Mặc dù nắm giữ tài nguyên của hai thế giới, nhưng Phương Tịch cũng không có quên thân phận của hắn ở Nam Hoang tu tiên giới chỉ là tầng dưới chót của chuỗi thức ăn, bây giờ hắn còn không dám mang tài nguyên đặc thù của Đại Lương đưa đến Nam Hoang tu tiên giới bán.
Trừ phi .... Lực lượng của hắn rất cường đại.
Bây giờ, hắn đã thấy hi vọng.
"Kỹ thuật của Xà sư phụ rất tốt, thưởng!"
Trong lúc tâm trạng của Phương Tịch rất tốt, mở miệng nói.
Vốn là, Xà Lôi còn có chút bất mãn, mặc dù đúng là lão đến đây để bán, nhưng so với giang hồ mãi nghệ cũng phải có bức cách một chút chứ.
Nhưng sau khi lão nhìn thấy A Phúc cười híp mắt bưng một mâm bạc đi ra, lập tức lão không còn cái gì để bất mãn, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua của lão đều phải cười như nở hoa.
Tên này quả thật là dê béo rồi!
Nhìn thấy một màn này, những người đại biểu cho võ quán ai cũng nhao nhao đỏ mắt, có một nữ tử dáng người cao gầy đứng dậy: "Tại hạ Mộ Phiếu Miểu Bạch Vân võ quán, sở trường của Bạch Vân võ quán chúng ta chính là Bạch Vân chưởng, có thể lấy yếu thắng mạnh, nhập môn hết sức dễ dàng..."
Hết sức rõ ràng, vị nữ võ sư này, đã tỉ mỉ thăm dò nhu cầu của khách hàng rồi, nàng biết tư chất võ đạo của Phương Tịch cũng không phải thượng giai, nếu không Nguyên Hợp Sơn sẽ không cự tuyệt hắn, một câu đã nói đúng chỗ quan trọng.
Đồng thời, lúc nàng diễn luyện chưởng pháp, tư thái mỹ hảo lộ ra, hai ngọn núi cao thẳng, mang theo điểm điểm tâm ý mị hoặc.
Để các võ sư khác nhìn, đều thầm mắng một tiếng hồ ly lẳng lơ, nhưng ánh mắt của bọn họ lại không dời đi chỗ khác.
Sau khi Mộ Phiêu Miễu đi xuống, lại có một vị võ sư tiến lên.
"Tại hạ Viên Thiên Cương, sở trường 'Vô Cực côn' . . ."
"Tại hạ Dịch Cầu Quyết, sở trường về 'Thiết Tuyến quyền' . . ."
"Ta môn này 'Thanh Y Kiếm' . . ."
. . .
Đợi đến lúc một vị võ sư cuối cùng diễn luyện xong, Phương Tịch suy nghĩ một chút, mở lời hỏi thăm: "Võ công của các vị sư phụ đều coi như không tệ, không biết ta có thể học hết tất cả hay không?"
Dù sao hắn có rất nhiều tiền, học hết tất cả đều không có gì.
''Chuyện này. . ."
Mấy vị võ sư liếc mắt nhìn nhau, vẫn là Mộ Phiếu Miểu bước đôi chân dài của nàng tiến lên giải thích: "Phương công tử, tu luyện võ đạo sẽ tiêu hao rất nhiều khí huyết, luyện một môn võ công đã có thể khiến cho thân thể thiếu hụt, nhất định phải phối hợp với thuốc đại bổ, có một câu nói 'tham thì thâm', hơn nữa có mấy môn võ học khí huyết vận hành sẽ xung đột lẫn nhau. . ."
"Nha."
Nghe Mộ Phiếu Miểu giải thích xong, Phương Tịch mới suy tư.
Khí huyết võ đạo quả nhiên có một ít chuyện cấm kỵ.
Đồng thời, nghe đối phương giải thích, tựa hồ còn có chút chỗ vẫn chưa làm hắn thỏa mãn, chắc hẳn nhất định phải chính thức nhập môn mới có thể biết được.
Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Nếu đã như vậy, trước hết ta sẽ học một môn thối pháp và một môn chưởng pháp được rồi . . . Xà sư phụ, Mộ sư phụ xin hãy lưu lại."
Võ sư khác sau khi nghe câu nói này, trong lòng bọn họ đều có chút không cam lòng.
Chọn Xà Lôi cũng thôi, người thứ nhất dám đứng ra, dĩ nhiên võ công của hắn là mạnh nhất, lòng tin cũng tràn đầy.
Còn Mộ Phiếu Miểu, không phải là nàng có một đôi chân dài cùng ngực to sao?
Mẹ nó, không phải kẻ có tiền chính là yêu thích giản dị tự nhiên như thế sao?
. . .
Đợi đến sau khi các võ sư oán thầm rời đi, Phương Tịch mới quan sát tỉ mỉ Xà Lôi cùng Mộ Phiếu Miểu: "Xà sư phụ Mộ sư phụ . . . Bắt đầu từ hôm nay sẽ tính học phí, ba ngày truyền thụ một lần, như thế nào?"
Lúc này, hắn mới quan sát tỉ mỉ hai người này một phen.
Lúc Xà Lôi không vận công, hình dáng của hắn chỉ là một tiểu lão đầu không có gì đặc biệt.
Mà Mộ Phiếu Miểu dáng người nở nang, cảm giác như nàng mang theo một loại tư thế hiên ngang thể hình khỏe đẹp cân đối, ngũ quan cũng xem như không tệ, chỉ là làn da của nàng có chút thô ráp.
"Có thể. . ."
Mộ Phiếu Miểu suy nghĩ một chút: "khí huyết vận hành của Hồng Xà Thối chủ yếu ở hai chân, cùng Bạch Vân chưởng của bản môn cũng không xung đột, nhưng ngươi nhất định phải chú ý, không thể học quá nhiều, nếu không sau này khí huyết hỗn tạp, đột phá rất bất lợi. . ."
Nói đến đây Phương Tịch cũng có chút sầu não Khí huyết chủ yếu rèn luyện hai chân cùng hai tay. . . Chẵng lẽ lại không có một môn võ công, có thể chân chính rèn luyện khí huyết toàn thân hay sao?
Loại pháp môn luyện thể này, chỗ thiếu hụt của nó cũng quá lớn đi chứ, mấu chốt là, lại bất lợi cho pháp thuật phòng hộ!
Mộ Phiếu Miểu cùng Xà Lôi liếc nhau, sao đó, tiểu lão đầu tằng hắng một cái: "Khụ khụ. . . Thực ra chỉ cần là khí huyết võ đạo, tại thời điểm rèn luyện bộ vị chủ yếu, luôn có hiệu quả bổ sung rèn luyện huyết khí toàn thân. Nhưng muốn chân chính rèn luyện toàn thân như một, vậy thì không phải là tam lưu võ công mà võ quán của chúng ta được truyền lại, mà phải là nhất lưu mật truyền chân công, có lẽ . . . mật võ áp đáy hòm của Nguyên Hợp Sơn, mới có thể đạt được mức độ như vậy."
"Được rồi. . ."
Phương Tịch thở dài một tiếng, trong lòng của hắn đã âm thầm ra quyết định.
Không phải chỉ là chân chính bí truyền sao?
Sau này, chưa hẳn hắn sẽ không lấy được về tay.
Dù sao. . . Thủ đoạn của tu tiên giả, võ giả ở thế giới này chưa hẳn có thể chống lại.
Đương nhiên, chuyện này còn cần hắn phải từ từ mà thử nghiệm, không thể gấp gáp.
Dù sao hắn vẫn còn trẻ, thân thể này mới có mười bảy tuổi, mà thọ nguyên của tu tiên giả rất dài, dù chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ, sống đến tám, chín mươi tuổi, cùng không có vấn đề gì.