Bầu trời u ám như mực.
Phương Tịch ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, hắn bắt đầu vội vàng đi về chỗ ở của mình.
Mặc dù phường thị Thanh Trúc Sơn có hộ sơn đại trận, nhưng bình thường để tiết kiệm linh thạch chỉ che chở một lối đi cùng các cửa hàng xung quanh phường thị, đừng hy vọng bọn họ sẽ bao phủ toàn bộ núi, kể cả khu linh điền.
Bởi vậy, đến ban đêm, khu vực này cũng không quá an toàn.
Mặc dù có đội chấp pháp của Tư Đồ gia tuần tra, nhưng chuyện cướp tu gây án vẫn thường xuyên phát sinh, đương nhiên Phương Tịch sẽ không lấy mạng nhỏ của hắn đi mạo hiểm.
Khu nhà ở của linh nông bọn họ là dựa sát vào đỉnh núi của phường thị, cũng là địa phương mà đội tuần tra thường xuyên đi đến, cũng xem như tương đối an toàn.
Phương Tịch phỏng đoán ác ý, nguyên nhân mà cướp tu không để ý đến bọn họ, đại khái là những Linh nông như bọn họ đều nghèo rớt mồng tơi.
Hướng trên núi đi một hồi, một khu nhà lều thấp bé đã xuất hiện trong mắt của hắn, các nhà dùng hàng rào để phân chia phạm vi, cùng nhau nghe gà gáy, chó sủa.
Phương Tịch nhìn phía trước, trên mặt của hắn lộ ra vẻ tươi cười.
Chưa đi được hai bước, một tu tiên giả diện mạo như lão nông đi đến trước mặt hắn, lão cười rồi lên tiếng hỏi thăm: "Phương tiểu ca, có muốn đi tìm chỗ tốt đùa nghịch một chút hay không?"
Trên mặt của lão tràn đầy nếp nhăn, lão cười lên lộ ra hai cái răng vàng khè, khí tức của lão so với Phương Tịch vậy mà lại thấp hơn, chỉ khoảng Luyện Khí tầng hai.
Đây là hàng xóm của Phương Tịch, lão Mạch Đầu.
Phương Tịch cũng không biết lai lịch của đối phương, nhưng mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, lại có mấy phần giao tình.
Lúc này, hắn nhìn biểu lộ của lão, đã biết lão muốn đi đâu.
Nhìn trong khu nhà lều giống như tùy ý lấy ván gỗ dựng lên, nhưng cúng có nữ tu, các nàng cũng không làm ruộng, nhưng cuộc sống vẫn tương đối tốt, bản thân các nàng đương nhiên sẽ có thủ đoạn kiếm sống.
Thời gian trồng trọt của lão Mạch Đầu sớm hơn so với Phương Tịch, nhưng cuộc sống của lão cũng cực kỳ khó khăn, còn mượn linh tinh của hắn, tích lũy của lão đã mang đi đâu hắn cũng không biết được.
Phương Tịch lắc đầu cự tuyệt: "Lão Mạch Đầu, ban đêm ta còn phải tu luyện..."
Thực tế, từ lúc mới vừa hiểu rõ bộ thân thể này, hắn đã đi 'Túy Tiên Lâu' trong phường thị một lần, hao phí gần nửa gia sản, một đêm tận hứng, vịn tường mà đi ra....
Không thể không nói, những tiểu yêu tinh chuyên tu mị thuật kia làm hắn hết sức mệt nhọc.
Mà kể từ đó trở đi, Phương Tịch lại dùng toàn bộ tinh lực đặt vào trong việc làm ruộng, không có cách nào, hắn xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch...
'Không để dành tiền làm sao tìm được tiểu tỷ tỷ để thưởng thức trà? Ta không uống trà một mình....'
Phương Tịch trở lại căn phòng của hắn, mở cửa phòng.
Gian phòng của hắn rất lớn, ngăn ra phòng khách, phòng ngủ, tu luyện thất cùng gian phòng nhỏ... Có một số nữ tu ở trong hàng rào trồng thêm một chút linh thái, nuôi vài con linh cầm, có thể nói bọn họ tận dụng tối đa mặt đất để trồng trọt chăn nuôi.
Phương Tịch đi vào bếp, lấy ra một chút Linh mễ trộn vào thô lương, tự nấu một nồi.
Linh mễ chính là 'Bích Ngọc Trúc Mễ', từng hạt giống như Thúy Ngọc, bốc lên một mùi thơm, dù là trộn lẫn với thô lương gạo trắng của phàm nhân, vẫn ăn thật ngon, hương vị cũng vô cùng thơm ngọt ngon miệng.
Đặc biệt là sau khi ăn xong, trong bụng ngoại trừ ấm áp ra, còn có một cỗ nhàn nhạt linh khí dâng lên.
Thừa cơ hội tốt này, Phương Tịch lập tức đi vào tu luyện thất, bế quan khổ luyện công pháp.
Sau nửa canh giờ, mắt Phương Tịch mở to, cười gượng một cái: "'Trường Xuân Quyết' này tu luyện thật là gian nan, khổ tu một năm, khó khăn lắm mới khống chế được tu vi của chủ nhân cũ, ngay cả Luyện Khí tầng ba đỉnh phong đều không nhìn thấy, chớ nói chi là xông vào bình cảnh luyện khí trung kỳ . . . Thật là khó quá. . ."
Một bên hắn thở dài, còn một bên vểnh tai lên lắng nghe động tĩnh xung quanh, sao đó hắn lấy ra một tấm bùa chú, dán lên tường gỗ bên trong tu luyện thất.
Đây là nhất giai hạ phẩm 'Hộ Thân Phù', có lực phòng ngự nhất định, quan trọng nhất chính là, có thể ngăn cách thanh âm cùng sóng linh khí!
Đến mức, thần thức của Trúc Cơ Kỳ tu sĩ xâm nhập mặc dù nó không thể phòng hộ được nhưng nếu như thần thức quét qua nó sẽ lập tức nổ tung, nhắc nhở tu sĩ.
Làm xong những việc này, biểu lộ trên mặt Phương Tịch lại khôi phục bình tĩnh, hắn vỗ tay một cái.
Ba!
Trong chớp mát, hắn đã đi đến một nơi khác.
Trong phòng, xa hoa trụy lạc, ấm áp như mùa xuân, bên trong một cái Tử Kim lư hương đang đốt hương liệu an thần tốt nhất.
Ghế dựa mềm được làm bằng gỗ Tử Đàn làm cho người ngồi lên thích thú, thoải mái, Phương Tịch nằm lên một cái Cát Ưu (đồ dệt bằng tơ vài gai).
Mà theo ngón tay của hắn vung lên, một cái điều hòa không khí do tu tiên giả tự chế mở ra, làm cho nhiệt độ và độ ẩm trong phòng duy trì ở mức vừa phải.
Sau khi nằm đủ, Phương Tịch tiện tay ném đi chiếc áo bông rách, trên người hắn đổi lại hoa phục áo gấm, càng tôn lên dáng vẻ thiếu niên ngọc thụ lâm phong, phóng khoáng ngông nghênh.
Hắn mở của phòng ra, ánh nắng chói mắt chiếu vào, chỗ này rõ ràng là một trạch viện phú quý cực lớn.
Chỉ một cái chớp mắt, dường như hắn đã biến thành một người khác.
Khóe miệng Phương Tịch mỉm cười.
Người bị áp bức đến mức phải nóng nảy thì chuyện gì cũng làm ra được, kể cả xuyên không!!!