• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyenapp.net. Xin cảm ơn!

**********



Giang Nhã nhận thấy sự khác thường của anh ta, không khỏi nghi hoặc mà hỏi: "Anh Thế Doãn, sao thế g



Anh nợ em một câu yêu thương!








Ảnh mắt Lam Thế Doãn phức tạp mà nhìn phía trước, nói: "Là Giang Tử Sơ "Cái gì?”



Những người còn lại nghe vậy thì không khỏi sững sở, lũ lượt nhìn qua đó, quả nhiên nhìn thấy một thân ảnh duyên dáng yêu kiều đứng ở đó.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Năm năm không gặp, cô đã thay đổi rất nhiều.



Ngũ quan trở nên càng lúc càng tinh xảo, dáng người cũng cao hơn rất nhiều, không còn là bộ dạng non nớt của năm đó nữa, toàn thân trên dưới toả ra một khí chất trầm tĩnh, có một loại cảm giác thanh cao, xa cách.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Ảnh mặt của hai vị trưởng bối nhà họ Lam tức tốc có chút phức tạp.



Năm đó, người này chính là con dâu mà bọn họ yêu thích, từ nhỏ nhìn đến lớn, chỉ là sau này lại làm ra chuyện mất mặt như thế



Anh nợ em một câu yêu thương!









Còn Giang Chính, lúc nhìn thấy đứa con gái đã lâu không gặp, cũng không có phản ứng gì lớn, khuôn mặt chỉ trầm xuống, cũng không biết đang nghĩ



Còn về Tương, trước đây bà ta có nghe con gái bảo bối nhà mình tới, lúc này nhìn thấy rồi thì cũng không có kinh ngạc gì cho chỉ là ngạc nhiên vì sự thay đối của cô.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Người phụ nữ này, càng lúc càng giống với người mẹ đoản mệnh của cô ta



xinh đẹp đến nỗi khiến người ta phát hon.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Trong lòng bà ta thầm oán hận, nhưng bề ngoài lại giả vờ rất kinh hỉ, nói: "Trời ơi, thật đúng là Tử Sơ a! Nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng lại gặp lại Bà ta giả vờ vui vẻ mà đi tới trước mặt cô, thân mật năm lấy tay của cô, nói: "Tử Sơ, con thay đổi không ít rồi nhỉ? Cao hơn rồi, cũng xinh đẹp hơn rồi, mấy năm con tránh né bọn ta ở khắp nơi. Dì và ba của con muốn tìm con về nhà, nhưng không được."



Nghe xong, Giang Tử Sơ chỉ cảm thấy lòng mình dấy lên một sự kinh tởm. Nhiều năm không gặp, người phụ nữ này



Anh nợ em một câu yêu thương!








càng lúc càng biết diễn kịch rồi. Năm đó, bà ta cũng trước một bộ mát, sau mot bỏ mặt như vậy mà phá hoại tình cảm cha con giữa cô và Giang Chính.



Sau này bị đuổi ra khỏi cửa nhà, tuy rằng là có sự thúc đẩy của Giang Nhã, nhưng cũng không thiếu sự châm dầu vào lửa của người phụ nữ này đầu



Anh nợ em một câu yêu thương!








Giang Tử Sơ chán ghét mà rút tay lại, dùng sức hơi mạnh một chút, khiến cho Trầm Mộng Tương bị loạng choạng hai bước.



Thấy vậy, Giang Nhã nhanh bước tiến lên trước, đỡ lấy mẹ có ta, vẻ mặt trách cứ mà nhìn Giang Tử Sơ "Chị, nhiều năm không gặp như: vậy, mẹ em quan tâm chỉ, sao chị lại có thể như vậy chứ?"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Giang Tử Sơ không có tâm tư phí lời với cô ta.



Cận Tâm Du và Tiểu Bảo còn đang đợi ở phòng bao, có phải nhanh chóng quay về. Thế là cười khẩy một tiếng: "Quan tâm?



Anh nợ em một câu yêu thương!








Tôi và các người thân nhau làm sao? Tránh ra,



đừng chặn đường người khác"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Trầm Mộng Tương giả vờ tổn thương "Tử Sơ, con còn giận dì và ba của con sao? Năm đó, ba con nhất thời tức giận nên mới đuổi con ra ngoài thôi, con về nhà đi?” Giang Tử Sơ chả hệ quan tâm, trực tiếp đi vòng qua bọn họ, nhấc chân lên mà đi. Chả tiêm nhìn ba cô đến một cái



Giang Chính phản nộ vô cùng lúc Giang Tử Sơ đi ngang qua bên người, ông ta lên tiếng nói. "Giang Tử Sơ, nhiều năm không gặp như vậy, mày đủ lông đủ cánh rồi, gặp người khác cũng không biết kêu tiếng nào sao?



Anh nợ em một câu yêu thương!








Nghe vậy, Giang Tử Sơ bất giác dừng bước chân lại, nhìn ba của cô, trần đây thờ ơ và mỉa mai: "Kêu? Kêu cái gì? Ba ư? Ngại quá, tôi không có ba, ông ta đã chết vào 5 năm trước rồi :



Đã chết ở trong lòng của cô rồi!



Anh nợ em một câu yêu thương!








Giang Tử Sơ vĩnh viễn cũng không thể quên được, 5 năm trước, ba của cô đã đối xử với có thể nào.



Lúc đó, cô đang bất lực, cần nhất là sự quan tâm của cha, nhưng ông ta không nói không răng mà lựa chọn đuổi cô, xem cô như sự sỉ nhục trong đời.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Buồn cười, sau này có vậy mà vẫn còn ôm ao ước, cảm thấy ba của cô sẽ không bao giờ không quan tâm không màng đến cô đầu



Kết quả, hiện thực đã hung hãng tất vào



Anh nợ em một câu yêu thương!








mặt cô Nghe Giang Tử Sơ nói như vậy, Giang Chính tức giản tại chỗ, giờ tây lên định đánh "Thử nghịch nữ này! Nhiều năm như vậy rồi, vẫn không có chút tiến bộ nào cá





Lam Thế Doãn nhanh tay nhanh mát, chặn tay của ông ta lại, nói. "Chú, chủ bình tĩnh đi."



Anh nợ em một câu yêu thương!








Giang Nhã nhìn Lam Thế Doãn, có chút bất mãn, không hiểu sao anh ta lại ngăn Giang Chính lại chứ.



Nhưng mà cô ta không tiện biểu hiện ra ngoài, chỉ đành giả vở hiểu chuyện mà đi tới với vô lưng của ba, an ủi nói: "Ba, ba đừng tức giận, nếu như làm hại đến sức khoẻ thì làm sao đây?"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Trầm Mộng Tương cũng đi tới khuyên nhủ: "Đúng đó, khó làm mới gặp lại con gái, ông nói chuyện đàng hoàng chút đi.



Giang Tử Sơ nhìn mà càng cảm thấy kinh tom.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Đúng là hình ảnh của phụ từ nữ hiểu thế tử hiền thục mà!



Cô cười lạnh, mỉa mai nói: “Sao kích động quá vậy? Không lẽ tôi nói sai rồi sao?"



Anh nợ em một câu yêu thương!








"Máy. Sắc mặt Giang Chính vô cùng khó



coi. Ba mẹ nhà họ Lam nhìn thấy bộ dạng toàn thân đầy gai của Giang Tử Sở thì cảm thấy vô cùng xa lạ, trong lòng thậm chí con cảm thấy may mắn, năm đó đã thay con trai nhà mình giải trừ hôn ước với có



Anh nợ em một câu yêu thương!








