Lúc trước, vì chuẩn bị ăn thịt yêu ma mà hắn đã mua một viên Thanh Linh Đan, vị Trác Lục Đình, Trác đạo hữu kia đã thổi phồng nó đến mây xanh.
Lúc này, hắn không tránh khỏi động tâm tư thí nghiệm.
Dù sao đối với chú lực của ma, Phương Tịch cũng có kiêng kị, hắn cần một vị võ quán chủ tự nguyện thí nghiệm một lần, mới có thể xác định đan được của tu tiên giới có hữu hiệu hay không.
Trừ chuyên đó ra, hắn với Mộ Thương Long cũng xem như có chút giao tình, cũng không muốn nhìn thấy người này chết trước mặt mình.
"Một ngàn lượng sao?"
Khóe miệng Mộ Thương Long co giật.
Toàn bộ gia sản của lão cũng chưa chắc được một ngàn lượng hoàng kim.
Nhưng mà, lão nhớ lại danh tiếng lúc trước của Phương Tịch, thế là lão đã tin chuyện này là thật.
Đúng là tên phá của này có thể bỏ ra giá cao để mua một viên dược hoàn không rõ lai lịch!
Đến khi nhìn thấy bình thuốc trong tay của Phương Tịch, Mộ Thương Long càng tin tưởng hơn.
Chỉ thấy bình thuốc kia là dùng một khối mỹ ngọc để điêu khắc ra, đặt trong mắt kẻ phàm tục đúng là vô thượng trân bảo, có lẽ chỉ có ở trong Hoang cung của Đại Lương mới có thể tìm được.
Bình ngọc đã như vậy thì đan dược ở bên trong chắc chắn cũng không phải vật tầm thường.
Toàn thân Thanh Linh Đan xanh biếc, mang theo một mùi thơm nhàn nhạt.
Chỉ ngửi một hơi, Mộ Thương Long cũng cảm thấy tinh thần hơi chấn động: "Xem ra ngươi đã gặp được một vị kỳ nhân chân chính thích chơi trò chơi phong trần rồi!"
"Mời Mộ sư phụ dùng thuốc."
Phương Tịch bước đến sau lưng Mộ Thương Long, một tay chống sau lưng của lão.
Nếu đã là chuột bạch, đương nhiên hắn phải cẩn thận giám sát.
Nếu không thì sao gọi là thí nghiệm thuốc được?
"Ha ha. . . Đến đây!" Mộ Thương Long lơ đễnh, dù sao lão cũng tự nhận lão chắc chắn sẽ chết, đương nhiên sẽ nhìn mọi chuyện rất thoáng.
Lúc này, lão một hơi nuốt Thanh Linh Đan vào bụng, sau đó bắt đầu im lặng cảm nhận dược lực.
"Ân?!"
Phương Tịch chăm chú nhìn thấy tất cả, vẻ mặt của hắn cũng có chút biến ảo.
Sau thời gian một nén nhang.
Vẻ mặt của Mộ Thương Long bất chợt hiện ra vẻ cực kỳ thống khổ, lão há to miệng, phun ra một ngụm máu đen.
Xuy xuy!
Trên chiếc giường làm bằng đá xanh, chợt hiện ra một vết tích giống như bị ăn mòn.
Vẻ mặt thống khổ của Mộ Thương Long lại trở thành rất thư giãn, chú ấn trên mặt của lão chậm rãi lui xuống rồi tán đi.
"Ai. . ."
Phương Tịch thu tay lại, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng vào trong thành, vẻ mặt của hắn trở nên rất ngưng trọng.
"Vi sư cảm thấy thân thể rất tốt, vị trí bụng dưới ấm áp, cảm giác thân thể tê tê trước đó cũng đã biến mất."
Mộ Thương Long vén chăn đứng dậy, trên khuôn mặt của lão tràn đầy sự vui mừng.
"Đáng tiếc, một viên đan dược này chỉ có thể áp chế chú lực, không thể hoàn toàn thanh trừ dư độc. . . Có lẽ vài tháng hoặc vài năm sau, nó sẽ tái phát trở lại, đến lúc đó lại phục dụng linh đan này cũng sẽ không có nhiều tác dụng."
Phương Tịch lại lắc đầu.
Phẩm cấp của Thanh Linh Đan vẫn rất thấp, nếu như là nhất giai thượng phẩm Vạn Linh Đan, có lẽ sẽ có thể hồi phục như ban đầu.
