về phía cửa phòng đang mở kia, vẻ u ám không ngừng dâng lên trong đôi mắt khiến người ta không thể nào đoán ra tâm trạng
Cuối cùng thì cậu nhóc cũng định thần lại, đôi chân nhỏ bé cũng chạy ra khỏi phòng "Di Tu So..."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nhưng làm gì còn chút bóng dáng nào của Giang Tử Sơ nữa?
Hai mặt cậu bé ửng đỏ, quay đầu nhìn Cận Tâm Du, những giọt nước mắt như những viên chân trâu lần dài "Daddy. dì Tử Sơ ghét con roi a?"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cận Tâm Du cúi người bế cậu nhóc lên dỗ dành: “Không phải, dì Tử Sơ yêu con nhất