**********
Giang Tử Sơ nghe vậy, có chút sửng sốt, thăm nói, cái gì mà chia cho anh nửa giường Anh thật sự không khách sáo đó
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hơn nữa, người này thật là Cận Tâm Du
sao?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôn quý cao ngạo trong lời đồn, rõ ràng chỉ chiếm hai chữ trước, nếu không sao lại nói ra lời này?
Chính vào lúc có lòng đầy nghi hoặc, Cận Tâm Du xem như phát hiện minh nói lời không nên nói, họ khẽ một tiếng che giấu, sau đó khôi phục biểu cảm cao ngạo nói: "Tiểu Bảo còn chưa tam, có lẽ phải làm phiên cô Giang một chút."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Giang Tử Sơ hội thân, đáp một tiếng: "Không vấn đề"
Trả lời xong mới phát hiện đề tài đã bị dời đi dễ dàng, không nhịn được có chút buồn bực.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng cô không ngu ngốc nhắc tới nữa, cam chịu quay người đi tìm quần áo cho Tiểu Báo.
Chỗ này của Giang Tử Sơ nhìn mặc dù nhỏ, nhưng đồ đạc lại rất đầy đủ, ngay cả quầnáo của trẻ con cũng chứa đầy một tủ lớn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đây là quân áo năm năm này có chuẩn bị cho dira bé dó.
Cho dù biết cá đời cũng sẽ không thể gặp mặt, lại vẫn sẽ mỗi năm mọi mùa chuẩn bị một hai bộ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hơn nữa, tuổi tương tự với Tiểu Bảo, Giang Tử Sơ dường như không cần suy nghĩ, đã lấy bộ đồ ngủ liên thân bò sữa nhỏ trên tăng cao nhất xuống.
Cực kỳ đáng yêu!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Về phần Cận Tâm Du, chỗ có thật sự không có quân áo anh có thể mặc.
Cận Tâm Du cũng không để ý.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hai mươi phút sau, Tiểu Bảo cả người thơm phức được Giang Tử Sơ ôm ra khỏi phòng tắm, trên người mặc bộ đồ ngủ bò sữa đó, vừa người vô cùng, giống như đặc biệt mua cho cậu.
Cận Tâm Du thấy vậy, mắt như có điều suy nghĩ, như muốn hỏi
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng trầm ngâm một lát rồi lại thôi.
Giang Tử Sơ cũng không có ý giải thích, dù sao vừa quen biết không tới một ngày. Cho dù thật sự rất quen thân, cô cũng không muốnnhắc tới quá nhiều về chuyện quá khứ
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vì vậy, cô trực tiếp om Tiểu Bảo vào phòng, tiếp đó lại tììn bộ chăn mền sạch sẽ, dưa cho Cận Tâm Du "Sofa hơi nhỏ, có lẽ sẽ không thoải mái
"Không sao, tối nay rất cảm ơn"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cận Tâm Du nhận chăn mền, ngón tay trong lúc vô ý đụng vào mu bàn tay Giang Tử So.
Làn da chạm vào nhau, Giang Tử Sơ khế cứng ngắc, sắc mặt có chút không tự nhiên, gò mà ngượng ngùng, vội vàng rút tay về
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cận Tâm Du ngược lại còn chưa hồi thần từ trong cảm giác mềm mại đó, ánh mắt khẽ trầm xuống, có chút hoảng hốt.
không biết tại sao, tất cả lòng cảnh giác vốn có đối với Giang Tử Sơ, vào giờ phút này, như đã biến mất không ít.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đây thật sự là cảm giác trước nay chưa từng có.
Rất kỳ quái!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Giang Tử Sơ vốn không biết suy nghĩ của
Cận Tâm Du, sau khi quay về phòng, cô liền cầm đồ ngủ đi tắm rửa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong nhà có thêm một người đàn ông,rất nhiều mặt đều không tiền.
Nhưng còn may Giang Tử Sơ trước giờ bảo thủ, đồ ngủ cũng rất quy củ, lúc ra ngoài, Còn Tâm Du đã nằm trên sofa nhám chặt mát, hoi tho deu deu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhìn dáng vẻ như đang ngủ
Giang Tử Sơ đáy lòng thở phào nhẹ nhôm, rón rén tất đèn, chuẩn bị vào phòng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lại không nghĩ tới, người đàn ông phía sau vào giờ phút này đột nhiên mở mắt. Ảnh mắt u ám như đêm đen, khóa chặt bóng dáng cô.
Thân thể nhỏ nhắn, mặc đồ ngủ liên thần vô cùng bảo thủ, bên trên in hình gấu rilakkuma, rất ngây thơ, còn có chút ấu trĩ, tuy nhiên, không biết tại sao, Cận Tâm Du lại cảm thấy phần bụng máu nóng dâng lên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chỗ nào đó trước giờ lực khống chế cực kỳ mạnh lại mơ hồ xuất hiện phản ứng. "Binh——"
Cửa đóng lại, Cận Tầm Du nửa ngày mới bình ổn lại xao động, đáy mắt tràn đầy khó tin.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh lại có cảm giác với một người phụ nữ quen biết chưa tới một ngày!Horm sau, lúc Giang Tử Sơ tỉnh lại, Cận Tầm Dù đã không còn ở đó nữa, trên bản đặt một tờ giấy, phía trên ghi Có chuyện gấp, rồi đi trước, Tiểu Bảo xin nhờ có, buổi tối tôi sẽ tư mình đến đón, tổn thất về công việc, tôi sẽ bồi thường
Giang Tử Sơ đọc xong, can lời cực điểm, thầm nói: Đây là ba nhà ai vậy, lại để con mình ở nhà một người phụ nữ "xa lạ" thế này, anh thật sự yên tâm à, không sợ cô có ý đồ bất chính sao?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chửi thậm một phen, Giang Tử Sơ móc điện thoại ra, gọi cho quản lý xin nghỉ.
Cô vốn cho rằng xin nghỉ vô vọng, dù sao bây giờ công ty thật sự rất bận
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nào biết, quản lý không nói hai lời đã đồng ý: Tôi biết, phía tập đoàn Cận thị đã nói một tiếng rồi, nói cô đang thảo luận quá trình và chi tiết buổi tiệc với họ. Tử Sơ à, cuộc làm ăn này, có thể duy trì tới cùng hay không liên dựa vào cô, cô phải nằm thật chặc Nếu có thể hoàn thành thuận lợi, cuối tháng tôi sẽ phát tiền thưởng cho cô, ba trăm triệu
Giang Tử Sơ kinh ngạc.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ba trăm triệu?
Số tiền này có thể duy trì tiền chữa trịmáy tháng của mẹ nó.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thật sự không nghĩ tới, mình cuối cùng lại hưởng nhớ ánh sáng của Tiểu Bảo có được lợi ích phong phú như vậy
Lúc này, tập đoàn Cận thị, văn phòng tổng giám đốc.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tổng Sơn đang báo cáo hành trình cả ngày với Cận Tâm Du "Chín giờ sáng, có cuộc hội nghị cấp cao công ty. Mười giờ, hội nghị cổ đông. Mười một giờ, hội nghị từ xa của công ty con ở nước ngoài. Hai giờ chiều, hẹn bàn bạc với Quách tổng của ngân hàng Á Thái. Bốn giờ, Cao tổng của tập đoàn Hoàn Cầu hẹn anh đi đánh golf Bảy giờ tối, chúc thọ của ông cụ nhà họ Tống, mời anh nhất định phải tham dự.
Ảnh mặt Cận Tâm Du chăm chú mở tài liệu, mắt không ngước lên: “Ba cuộc hội nghị buổi sáng tôi sẽ chủ trì, hoạt động buổi chiều và buổi tối, để Tâm lâm tham gia thay tôi
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tổng Sơn vừa muốn trả lời “dạ”, ngoài cửa lại truyền tới tiếng hô kinh ngạc: "Sao em vừa tới, đã nghe thấy một hàng dài công việc điên cuồng ập về phía em? Anh, anh quá không có nhân tính rồi đi? Em vừa công tác quay về l Còn chưa kịp thở đâu."Người tới là câu hại nhà họ Cận - Cần
Tâm làm, đồng thời cũng là người đứng thứ hai trong tập đoàn Cần th
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh ta mặc dù bắt cần, cà lơ phát phơ, nhưng làm chính sự lại không chút thua kém anh trai. Hơn nữa diện mạo anh ta cực kỳ tuần mĩ, thực sự phong độ ngời ngời, khí chất ngọc thụ lâm phong, thường đại diện cho tập đoàn Cận thị xuất hiện trước mặt truyền thông, càng khiển vô số phụ nữ khom minh.
Mức độ được hoan nghênh không hề thua kém Cận Tâm Du
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc này, anh ta chân trước vừa bước vào ngưỡng cửa, chân sau đã dừng lại, biểu cảm muốn co giò bỏ chạy.
Cận Tâm Du chậm rãi nhìn sang, ánh mắt sắc như dao, giọng điệu mệnh lệnh không cho phép cãi: "Đi vào!” Cận Tâm lâm hừ hừ thương tâm, chậm rễ
Anh nợ em một câu yêu thương!
rề bước vào.
Tổng Sơn mặt đồng tình chào hỏi: "Cậu hai."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cận Tâm lâm phất tay xem như trả lời, đưa phần tài liệu trong tay tới trước mặt anh trai
Anh ta chỉ là tới đưa tài liệu mà thôi,không nghĩ tới họa từ trên trời rơi xuống, không nhìn được văn muốn cau xin “Anh, er buổi tối có hen, em có lẽ không thể thay anh đi
Anh nợ em một câu yêu thương!
Giọng Cận Tam Du lạnh lùng. “Đám oanh oanh yến yến đó của cậu, một ngày không hẹn cũng không tản đi được
"Ai nói chứ! Người lần này, em đã phí không ít tâm tư mới có thể xác định!" Cận Tâm lãm hùng hồn nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cận Tâm Du khịt mũi coi thường. Uống rượu mua vui, không làm chuyện khác còn không bằng không cần. Nếu cậu có bản lãnh, thì lấy một người phụ nữ về, tôi nghĩ, ba mẹ sẽ rất vui mừng."
Cận Tâm lâm nghe vậy, sợ lùi liên tục ba bước lớn: "Anh, đừng nói những đề tài kinh sợ như vậy có được không? Thiếu gia em đây theo chủ nghĩa độc thân, mới không cần vì người phụ nữ nào mà bồi thường cả đời mình. Anh nhìn lão giả! Cả ngày bị mẹ ăn sạch sành sanh, mỗi lần nhìn em đều cảm thấy cuộc đời rất đen tối"
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Tuổi cậu cũng không còn nhỏ nữa. Mấy ngày trước, mẹ cầm một xấp hình thiên kim danh viện, tôi nhìn cũng thấy không tệ, có thể sắp xếp một người cho cậu."Cần Tam Du lạnh lùng lướt nhìn anh ta, giọng điệu uy hiếp
Cần Tám làm nước mát giản giua giọng bị thương thống hàn Tuổi ern chỗ nào lớn chứ em năm nay mới 27, còn nhỏ hơn anh hai tuổi, anh cũng chưa kết hôn, em gặp gì chứ
Anh nợ em một câu yêu thương!
Căn Tầm Du đột nhiên im lặng một lát, nói: "Nói không chừng sáp rồi.