• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Phù Dung Uyển,



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Trong một căn chung cư một người ở, Giang Tử Sơ đeo tạp dề bận rộn dưới nhà bếp, định nấu bữa cơm tối



Cậu bé đang cảm ly sữa bò ở bên cạnh, dáo dác nhìn xung quanh với ánh mắt tò mò "Đây là nơi di sống sao?



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








“Đúng vậy, phòng rất nhỏ, chắc chắc không sang như nhà của cháu đầu.



Giang Tử Sơ tùy tiện nói, cô tiên tay cho



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








những thức ăn đã xắt vào nồi. Cậu bé ngẩng đầu lên hỏi cô. "Di sống có một mình thôi sao?"



"Đúng thế"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.









"Di không có người nhà ư?"



"Có, nhưng họ không sống ở đây, bình thường di chỉ có một mình mà thôi."



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Cậu bé im lặng trong giây lát, rồi vội vàng vỏ vỏ có với vẻ nghiêm túc, dịu dàng an ủi cô như thể lo lắng cô sẽ buôn “Đừng sợ, sau này có chấu thì sẽ thành hai người.”



Giang Tử Sơ cảm thấy thật buồn cười.Đừng là đó ranh manh



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Càng nhìn càng thay thích



"Rồi, di chuẩn bị đi nấu cơm, trong này dầu khỏi dữ lắm, châu ra ngoài ngôi một lúc đi là có cơm ăn ngay.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








"Da."



Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu rồi đi ra ngoài ngày, ngôi đợi có ở ghế sô pha. Giang Tử Sơ đang bận rộn.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Bình thường có hay tự nấu ăn để tiết kiệm tiền, nấu nướng cũng rất thành thạo.



Ba món mặn một món canh, chưa tới một tiếng đồng hồ đã bưng ra bàn, Có hải sản, có sườn, còn có rau xanh, chạy mặn kết hợp, vừa thơm vừa ngon, vừa



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








nhìn thấy đã khiến người ta động lòng ngay.



Có điều, Giang Tử Sơ vẫn hơi lo lắng.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Dù sao cậu bé trước mặt cô cũng là tiểu thái tử trong nhà họ Cận, bình thường đã quen ăn sơn hào hải vị rồi, cũng không biết có thích ăn món bình dân thế này không.



Giang Tử Sơ bởi cơm cho cậu bé rồi nói: "Cháu ăn thử xem, nếu như không hợp khẩu vị thì nói dì, dì dẫn cháu ra ngoài ănCậu bẻ gật đầu, cảm muỗng múc con bỏ vào miệng, dùng sức mà nhai, hai rả phính lên trồng đến là đáng yêu,



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Giang Tử Sơ bật cười, lúc định ngôi xuống ăn, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên,



Giang Tử Sơ không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Bình thường không có ai đến, hôm nay ai đến đây?



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Cô bước ra mở cửa, trong lòng cảm thấy rất tò mò.



Một người có vóc dáng cao ráo đứng ngay trước cửa nhà có



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Gương mặt anh tuấn như thiên thần, đẹp tựa tác phẩm điêu khắc của thần thánh, đôi môi mỏng xinh đẹp mím thành một đường thắng, khuôn mặt sắc sảo đến nỗi không bút nào vẽ nên được, đôi mắt tĩnh lặng như biển cả yên ắng trong đêm đen



Bộ đồ vest tinh tế ôm sát vào người anh, trông anh rất tuấn tú, đôi chân dài được bao bọc dưới lớp quần tây vừa thon thả, vừa dài lại có vẻ cấm dục, dáng người anh hoàn hảo đến mức không bắt bẻ được.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Đây là lần đầu tiên Giang Tử Sơ nhìn thấy người đàn ông đẹp đến thế.Trong lực nhất thời, có quên cả việc phản



ung.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








khó khăn làm mới bình tĩnh lại được, còn đang tính hỏi xem người đàn ông này là ai, nhưng bất chợt nghe tiếng xoảng vang lên sau lung.



Giang Tử Sơ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cậu bé ném muỗng lên lên bàn, hứ một tiếng đầy kiêu ngạo rồi nhấc đôi chân ngắn cỡn của mình lên, chạy Ù vào trong phòng.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Còn khóa cửa lại l



Cân Tâm Du...



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Giang Tử Sơ...



Trong lòng cô thấy vô cùng ngạc nhiên, thầm hỏi chính mình chuyện gì thế này?



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lúc cô còn đang chìm trong cơn ngờ vực, chợt nghe thấy giọng nói chậm rãi của người đàn ông ấy vang lên. "Chào cô, tôi là Cận Tâm Du, là ba của Tiểu Bảo."





Giang Tử Sơ ngỡ ngàng, cô cảm thấy sung so.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Cô cũng từng nghĩ sớm muộn gì người nhà họ Cận cũng sẽ tìm đến đây, nhưng nào ngờ Cận Tâm Du lại đích thân đến.



Cô cũng từng nghe đến tên tuổi củangười này.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nghe đồn rằng, người đàn ông này sống rất khiêm tốn, lạnh lùng bạc tình, là truyền trong giới kinh doanh, quyền thế ngất trời, thân phân cao gặp cũng



Em trai của anh ta là Tâm Lâm, cũng là người hào phóng và phong lưu, hào hoa tạo nổi đình nổi trên thương trường.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nếu là trước đây, sợ là Giang Tử Sơ không có cơ hội tiếp xúc với người như thế này.



Nào ngờ hôm nay anh ta lại đích thân ghé đến cái tổ đơn sơ của mình.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Giang Tử Sơ miễn cưỡng tỏ ra bình tĩnh rồi đáp: "Xin chào, anh đến đón Tiểu Bảo về à?"



"Ừm." Cận Tâm Du gật đầu, rồi nhìn vào bên trong: “Tôi có thể vào được không?” nhiên là Giang Tử Sơ vội vàng



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








nói.



Cận Tâm Du sải bước vào trong, vóc dáng một mét của anh đứng trong nhà, khiến cho Giang Tử Sơ cảm thấy chung cư của mình nhỏ hẹp quá đi mất.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Cận Tâm Du không tỏ thái độ gì, chỉ đánh xung quanh trong vô thức.Mặc dù căn nhà rất nhỏ, nhưng trang trí âm cùng trên bàn còn có những món ăn nóng hồi, anh chợt thay am lòng một cách lạ lùng.



Cần Tam Du cũng không biết vì sao mình lại nghĩ như thế



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Trước khi đến đây, anh đã từng đọc từ liều của Giang Tử Sơ. Nam được đại khái gia thể của cô gái



này.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lúc ấy anh còn nghĩ rằng, có lẽ cô ta tiếp cần Tiểu Bảo vì mưu đồ riêng.



Dù gì đi chăng nữa, mọi người luôn đồn đại anh không ham thích phụ nữ, Tiểu Bảo cũng không thích những cô gái lạ mặt, hiếm làm mới tỏ vẻ thích cô ta nên ít nhiều gì cô ta cũng muốn lấy lòng Tiểu Bảo



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Giang Tử Sơ đứng sau lưng Cận Tâm Du, cô không hề biết suy nghĩ của anh.



Đến lúc nhìn thấy Cận Tâm Du quan sát thức ăn trên bàn, cô mới lúng túng.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








“Cho của tôi chỉ có các món đạm bạc thể này thôi, có thể cậu chủ nhỏ không ăn được.



Cận Tâm Du nghe thấy thế mới hờ hững nói: "Không kén thế đầu, cái gì nó cũng ăn được hết, hôm nay phải cảm ơn cô Giang đãchăm sóc cho con trai tol



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Giang Tử Sơ vội vàng xua tay “Không có đầu, Tiểu Bảo ngoan lam, Arm... chỉ có điều không biết sao đột nhiên



"Chuyện này không liên quan gì đến cô



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Giang cả, chắc là nó giản tôi, để tôi gọi nó ra là



được rồi."



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Sau khi nói dứt lời, Cận Tâm Du đi đến trước của phòng, gõ cửa rồi nói: "Tiểu Bảo, ra đây, chúng ta về nhà.



Tiểu Bảo im thin thít



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Dường như Cận Tâm Du đã lường trước con trai mình sẽ như vậy, anh kiên nhẫn nói: “Con giận dỗi ba ngày rồi đó, cũng phải bớt giận đi chử, con không còn là con nít lên bà nữa đâu.



Giang Tử Sơ nghe thấy thế, chợt cảm thấy buồn cười.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Tiểu Bảo vẫn im lặng.



Cận Tâm Du nhíu mày, giọng nói của anh trở nên lạnh lẽo: "Cận Thiên Hàn, cho con một phút, nếu con không ra thì ba sẽ xông vào ngay"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng động trong phòng, nhưng dường như cậu bé khônghề có ý muốn ra.



Giang Tử Sơ hết chịu nổi.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Vừa uy hiếp lại vừa dọa dâm, cậu bé chịu ra mới là lạ.



Thế là cô không nhịn nổi mà cất tiếng để nghị "Anh Cận, hay là để tôi thử xem."



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK