Hồng Nhật giới. Một thành trì nào đó. Trên đường lát đá xanh, người qua lại rộn rộn ràng ràng. Phương Tịch ngoắc tay, gọi một người bán mứt quả dạo đến, tiện tay mua một xâu hồ lô ngào đường, ngồi trong quán trà. "Từ khi khổ tu đến nay cũng chưa từng nhàn nhã như vậy." "Bây giờ ta đã thả cái tin tức chấn động kia ra, nói không chừng Nguyên Quốc còn phải loạn một trận, đúng lúc tránh đầu gió." Phương Tịch cắn một miếng mứt quả. Tu vi càng cao thâm thì hắn hành sự càng tùy tâm sở dục. Lúc này,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.