"Ta. . . Đáp. . ." Mộ Phiếu Miểu rất không cam lòng, lúc này nếu mất nhà và vật tư, thì bọn họ so với người chết cũng không có gì khác.
Nhưng có thể sau đó mới chết so với chết ngay bây giờ vẫn tốt hơn.
"Chúng ta không thể đáp ứng."
Đúng lúc này, một tiếng nói ôn hòa từ ngoài cửa truyền vào.
Phương Tịch bước đến, lạnh nhạt nói.
"Phương sư đệ về rồi sao?" Vẻ mặt Mộ Phiếu Miểu vui mừng, trước đó vị sư đệ này nói đi tìm kiếm vật tư, đã mấy ngày rồi vẫn chưa về, khiến này ngày đêm lo lắng, sợ hắn đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Lúc này hắn xuất hiện, nhưng cũng không quá đúng lúc, để lòng nàng rất ưu sầu.
tên Viên Phi là một người hung ác, gã thật sự sẽ giết người!
"Ngươi không đáp ứng sao?" Viên Phi trừng mắt: "Chắc là ngươi muốn cùng ta luận võ một trận đúng không?"
"Ha ha, tại hạ chưa từng luận võ."
Nụ cười của Phương Tịch dần lạnh xuống: "Chỉ giết người!"
Trong lúc nói chuyện, hắn đã bước đến trước mặt Viên Phi, xuất ra một chưởng.
Vù vù!
Tinh phong bay qua, bàn tay của hắn đã biến thành một màu đen kịt, cho dù chỉ là chưởng phong cũng mang kịch độc!
"Thân pháp thật nhanh, chưởng lực thật độc!"
Viên Phi vẫy côn, cả người y giống như một con đại viên hầu nhảy về sau một khoảng, y vô cùng sợ hãi.
Nhóm người Mộ Phiếu Miểu thì ngây người: "Đây là cấp độ Hăc Vân sao?"
"Phương sư đệ, đã đột phá rồi sao?"
Mộ Phiếu Miểu nhìn bàn tay của đối phương, trong lòng nàng lại có cảm giác phức tạp khó tả.
Nàng đau khổ luyện võ, lại không cách nào đột phá cảnh giới, ở trong tay của đối phương lại dễ dàng thành công, nếu nói nàng không hâm mộ, ghen ghét đương nhiên là giả.
Nhưng trong lúc môn phái suy bại, lại có người đứng lên tiếp nhận đại kỳ của võ quán, cũng khiến cho nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Được. . . Không ngờ Bạch Vân võ quán ngoại trừ Mộ Thương Long vẫn còn một vị nhân kiệt!"
Viên Phi nhảy ra một khoảng xa, trường côn trong tay của gã chỉ về Phương Tịch: "Vô Cực côn Viên Phi, xin chỉ giáo. . ."
"Vô Cực côn sao?"
Phương Tịch nhớ lại người có tên là Viên Thiên Cương lúc trước từng đến phủ đệ của hắn để múa võ, có lẽ là trưởng bối sư môn hoặc thân quyến gì đó của đối phương.
Nhưng lúc này, hắn không suy nghĩ nhiều, trong lúc thi triển Hồng Xà Thối, cả người hắn đã hóa thành một cái bóng, bay nhào về phía Viên Phi.
Phanh phanh!
Viên Phi liên tục gầm thét, gã cầm trường côn múa đến mức kín không kẽ hở, dù vẫy mực cũng không vào được.
Nhưng sau một khắc, bàn tay như rắn độc của Phương Tịch đã xuyên qua côn ảnh đầy trời không có kẽ hở, đánh vào ngực của Viên Phi.
Răng rắc!
Tiếng nút xương chói tai truyền ra, cả người Viên Phi bay ra ngoài, đôi mắt của gã tràn đầy tơ máu, gã nóng nảy: "Không có khả năng. . ."
"Không gì là không thể. . ."
Phương Tịch thu chưởng.
Bạch Vân chưởng của hắn sau khi đột phá đã cường hóa thân thể hắn lần nữa.
Mặc dù chân lực không gia tăng gấp đôi, nhưng dù chỉ tăng lên một hai thành, cũng đủ để hắn có thể nghiền ép võ quán chủ bình thường.
Dù sao đi nữa, khi bước đến đỉnh phong, cho dù chỉ là chênh lệch rất nhỏ, cũng có thể là yếu tố mấu chốt để quyết định thắng bại, giống như những vận động viên ở kiếp trước của hắn.
Khí huyết của Phương Tịch đã vượt qua Viên Phi vài thành, vốn là đãn chiếm ưu thế lớn.
Lại thêm hắn có tai thính mắt tinh, tìm kiếm được sơ hở trong côn pháp của đối phương, một kích trí mạng, cũng chỉ là bình thường.
"Chết. . . Chết rồi sao?"
Đường Toàn bước lên xem xét, xác định Viên Phi đã chết thật rồi.
Vị võ quán chủ này bị trúng một chưởng ngay ngực của Phương Tịch, ngũ trạng lục phủ đều vỡ vụn, lại thêm kịch độc, đương nhiên gã phải chết.
"Từ khi ma tai xảy ra, quy củ trong thành đã sớm thay đổi, các ngươi phải thích ứng!"
Phương Tịch trừng mắt, giống như đang giáo huấn học đồ, hắn hung hăn răn dạy mấy người Đường Toàn.
Bị hắn răn dạy, mấy người kia kể cả Mộ Phiếu Miểu đều co rụt đầu lại, giống như đang đối mặt Mộ Thương Long.
"Đại sư huynh mời xem!"
Đường Toàn tìm tòi trên thi thể, lấy ra một bản bí tịch giao cho Phương Tịch.
"Vô Cực côn pháp sao?"
Phương Tịch cũng không so đo với cách thay đổi xưng hô, hắn cẩn thật lật xem bí tịch.
Hắn cũng không tu luyện thêm võ học tam lưu, trừ khi gặp được võ công thật sự phù hợp, lại cùng võ học trên người hắn không có nhiều xung đột.
Lúc này, mục tiêu chủ yếu của hắn vẫn là ở trên Nguyên Hợp Sơn.
"Bái kiến Đại sư huynh!"
Mộ Phiếu Miểu cười khổ một tiếng, cũng bái một cái, thừa nhận quy tắc mới cường giả vi tôn.
"Ta đã từng đáp ứng ngươi, sẽ vì võ quán xuất thủ một lần. . ."
Phương Tịch nhìn về phía Mộ Phiếu Miểu, bỗng nhiên cười.
Đang lúc trong lòng Mộ Phiếu Miểu trống rỗng, nàng nghĩ rằng đã đến lúc vị sư đệ này phân rõ quan hệ, Phương Tịch nói thẳng: "Đối phó người này là ta tự nguyện, bởi vậy không tính. . . Phiếu Miểu, ngươi có bằng lòng mời ta xuất thủ chữa trị cho phụ thân của ngươi hay không?"
"Cứu phụ thân của ta sao?"
Miệng nhỏ của Mộ Phiếu Miểu từ từ mở lớn, nàng phát ra tiếng nói khó có thể tin.