Mục lục
Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang lúc Xà Lôi dự định rời khỏi, Phương Tịch thản nhiên đi ra, hắn gật gù đắc ý mà nói: "Lão Xà, ngươi chơi quá không đẹp rồi! Tất nhiên, ngày mai ta sẽ báo quan bắt ngươi!"

"Mặc dù Lão phu không phải Xà Lôi, nhưng cũng muốn cho ngươi một bài học!"

Mặc dù Xà Lôi đã trúng độc chỉ, nhưng thân pháp của lão vẫn nhanh nhẹn linh hoạt như cũ, trong nháy mắt lão đã chọc thủng tầng tầng hộ vệ, đi đến trước mặt Phương Tịch.

Sau một khắc, Phương Tịch cười nhạt một tiếng: "Xà sư phụ, vẫn là lưu lại đi."

Một bóng người cao lớn, từ sau lưng Phương Tịch đi ra.

"Người này. . .Nhìn thật quen mắt!"

Trong lòng Xà Lôi hiện lên một ý niệm.

Sau một khắc, lão đã thấy đối phương đưa bàn tay lên, nhẹ nhàng vung ra giống như đang đập con ruồi.

Ba!

Xương đùi của lão gãy lìa, lão hét thảm một tiếng, bị đánh bay ra ngoài đâm vào tường, mềm nhũn ngã xuống.

"Là ngươi, quán chủ Bạch Vân võ quán, Mộ Thương Long!"

Xà Lôi nổi giận gầm lên một tiếng.

"Đương nhiên là lão phu rồi, ngươi đả thương nữ nhi của lão phu, lại còn muốn làm hại công tử, thật là thiên lý bất dung!" Mộ Thương Long khoảng năm mươi tuổi, dáng người của lão khôi ngô, gương mặt đỏ tía, trên người lão phát ra một cỗ khí thế không giận mà uy.

"Tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Xà Lôi trợn tròn mắt.

"Đương nhiên là do bản công tử bỏ ra năm trăm lượng mời đến."

Phương Tịch trả lời thay.

Hắn muốn kiến thức một chút thủ đoạn của võ quán chủ, không có nghĩa là hắn muốn đích thân xuất thủ, còn có thể dùng tiền để người ta biểu hiện ra một phen.

Sự thật chứng minh, có tiền có thể xui ma khiến quỷ, chỉ cần mấy trăm lượng bạc đã mua được một lần xuất thủ của quán chủ Bạch Vân võ quán.

Mà lúc này, sau khi nhìn thấy Mộ Thương Long xuất thủ, trong lòng Phương Tịch cũng đang âm thầm tính toán: 'Võ giả khí huyết tam biến ở trước mặt Võ quán chủ chỉ như tiểu hài tử, quả nhiên là một loại chất biến. . .'

'Các phương diện như: tốc độ, lực lượng, thân thể bền bỉ, đều không phải là Xà Lôi có thể so sánh. . .'

'Bàn về thực lực, có thể vượt qua nhưng tu sĩ luyện thể tầng một, tầng hai hay sao?'

Chuyện này thật ra cũng đã tốt lắm rồi.

Bởi vì muốn luyện thể không chỉ cần phải có công pháp, còn cần tài nguyên, nếu dùng linh thạch để tính toán, thì muốn có thành tựu ở luyện thể, ít nhất cũng phải bỏ ra vài chục viên linh thạch.

Mà Phương Tịch ở Đại Lương lại có thể mua được bằng bạc!

Đây mới là chỗ mà hắn coi trọng nhất.

"Phương công tử, tiếp theo nên xử lý tên này thế nào?"

Mộ Thương Long nhìn sang Phương Tịch: "Xà Lôi đã trúng độc chưởng của ta, khí huyết khó mà vận chuyển, lão không còn cách nào để chạy. . ."

"Ai. . ."

Phương Tịch thở dài một cái: "Ta không muốn trở mặt với Hồng Xà võ quán, chuyện này trước hết vẫn nên đè xuống, không cần báo quan, trước mời Hồng Xà quán chủ đến đây nói chuyện một lần đi."

Lúc này, triều đình Đại Lương vẫn có chút lực uy hiếp.

Như hành vi của Xà Lôi hôm nay, ít nhất lão cũng phải chịu đại hình, kết cuộc phải lưu vong sung quân.

Mộ Thương Long nghe Phương Tịch nói như vậy, lão cũng không khỏi nhẹ gật đầu.

Ngay sau đó, bên tai của lão lại truyền tới lời nói của Phương Tịch: "Mộ quán chủ, ngày mai còn xin người làm chứng cho ta."

"Chuyện này là đương nhiên, cho dù là vì danh dự của võ quán, ta cũng sẽ không để người này có kết cuộc tốt được." Mộ Thương Long ngưng trọng gật đầu.

. . .

Quán chủ của Hồng Xà võ quán, tên là Lục Xà, hắn rất thích mặc hồng bào, dáng người của hắn thấp bé, dung mạo thì bình thường không khiến người khác chú ý.

Nhưng trong lúc hắn bước đi, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng khó chịu, như là bị một con rắn độc để mắt đến.

Hôm sau, Phương Tịch nhìn qua vị Hồng Xà quán chủ này, hắn tằng hắng một cái: "Lục quán chủ, ai. . .Chuyện này xảy ra, thật sự ta cũng không muốn. . ."

"Nếu không muốn, vì sao ngươi không trực tiếp thả Xa Lôi đi, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì?" Giọng nói của Lục Xà khàn khàn, hắn mở lời: "Thay vì nói những chuyện này, không bằng ngươi cứ nói ra điều kiện của ngươi đi!"

"Chuyện này. . ." Phương Tịch nhìn qua Mộ Thương Long.

Mộ Thương Long tằng hắng một cái: "Lục Xà, chuyện này là võ quán của ngươi không đúng trước, chúng ta cũng là vì mặt mũi của ngươi. . ."

Thực ra lão đã thu tiền của Phương Tịch, lão đã sớm thương lượng lí do thoái thác: "Học phí mà Hồng Xà võ quán của ngươi đã thu, phải trả lại toàn bộ, trừ chuyện đó ra, ngươi còn phải đền bù cho Phương công tử!"

"Tốt tốt tốt!"

Lục Xà trừng Mộ Thương Long một cái, bỗng nhiên hắn lại cười: "Nguyên lai là Bạch Vân võ quán các ngươi muốn ra mặt."

Trong thâm tâm của hắn, hắn cho rằng chuyện này tám thành là có cái bóng của Bạch Vân võ quán đứng phía sau, vì cướp đoạt tên chó nhà giàu Phương Tịch này mà lão đã bày ra bẫy rập!

"Tùy ngươi nghĩ sao cũng được, nhưng chuyện nên làm chắc chắn phải làm." Mộ Thương Long nhíu mày: "Sau này Phương công tử không thể đến Hồng Xà võ quán để học nghệ, nhưng dù sao hắn cũng đã học được Hồng Xà Thối, Thần Ý Đồ ở võ quán của ngươi, cho Phương công tử giám thưởng một ngày, xem như là bồi thường đi. . ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK