Thiếu niên luôn luôn ăn mặc thời thượng đầu đường, hôm nay lại ngoài ý liệu giản lược. Không có mang khuyên tai màu đỏ, không có mang dây chuyền thập tự giá, không có mặc quần bò có lỗ, Tần Phong từ ngoài cửa đi tới, trên người chỉ mặc một cái sơ mi màu trắng tinh, quần vận động màu đen, sạch sẽ đến giống như là thiếu niên thanh xuân ánh mặt trời trên thao trường vườn trường kia.
"Ca ca." Thấy được Tần Phong, Nhạc Nhạc thấp giọng kêu một tiếng, viền mắt có chút mịt mờ sương mù.
Tần Phong đem Nhạc Nhạc ôm vào trong lòng, xoa xoa đầu nhỏ của Nhạc Nhạc.
"Ca ca cũng từng đau mất người thân, cho nên rõ ràng cảm thụ của Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, ngực rất đau rất bí bách chứ.." Viền mắt thiếu niên vậy mà hơi có chút ửng hồng, hắn nỗ lực trợn to hai mắt, không cho nước mắt mềm yếu thấm ướt viền mắt.
Di ảnh xám trắng, vòng hoa màu trắng tinh, tưởng nhớ người tới tới đi đi, như là rơi vào trong ác mộng, hết thảy đều là không chân thực như vậy, bên tai ầm ầm không biết mọi người đang nói cái gì, thống khổ tràn đầy trời đất bao phủ tới, một lần lại một lần lừa gạt mình, đây không phải là thật, đây chỉ là một cơn ác mộng..
Tần Phong đột nhiên bắt đầu phát run, ký ức mấy năm trước cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong đầu, thân thể không tự chủ được run rẩy.
"Ca ca, ngươi làm sao vậy?"
Âm thanh mềm mại bi bô của Nhạc Nhạc đem Tần Phong từ trong ác mộng kéo về hiện thực, hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, an ủi, "Ca ca không sao, chỉ là nhớ đến một ít chuyện cũ."
Tần Phong thả Nhạc Nhạc trong lòng xuống, giao trong tay Lâm a di, quay người đi đến phương hướng Lam Kiều.
"Tiểu soái ca lại tìm đến chị rồi." Nam Cung Vũ nâng cằm, cười trêu ghẹo nói.
"Ta lập tức đem hắn đánh đuổi." Lam Kiều lo lắng sân sau cháy, nhanh chóng phân rõ giới hạn với Tần Phong.
Tần Phong đi lên trước, bắt chuyện với Nam Cung Vũ, chuyển hướng Lam Kiều rất là cung kính bái một cái, "Kiều tỷ, có thể mời ngài đi ra ngoài nói chuyện không?"
Lam Kiều đang chuẩn bị lạnh lùng nói một câu "Không có gì để nói," Ai biết lại bị Nam Cung Vũ đẩy một cái, quay đầu nhìn lại, người kia khoác tay một cái với cô, mặt mày cong cong cười nói "Đi đi."
Hai người đi tới bên ngoài trên sân thượng, trời u u ám ám, khúc nhạc dạo của bão táp
Hai người nhìn trời đen ngòm phương xa, trầm mặc hút thuốc. Lam Kiều chờ Tần Phong mở miệng, nàng biết Tần Phong có lời rất quan trọng muốn nói.
"Ba năm trước, cha mẹ ta ở nhà bị giết, thi thể lúc đó cũng là đặt ở nhà quàn này, căn phòng gần phòng đun nươc` sôi của lầu hai kia, để hai ngày thời gian, liền đi hỏa táng rồi. Thanh âm của Tần Phong rất bình tĩnh, giống như là đang nói chuyện của người khác, chỉ là tay kẹp thuốc hơi run rẩy
Tần Phong run lên bụi thuốc, tiếp tục nói," Mẫu thân đem ta giấu ở gầm giường, ta mới tránh được một kiếp. Phụ thân ta là trưởng phòng tổ trọng án cục cảnh sát, sau đó ta hỏi thăm với đồng sự trước của phụ thân cũng là huynh đệ tốt nhất, mới biết phụ thân trước khi chết đang điều tra vụ án Lăng Vân bang, nhưng nội dung cụ thể của vụ án là cơ mật, hắn cũng không rõ lắm. Lực lượng cảnh sát không có tra ra hung thủ, cuối cùng sống chết mặc bay. Nửa năm sau, ta nghỉ học, gia nhập Lăng Vân bang.. "
Tần Phong bóp tắt tàn thuốc, hít một hơi thật sâu, không khí lạnh như băng rót vào trong lồng ngực," Ta một mực trong bóng tối điều tra chuyện năm đó, mấy năm qua, địa vị của ta ở trong bang từng bước một nâng lên, có thể tiếp xúc được tình báo càng ngày càng nhiều, ba tháng trước, ta điều tra được, lão đại Lăng Vân bang Lăng Chí, buôn ma túy đã từng bị lực lượng cảnh sát truy tra, hắn hạ lệnh ám sát cảnh sát truy tra vụ việc, người cảnh sát kia, chính là phụ thân ta. "
Tần Phong thống khổ nhắm hai mắt lại, lúc mở ra, trong mắt đã là lửa giận cháy hừng hực," Ta muốn báo thù, cho dù cùng nhau chết chung cũng sẽ không tiếc. Nhưng mà Lăng Chí làm người hết sức cẩn thận, bên người trường kỳ đều có mười mấy vệ sĩ, căn bản là không có cách gần người, ta nằm mộng cũng muốn giết hắn! "
" Quân tử báo thù, mười năm không muộn, ngươi có thể ẩn nhẫn chờ cơ hội, chờ ngươi bò đến vị trí cao hơn, khi có thể trực tiếp tiếp xúc Lăng Chí, mới hạ thủ cũng không trễ. "Lam Kiều không chút biến sắc đánh giá Tần Phong.
" Lăng Chí trời sinh đa nghi, người bên cạnh hắn đều sẽ chịu phải điều tra nghiêm ngặt, điều tra bối cảnh gia thế, ta sợ vẫn không có có được sự tin tưởng của hắn, cũng sẽ bị hắn phát hiện thân phận, một súng tét đầu. "
" Tại sao phải nói những thứ này cùng với ta? "Lam Kiều rất là lạnh nhạt, chuyện của người khác cô luôn luôn không quan tâm, cũng không muốn nhúng tay.
" Ta muốn báo thù giết cha, ta muốn bái ngươi làm thầy, ta muốn học tập làm sao giết người! "Hô hấp của Tần Phong đột nhiên trở nên dồn dập lên, tốc độ nói cũng không tự giác càng lúc càng nhanh.
" Tại sao là ta? "Tay của Lam Kiều chẳng biết lúc nào nắm chặc chủy thủ bên hông, trên mặt còn chưa phải động thanh sắc, bình tĩnh như lúc ban đầu.
" Trực giác! Thân thủ của ngươi là người tốt nhất ta đã thấy, ngươi không giống với bọn họ, trên người ngươi mơ hồ có một cỗ khí tức khiến người ta sợ hãi run rẩy, trước đó ta không biết đó là cái gì, qua rất lâu ta cuối cùng mới dần dần hiểu được, đó là sát khí! Chúng ta những người này, nhiều nhất kéo bè kéo lũ đánh nhau, thỉnh thoảng chém tổn thương một hai người, nhưng cảm giác ngươi đem tới cho ta, như là sát thủ nhà nghề. "Tần Phong không chút nào đề phòng nói ra suy đoán của mình, thẳng thắn nói ra ý nghĩ trong lòng.
Nhạy cảm của thiếu niên để Lam Kiều kinh ngạc, hắn nói trúng tim đen phá thân phận thực sự của Lam Kiều, điều này làm cho Lam Kiều động sát tâm.
Chỉ là một giây sau, Lam Kiều thay đổi ý nghĩ. Cho dù cô có thể không lưu dấu vết giết Tần Phong, sẽ không ở hiện trường lưu lại bất kỳ kẽ hở nào, lực lượng cảnh sát tuyệt đối không tra được dấu vết nào, nhưng tay giết người chung quy sẽ nhiễm phải máu tươi, cô không hy vọng đại tiểu thư ngửi thấy mùi máu tanh trên người cô. Đại tiểu thư một lòng nghĩ tới cuộc sống tiết kiệm bình thường, cô không đành lòng đi phá hoại, để đại tiểu thư rơi vào trong ký ức gió tanh mưa máu của quá khứ.
Huống chi, Lam Kiều còn có một tầng dự định khác.
" Ta không thu đồ đệ. "Lam Kiều lạnh nhạt cự tuyệt thỉnh cầu của Tần Phong.
Ánh mắt Tần Phong tối sầm lại.
" Ta có thể dạy ngươi làm sao ám sát. Nhưng có một tiền đề, ngươi không thể tiết lộ với bất kì ai là ta dạy ngươi. Nếu như ngươi dám tiết lộ, ta nhất định giết ngươi. "Thanh âm của Lam Kiều không có một tia sóng lớn, cảm giác không ra một chút ý tứ uy hiếp, nhưng Tần Phong biết Lam Kiều nhất định sẽ nói được làm được.
" Vâng, Kiều tỷ! "Tần Phong nhanh chóng như đinh chém sắt nói.
" Chuyện ngươi báo thù, ta sẽ không nhúng tay, sinh tử do mệnh. Nếu như sau khi ngươi báo thù không chết, ngươi phải thay ta làm chuyện. "
Đây là một trận trao đổi ích lợi, Lam Kiều dạy Tần Phong làm sao báo thù giết người, Tần Phong thay Lam Kiều làm một chuyện.
" Kiều tỷ, ngươi nói, bất kể là chuyện gì, Tần Phong ta bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng ở đây không chối từ! "Sau khi báo thù, sống hay chết cũng không sao cả, Tần Phong hắn chịu nhục ngơ ngơ ngác ngác sống tạm tới hôm nay, báo thù là động lực duy nhất cuộc đời hắn.
" Nếu có một ngày, ta có bất trắc gì, ta là nói nếu như, thay ta bảo vệ Nam Cung Vũ, thay ta chăm sóc nàng một đời. "
Năm đó ở bang phái, Lam Kiều mỗi lần chấp hành nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, đều sẽ bất an, không phải sợ chính mình sẽ chết, mà là sợ chính mình chết rồi không ai bảo vệ đại tiểu thư, cho dù khi đó vệ sĩ bên cạnh đại tiểu thư rất nhiều, cho dù chết hết rồi giáo mẫu cũng sẽ phái một nhóm vệ sĩ mới. Nhưng Lam Kiều vẫn là sẽ sợ, sợ những người hộ vệ kia sẽ phản bội, sợ những người hộ vệ kia sẽ bị mua chuộc, sợ những người hộ vệ kia không đủ trung thành, sợ những người hộ vệ kia sẽ rất sợ chết, lâm trận lùi bước.
Cho nên, cô cả chết cũng không dám chết, coi như là trên người trúng ba phát súng, thời điểm không ngừng chảy máu, khi tất cả mọi người bao gồm bản thân cô đều cảm thấy sống không được, cô vẫn là dựa vào nghị lực kinh người, như kỳ tích tiếp tục sống sót, ngay cả bác sĩ lấy đạn cho cô đều cảm thấy khó mà tin nổi.
Nhưng mà bây giờ, bên người đại tiểu thư chỉ có một mình cô, một khi cô gặp bất trắc, đại tiểu thư liền một thân một mình.
Cho nên, cô cần thay đại tiểu thư chuẩn bị thêm một bảo hiểm tổng hợp.
Lam Kiều không phải người bi quan, cô chỉ là muốn phòng ngừa chu đáo, cả một đời vì đại tiểu thư bảo vệ bầu trời xanh đỉnh đầu kia.
Tần Phong lập thề với Lam Kiều, cuối cùng Lam Kiều căn dặn hắn, đừng đem chuyện hôm này cô nói nói cho Nam Cung Vũ biết.
Thấy được Lam Kiều trở về, Nam Cung Vũ chỉ là nhẹ nhàng nói tiếng," Chị trở về rồi. "
Nam Cung Vũ không có hỏi tới Lam Kiều, giữa cô và Tần Phong nói chuyện với nhau, bởi vì đầy đủ tín nhiệm, cho nên không cần hỏi nhiều.
Cửa lại tới một ít bạn hữu tốt khi hai vợ chồng Trần thúc còn sống nữa, Nam Cung Vũ lập tức đi vào tiếp đón, vẫn bận đến buổi tối, Nam Cung Vũ cuối cùng mới nhàn rỗi.
Lam Kiều đẩy Nam Cung Vũ đi sân thượng hóng gió hóng mát một chút, gió rất lớn, có chút lạnh, Nam Cung Vũ đem áo khoác Lam Kiều cởi ra khoác lên trên người cô che kín một chút, nhìn người kia quần áo đơn bạc, không khỏi lo lắng nói" Chị có lạnh hay không, đừng bị cảm. "
Nam Cung Vũ đụng tay Lam Kiều một cái, tay kia dường như lò lửa, mới yên lòng.
" Tần Phong muốn tôi dạy hắn làm sao ám sát, tôi đáp ứng rồi. "Lam Kiều đem trò chuyện buổi chiều của cô và Tần Phong rõ ràng mười mươi cho Nam Cung Vũ nghe, chỉ có một đoạn tóm tắt cuối cùng.
" Tôi biết rồi. "Nam Cung Vũ sau khi nghe xong lạnh nhạt nói. Tần Phong có huyết hải thâm cừu, nhưng Lam Kiều không phải người kích động lòng thông cảm tràn lan, cho nên cô nhất định che giấu cái gì đối với mình.
Lam Kiều cảm giác được đại tiểu thư có chút không cao hứng, nửa quỳ ở một bên xe lăn, nhanh chóng nhận sai nói," Tôi không nên không có sự cho phép của cô, tự ý làm chủ đáp ứng hắn."
Nam Cung Vũ thấy được cẩn thận từng li từng tí một trong ánh mắt Lam Kiều, lại có chút đau lòng lên, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ thở dài, nếu như đã tin cô, vậy cô giấu chính mình, đương nhiên có đạo lý của cô, chính mình cần gì phải nhất định muốn đi tìm rõ ràng.
Nam Cung Vũ phát hiện, Lam Kiều nửa quỳ và chính mình ngồi ở xe lăn, tầm mắt ngang nhau, thật sự là rất thích hợp.. Hôn môi, thế là nàng quỷ thần xui khiến hành động rồi.
Lam Kiều khi nghe đến đại tiểu thư cự tuyệt Đồng Vũ, chuyện thực tiễn đã nghĩ cuối cùng có thể làm rồi, thế là cô lập tức đổi khách làm chủ, sâu hơn nụ hôn này.
Nam Cung Vũ đã từng không phải đại tiểu thư Nam Cung gia, mà là nhị tiểu thư của Nam Cung gia. Ở phía trên Nam Cung Vũ còn có một tỷ tỷ, người thừa kế hợp pháp thứ nhất của bang phái năm đó, thiếu chủ của Nam Cung gia, Nam Cung Lâm.
Khi đó vẫn không có muội muội Nam Cung Phi, Nam Cung Vũ và tỷ tỷ sống nương tựa lẫn nhau. Bởi vì tỷ tỷ một mình chống lấy tất cả những mưa gió bên ngoài, cho nên Nam Cung Vũ có thể không buồn không lo vượt qua thời gian tuổi ấu thơ ngây thơ lãng mạn.
Hết chương 14