Nếu không sớm muộn cũng sẽ bị tức chết



"Tử Sơ, ba của cháu bất luận thế nào cũng là trưởng bối của cháu, cháu nói chuyện như vậy, cũng quá không ra gì rồi, làm gì có ai nguyên rửa ba của mình chết chứ?"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Lam Bách Long cau mày trách mắng, không còn vẻ hiện từ khi gặp cô năm đó nữa.



Tần Linh cũng cay nghiệt mà chê bai “Năm đó mình làm ra chuyện mất mặt như vậy, bị đuổi ra khỏi nhà, cô không có chút sám hối nào thì cũng thôi đi, còn đại nghịch bất đạo như vậy nữa. Thật sự giống hệt như mẹ cô, tính toán chi chi! Có kết cục như vậy cũng là tự làm tự chịu thôi."



Anh nợ em một câu yêu thương!








Nghe vậy, đôi mắt Giang Tử Sơ hip lại, nghiêng đầu nhìn Tần Linh, trong mắt ngoại trừ lạnh lẽo ra thì còn có một sự tức giận.



Cô nhớ ra một chuyện.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Ban đầu Tần Linh khăng khăng giải trừ hôn ước của con trai bà ta với cô, vốn không phải vì có mang thai hộ cho người ta, mà là côn that the ở nhà họ Giang.



Bởi vì Trầm Mộng Tương và Giang Nhã thượng vị, lấy được không ít quyền sở hữu có phiếu của công ty, thậm chí cuối cùng còn nhiều hơn đứa con gái của vợ đầu là cô nữa, cho nên Tần Linh một lòng cảm thấy cô sẽ trở thành cục đá ngáng chân cho con trai của bà ta, có vài lần còn tạo mối quan hệ tốt với Giang Nhã ở trước mặt cô nữa.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Giang Nhã cuối cùng câu dẫn được Lam Thế Doãn, ở đây đương nhiên cũng có công lao của Tần Linh.



Tuy nói Giang Tử Sơ không quan tâm đến tên tra nam Lam Thế Doãn đó nữa, nhưng những toan tinh ban đầu của Tần Linh, bất luận thể nào cũng không thể phớt lờ được.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Cô cười lạnh nhìn bà ta nói: "Các người còn chưa sám hối thi tôi dựa vào đâu mà phải sám hối chứ? Thật sự tưởng rằng còn là trưởng bối của tôi sao? Làm phiền cút được bao xa thì cút bấy nhiều xa đi!”



Tần Linh không ngờ Giang Tử Sơ lại dám nói chuyện với bà ta như vậy.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Cả đời này bà ta còn chưa bị ai cãi vã như thế này qua, tức đến toàn thân phát rung "Giang Từ Sơ, có có thật không có giáo dường



Lam Thế cũng phát hoả, nói: "Giang



Anh nợ em một câu yêu thương!








Tử lập tức xin lỗi Giang Tử Sơ "Anh là cái thá Sắc mặt Lam Thế Doãn âm trầm cực độ.



Đây đã là lần thứ hai



Anh nợ em một câu yêu thương!








Cô gái luôn cúi đầu nhẫn nhịn đối với anh ta năm đó bây giờ đã hở một chút lại nói, anh là cải thá gì!



Anh ta thật sự không thể nhịn nữa rồi. Đột nhiên nhấc tay lên, một cải tất giảng trên mặt của Giang Tử



Anh nợ em một câu yêu thương!








Anh ta là đàn ông, lực tay lại lớn, hơn nữa Giang Tử Sơ lại không kịp phòng bị, bị tát một cải, cả nửa bên mặt đều dại, bên tai vang lên tiếng ù ù, giống như là mất thính rồi vậy, cả nửa ngày cũng không nghe thấy gì.



Tất cả mọi người đều sở, bao gồm Lam Thế Doãn cũng hậu tri hậu giác phản ứng lại: "Tôi"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Anh ta vừa định nói gì đó, ai ngờ lời còn chưa nói ra thì Giang Tử Sơ đã liên tục giảng hai cái tát lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK