• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyenapp.net. Xin cảm ơn!

**********



Giang Tử Sơ chắc chắn là mình không có nghe làm, cô có chút u phiên mà lắc lắc đầu như muốn bay đi luôn vậy "Cái này không cần đầu nhi Tôi đi được rồi, sao có thể để anh đi mua đồ ăn với tôi chứ?"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Hơn nữa, anh đây là Tổng giám đốc của Tập đoàn Cận Thị Là nam thần trong lòng hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ Nhân vật tinh anh với thần giả vài trăm ngàn tỷ Nhân trung long phụng, có một không hai, nếu như truyền ra ngoài, thì sao mà được?



Nhưng ai ngờ đại Tổng giám đốc lại không có tự cảm thấy như vậy, vẻ mặt hờ hững mà nói: "Tại sao lại không được?”



Anh nợ em một câu yêu thương!








Trong lòng Giang Tử Sơ nói, cái này cũng cần hỏi sao?



Khi thể bá đạo hừng hực này của anh, hoàn toàn là không ăn nhập gì với mấy chỗ như chợ rau hết.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Nếu như đi rồi, không bị vây xung quanh nhìn mới lạ đối



Trong lòng tuy nghĩ như vậy nhưng lại không dám nói ra, chỉ có thể cười gượng nói: “Đương nhiên là bởi vì anh là khách Máy chuyện này đương nhiên không phiên anh được rồi



Anh nợ em một câu yêu thương!









Trong lúc nói chuyện, ba người cũng đã đến cửa nhà.



Giang Tử Sơ một tay bế Tiểu Bảo, một tay móc chia khoa, chuẩn bị mở cửa.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Ai ngờ, lúc này Tiểu Bảo lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nói với cô "Dì Tử Sơ ơi, Tiểu Bảo muốn đi."



Giang Tử Sơ dở khóc dở cười mà nhìn bé "Sao cháu cũng muốn đi à? Chợ rau không phải là chỗ gì vui, chỗ đó loạn lắm, còn có hơi thổi nữa!"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Các loại mùi cá tanh, thịt sống hoà quyện với nhau, ngay cả cô cũng có lúc chịu không nổi nữa.



Nhưng Tiểu Bảo lại nói: "Cháu không sợ, cháu muốn đi với di Giang Tử Sơ, được không?" Nói đến đây, bé liền dùng một ánh mắt trong veo vô tả, tràn đầy hy vọng nhìn Giang Tử



Anh nợ em một câu yêu thương!








Giang Tử Sơ lập tức nghẹn lại, tất cả những lời từ chối toàn bộ đều bị nghẹn ở cổ họng, trái tim cũng sập bị cái ánh mắt này làm tan chảy đi rồi, không nói gì nữa mà liền đồng y "Được, dì đưa cháu đi



Tiểu Bảo lập tức hoàn hộ. "D) Tử Sơ là tốt nhất." Nói xong, còn sáp tới hòn Giang Tử Sơ một cái moa nữa



Anh nợ em một câu yêu thương!








Trái tim Giang Tử Sơ lúc này như tan ra thành một cái hồ nước sâu, mềm mại vô cùng, hận không thể đem cả mạng sống cho bé



Cận Tâm Du ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, trong lòng có hơi không vui.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Anh ra yêu cầu thì cô liền từ chối chả hệ do dự Tiểu Bảo ra yêu cầu, cô lại không nói không rằng gì nữa mà đồng ý. Sự phân biệt đối xử này, quả rõ



ràng rồi! Vào lúc anh vẫn còn đang chua xót thì Giang Tử Sơ cuối cùng cũng quay lại nhìn anh một cái, nói: "Ngài Cận, tôi đưa Tiểu Bảo ra ngoài, có được không?"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Cận Tâm Du gật đầu: "Đương nhiên là được."