Đồng thời, trong tận đáy lòng của hắn cũng sinh ra sự cảnh giác cực lớn.
Đây cũng không phải là độc của bản thể yêu ma thụ, mà chỉ là chú lực sót lại của khối lỗi dưới trướng của nó, thế mà lại khó chơi như vậy.
Trong thế giới này, tất nhiên vẫn ẩn chứa nguy hiểm cực lớn!
Mình vẫn phải cẩn thận.
"Mấy năm sao? Cũng đủ rồi." Mộ Thương Long cười khổ một tiếng: "Hoàng cảnh bây giờ của chúng ta đều đang ở trong ma vực, có thể sống đến ngày mai hay không cũng khó nói."
Hắn nhìn ra được, lão rất hiểu rõ hoàn cảnh lúc này.
Cái gọi là 'chờ đợi tự thân yêu ma rút đi', chỉ là hi vọng xa vời.
Khả năng lớn nhất, chính là tất cả mọi người đều bị vây khốn đến chết ở trong Thành Hắc Thạch!
So sánh lại, thì vài tháng hay vài năm sau mới bộc phát tử kiếp căn bản không tính là cái gì.
"Thôi. . . Mộ sư phụ nhìn thoáng được là tốt rồi." Phương Tịch cười cười: "Ta còn có một số vấn đề trên võ học, muốn thỉnh giáo sư phụ."
"Ngươi muốn hỏi là sau khi đột phá chân lực sau đó làm sao để tiến bộ đúng không?" Mộ Thương Long nhắm mắt lại: "Thật sự đáng tiếc. . . Một khi đã thành chân lực, đã không thể sửa đổi, cho dù ngươi phế bỏ công pháp, đi học công pháp khác, cũng sẽ sinh ra vấn đề khí huyết hỗn loạn, mà Bạch Vân chưởng của bản môn, cao nhất chỉ là cảnh giới chân lực, sau nữa không đường. . ."
"Nói như vậy, ta đã đi đến đường cùng rồi sao?" Đùi phải Phương Tịch đá về phía trước.
Ầm!
Một tầng gạch trong nháy mắt đã bị chia năm xẻ bảy.
"Là Hồng Xà Thối sao?" Mộ Thương Long gật đầu, lại lắc đầu: "Nguyên lai ngươi cũng bước lên con đường hỗn võ."
"Trước đây cũng có rất nhiều vỏ giả cũng tu luyện nhiều môn võ học đột phá cảnh giới chân lực như ta sao?" Ánh mắt Phương Tịch sáng lên.
Mộ Thương Long suy tư một chút, rồi mới cẩn thận trả lời: "Võ giả chúng ta đương nhiên lúc nào cũng muốn tiến thêm một bước. . . Tu luyện võ học không có nhiều xung đột với nhau, cũng là một biện pháp. . . Nghe nói đã từng có người tu luyện bảy tám môn võ học, thực lực đạt đến mức có thể cùng với chân kình võ sư đánh một trận, nhưng rất nhanh đã chết bất đắc kỳ tử. . ."
"Sau chân lực, chính là chân kinh hả?" Phương Tịch thừa lúc hỏi thăm vài vấn đề trên phương diện võ học.
"Sau khi thành chân lực, thì lại dùng chân lực để rèn luyện lục phủ ngũ tạng, dịch cân tẩy tủy, rèn luyện toàn thân, rồi đợi chân kình tự sinh ra. . ." Mộ Thương Long cảm khái nói: "Đáng tiếc. . . Võ học chân kình, đã là cấp bậc tông môn mật truyền, không phải võ quán chủ như chúng ta có thể mơ ước."
"Thì ra là thế, cũng không biết nếu tu luyện võ học chân kình, cỏ thể giải quyết vấn đề chân lực xung đột hay không?" Phương Tịch hiếu kỳ hỏi.
"Đa phần là không thành, nhưng không thể nghi ngờ, tu luyện võ học chân kình, sẽ khiến cho võ giả mạnh hơn. . . Còn có thể đột phá cảnh giới hay không, ta cũng không biết được."
Ánh mắt của Mộ Thương Long có chút mờ mịt, hiển nhiên vấn đề này đã vượt khỏi khả năng của lão.
Dù sao lão cũng chỉ là một võ quán chủ mà thôi. . .