Giang Tử Sơ mim cười nói: "Cảm ơn, vậy cũng phiên anh đi cùng với chúng tôi rồi. Lát nữa lúc tôi chọn rau, cũng có thể giúp trông Tiểu Bảo."



Anh nợ em một câu yêu thương!








Cận Tâm Du vô cùng sản lòng, hộ tống một lớn một nhỏ ra ngoài. Chừng 10 phút sau, cả ba đến trước cửa



chợ rau



Anh nợ em một câu yêu thương!








Cần Tầm Du hiển nhiên là lần đầu tiên đến đầy, lập tức bị cảnh tượng trước mặt này sốc toàn tập.



Chỉ thấy trong khu chợ loạn xì ngẫu, khắp nơi có thể nghe thấy tiếng rao bản. Người bản thịt chặt xương, vang lên tiếng động âm trời, người bán cả mổ cá, động tác lanh lẹ gọn gàng, chỉ là cái mùi tanh và mùi máu của cá thực sự là quá nhức mũi rồi, khiến người ta có chút chịu không được.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Cận Tâm Du nhíu mày, giống như có chút không quen.



Tiểu Bảo cũng cau mày, dùng tay bịt mũi lại.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Giang Tử Sơ thấy hai người như vậy, cũng sớm đoán được rồi, cô đề nghị: "Ngài Cận, hay là anh và Tiểu Bảo ở đây đợi tôi đi, tôi đi vô đó mua, rất nhanh sẽ ra thôi.”



Tiểu Bảo vừa nghe thì lập tức không vui, tay chân dùng sức ôm chặt cổ và eo của Giang Tử Sơ, nói. "Cháu muốn ở cùng với dì Tử Sơ



Anh nợ em một câu yêu thương!










Cận Tâm Du cũng tán đồng. "Tôi cũng đi vào luôn, không sao đâu, chỉ là nhất thời không quen, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi



"Vậy sao?" Giang Tử Sơ nghi ngờ mà nhìn anh, giống như là không tin làm: "Nếu như không thích thì đừng miễn cưỡng"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Cần Tâm Du lặc đầu cười khẽ: "Không miễn cưỡng, tôi chỉ là cảm thấy chỗ này rất có sức sống, rất tốt



Giang Tử Sơ văn bản tín bản nghĩ, nhưng Cận Tâm Du cũng đã nói như vậy rồi, cô cũng không tiện nói gì nữa, thể là liên đưa hai người vào trong.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Cô quen đường quen lối mà đi vào trong, một số tiểu thương ở xung quanh nhận ra Giang Tử Sơ, lũ lượt chào hỏi. "Tử Sơ, lại đến mua rau à? nào nào nào, thim Ngô hôm nay có rau cải tươi ngon, đặc biệt để cho cháu đó, mau đến xem đi"



“Tử Sơ, tâm lớn mới bắt này, có cần không?"



Anh nợ em một câu yêu thương!








"Tu So..."



Giang Tử Sơ đáp không xuể, thực sự không thể trả lời từng người một được, chỉ đành cười nói: "Dạ được dạ được"



Anh nợ em một câu yêu thương!








"Không ngờ cô cũng được hoan nghênh quá nhỉ?” Cận Tâm Du ở bên cạnh nhìn rất hứng thủ, nói một câu Tiểu Bảo cũng thay đổi bộ dạng chê bai trước đó, đôi mắt nhìn lung tung khắp nơi, cám thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều rất mới mé.



Giang Tử Sơ mim cưới đáp "Sống ở đây rất nhiều năm rồi, hầu như đều là hàng xóm của nhau, lâu dân cũng sẽ thành quen, máy năm trước khi tôi khó khăn nhất, bọn họ còn cứu tế cho tôi nữa.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Tuy cô nói rất đơn giản, nhưng trong câu này, có bao nhiêu sự khổ sở, cũng chỉ có có hiểu rõ nhất thôi.



Nghe vậy, nội tâm Cận Tâm Du như sụp đồ đi một góc.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Trong lúc hai người trò chuyện, mấy tiểu thương đó cuối cùng cũng chú ý đến người đàn ông và đứa bé ở bên cạnh của Giang Tử Sơ.



Lúc đi vào, Cận Tâm Du đã bế Tiểu Bảo roi.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Hai cha con, một lớn một nhỏ, hai gương mặt hoàn toàn giống như là in ra vậy, một người tuấn mỹ, một người thì mềm mại đáng yêu, khiến cho các bà dì xung quanh đều sôi sục lên.



"Ai ya, Tử Sơ, chàng trai bên cạnh châu là ai thế? Bạn trai của cháu sao?" "Bạn trai gì chứ, là ông xã đúng không Con trai cũng lớn đến thế này rồi."



Anh nợ em một câu yêu thương!








"Ông xã gì, Tử Sơ không phải là còn chưa kết hôn sao? Lần trước thim Ngô còn định giới thiệu người cháu làm luật sư của thím ấy cho Tử Sơ đó."



Giang Tử Sơ cũng không ngờ mình mới vừa nói chưa tới hai câu với Cận Tâm Du thì chuyện đã phát triển xã đến như vậy rồi, bờ má bằng chốc đỏ bừng lên giống như nhuộm màu vậy, vội vàng giải thích: “Các thím đừng nói bay, bọn tôi không phải "



Anh nợ em một câu yêu thương!








"Không phải gì chứ, thim thấy đúng mà, nhìn bé con đó kìa, môi đó răng trắng, khuôn mặt còn có ba phân giống với Tử Sơ nữa, đặc biệt là cái miệng nhỏ đó kìa, hoàn toàn là y như đúc a.



“Bà nói vậy cũng đúng thật a. Ai ya, Tử Sơ ả, cháu đúng là không thành thật chút nào a, có ông xã rồi sao lại giấu điểm không cho người ta gặp chứ"



Anh nợ em một câu yêu thương!








"Ai yo, chàng trai này vừa nhìn đã biết không phải người bình thường rồi, nhìn cái dáng người đó, cái tưởng mạo đó, quả thực là ngọc thụ lầm phong...Nói chủ, sao tôi lại cảm thấy cậu ta có chút quen thế nhỉ, hình như thấy qua ở đâu rồi đó?" Giang Tử Sơ hoàn toàn không bình tĩnh nổi nữa, trong lòng thầm nói, có thể không quen mặt được sao?



Đây là Tổng giảm đốc của tập đoàn Cận Thị, tuy không phô trương nhưng thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trên một số tin tức và tạp chí tài chính kinh tế được chưa



Anh nợ em một câu yêu thương!








Cô thật sự sợ nếu cứ tiếp tục ở lại đây, thân phận của đại Tổng giám đốc Cận sẽ bị bại lộ, nhân lúc người còn đang bàn tán xôn xao, cô vội vàng kéo Cận Du quay người lại chạy đi.



Ba người đi thẳng ra khỏi chợ, đến bên đường mới ngừng lại.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Giang Tử Sơ thở hồng hộc, vẻ mặt phây phây vẫn chưa thu lại, quở trách mà trừng Cận Tâm Du một cái: "Tôi nói rồi mà, bảo hai người đừng đi theo



Bây giờ thì hay rồi, hiểu lầm quá lớn rồi đó!



Anh nợ em một câu yêu thương!








Cận Tâm Du đứng ở bên cạnh nhìn cô, đẩy mất cuộn trào một dòng chảy ngầm mà ai nhìn cũng không hiểu, giữa mi tâm dào dạt một sự vui vẻ nhàn nhạt, cũng không biết là chuyện gì đã khiến anh vui vậy nữa.



Tiểu Bảo cũng rất hưng phấn, đôi mắt sáng lấp lánh hỏi ba của bé. "Ba ơi, con với đi Tử sơ thật sự rất giống nhau sao?"



Anh nợ em một câu yêu thương!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK