Lam Kiều chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng từ chối Hà Dật Nhiên, sau đó lập tức trở về nhà báo cáo cho đại tiểu thư.
"Lam Kiều, cám ơn ngươi đã cứu ta." Hà Dật Nhiên vừa thấy mặt liền chân thành nói cám ơn, biểu hiện nhìn về phía Lam Kiều hoàn toàn khác với tùy tiện lần trước.
"Không cần cám ơn ta, nên cám ơn đại tiểu thư, đối tượng ngươi cảm tạ lầm rồi!" Nếu như không có mệnh lệnh của đại tiểu thư, cô chắc chắn sẽ không ra tay giúp đỡ. Lam Kiều mặt lạnh, mơ hồ có chút tức giận nói tiếp, "Ngươi đừng tặng hoa cho ta nữa, ngươi có đứng ở lập trường của đại tiểu thư, cân nhắc qua thay nàng không? Ngươi trên danh nghĩa còn là chồng chưa cưới của đại tiểu thư, ngươi làm như vậy sẽ làm nàng rất lúng túng? Người khác ngay mặt không nói, trong lòng sẽ nghĩ như thế nào, ngầm lại sẽ làm sao nghị luận?"
Lam Kiều không muốn để cho bảo bối mình nâng ở trong lòng bàn tay, chịu phải chút xíu oan ức.
"Lam Kiều, ngươi và những nữ nhân khác không giống nhau, lần đầu tiên ta thấy ngươi, liền cảm thấy ngươi rất thân cận, tựa hồ chúng ta rất sớm trước đây thì quen nhau rồi. Lần trước ngươi đã cứu ta, ta rất vui vẻ, nhưng càng nhiều là đau lòng, nghề nghiệp của ngươi quá nguy hiểm, ta vô cùng lo lắng. Ta cũng nói không rõ vì sao lại như vậy, trước đó cũng chưa bao giờ từng cảm giác kỳ quái như vậy. Chính ta đều cảm giác mình không đúng lắm, ta nghe từ người khác rất nhiều chuyện của ngươi, quá khứ hơn hai mươi năm, ngươi sống quá khổ, từ nay về sau, ta chỉ muốn liều mạng tốt với ngươi, dốc hết tất cả bảo vệ ngươi. Ở cùng ngươi ta cảm thấy rất thoải mái, nói chuyện với ngươi ta cũng cảm thấy rất tự tại."
Thái độ Hà Dật Nhiên thành khẩn thản nhiên, cùng với cao thủ trêu chọc em gái lời chót lưỡi đầu môi hoàn toàn khác bình thường, đột nhiên đổi tính thì giống như đổi thành một người khác.
Lam Kiều luôn luôn là người vững tâm như đá, ngoại trừ đại tiểu thư, chưa bao giờ sẽ để ý tới cảm thụ của người khác, theo lý thuyết, lấy tính cách lãnh khốc bạc bẽo xưa kia của cô, căn bản sẽ không kiên trì nghe Hà Dật Nhiên nói xong lời nhảm dài như vậy, nhưng hôm nay quỷ thần xui khiến, vậy mà nghe xong biểu lộ của Hà Dật Nhiên, sau khi nghe xong cũng không có nửa phần cảm giác chán ghét.
Lam Kiều ở trong lòng đọc thầm, tình yêu của chính mình đối với đại tiểu thư tuyệt đối là kiên trinh không thay đổi, chính mình tuyệt đối không thể thay lòng. Chỉ là Hà Dật Nhiên tựa hồ cũng không có chán ghét như vậy.
Hà Dật Nhiên nói lời nói này tựa hồ có hơi khuôn sáo cũ, nhưng ngoài dự đoán mọi người chính là, Lam Kiều vậy mà cũng sẽ sản sinh cảm giác giống nhau. Thấy được Hà Dật Nhiên, cô cũng sẽ tự nhiên mà sinh ra ra một loại cảm giác thân thiết, cùng Hà Dật Nhiên ở cùng nhau, cũng sẽ không giống người khác thân thể theo bản năng sản sinh bài xích, nghe hắn nói sẽ cho người cảm thấy thoải mái tự tại. Đến mức sau khi Hà Dật Nhiên biểu lộ xong, Lam Kiều không có giữ nguyên kế hoạch trực tiếp từ chối một cái, mà là không nói một lời quay người rời đi.
Cô đầu óc có chút loạn, cô cần một mình yên lặng một chút.
Khi Nam Cung Vũ trở lại phủ đệ, Lam Kiều quả nhiên đã ở nhà, chỉ là xem ra dáng dấp gục đầu ủ rũ, vừa nhìn liền biết sự tình tiến triển được không quá thuận lợi.
"Làm sao vậy, Hà Dật Nhiên làm khó dễ chị?" Nam Cung Vũ ngược lại cũng không lo lắng, Lam Kiều tỷ tỷ nhà mình lợi hại như vậy, quyết định sẽ không ở trên tay Hà Dật Nhiên chịu thiệt.
"Không có."
"Dây dưa đến cùng không tha chị?" Thấy Hà Dật Nhiên mỗi ngày tặng hoa dáng vẻ chấp nhất như vậy khẳng định không dễ dàng đuổi
"Cũng không có."
Nam Cung Vũ hiếu kì rồi, "Vậy hắn nói với chị cái gì?"
"Một ít lời kỳ kỳ quái quái." Đầu óc của Lam Kiều có chút loạn, cũng không biết Hà Dật Nhiên nói cho cô một đống lời kia rốt cuộc là ý gì.
"Thổ lộ với chị?" Nam Cung Vũ trái phải đoán được. Nhưng mà không đúng vậy, Bạch Dịch An trước đó cũng không từng biểu lộ với Lam Kiều, Lam Kiều không phải thẳng thắn dứt khoát một tiếng cự tuyệt rồi? Lúc đó cũng không thấy cô phiền muộn khổ não như vậy a?
"Không kém bao nhiêu đâu." Quả nhiên cái gì đều chạy không thoát con mắt của đại tiểu thư.
"Cự tuyệt là được rồi, chớ suy nghĩ quá nhiều." Nam Cung Vũ chuyện đương nhiên trấn an nói. Nàng cho rằng Lam Kiều và Hà Dật Nhiên đã xảy ra một ít xung đột, mà gia tộc Hà thị lại cùng Nam Cung gia có chiến lược hợp tác, bây giờ đắc tội Hà Dật Nhiên rồi, Lam Kiều lo lắng sẽ ảnh hưởng đến chính mình.
"Tôi không có." Lam Kiều thành thật thẳng thắn nói, cô không muốn che giấu lừa dối đại tiểu thư.
"Không có gì?" Thông minh như Nam Cung Vũ, nhất thời cũng nghe không hiểu ý tứ của trong lời nói Lam Kiều.
Lam Kiều không thể không để ý ánh mắt nhìn chăm chăm của người vợ trước mặt mình, nhắm mắt gian nan mở miệng nói, "Tôi không có từ chối."
Nam Cung Vũ hô hấp cứng lại, có chút khó có thể tin nói, "Chị đáp ứng hắn thổ lộ?" Lam Kiều tỷ tỷ có ý gì, chuẩn bị hai người cùng một chồng? Trong đầu Nam Cung Vũ đột nhiên dần hiện ra lời nói đùa của Lạc Vũ.
"Không có, không có!" Lam Kiều sợ đến nhanh chóng lập tức phủ nhận nói. Thật là muốn chết! Chính mình đến tột xảy ra chuyện gì? Lúc đó làm sao thì cuống quít đào tẩu, không phải nên nghĩa chính nghiêm từ từ chối một cái sao?
Lam Kiều cảm thấy rất có lỗi với đại tiểu thư, càng lo lắng đại tiểu thư sẽ suy nghĩ nhiều.
Sự thực chứng minh, Nam Cung Vũ thật sự suy nghĩ nhiều, buổi tối hôm đó, Nam Cung Vũ lấy lí do quá lâu chưa thấy Nhạc Nhạc, muốn ngủ cùng Nhạc Nhạc, đem Lam Kiều đuổi ra ngoài cửa.
Lam Kiều bị nhốt ở ngoài cửa, ôn tồn nhận sai chịu tội, cuối cùng Nam Cung Vũ mở cửa, nhưng mà không phải tha thứ Lam Kiều để cô vào phòng, mà là đem gối chăn của Lam Kiều ném ra ngoài, mệnh lệnh cô đêm nay ngủ trên ghế salông của thư phòng chính mình.
Lam Kiều còn muốn nói điều gì, kết quả loong coong một tiếng, cửa liền đóng lại.
Lam Kiều không thể làm gì, chỉ đành đem chăn và gối từ trên mặt đất ôm lấy, kì kèo nửa ngày, nhìn đại tiểu thư không có một lần nữa dấu hiệu mở cửa, chỉ đành cười khổ một mình đi tới thư phòng.
Nam Cung Vũ mang Nhạc Nhạc đi gặp giáo mẫu.
Vừa bắt đầu, Nhạc Nhạc còn trốn ở phía sau của Nam Cung Vũ, ôm lấy bắp đùi của nàng, sợ hãi có chút sợ người lạ.
Nam Cung Mộ đối với dỗ đứa trẻ rất có dốc lòng, sau khi dăm ba câu liền để Nhạc Nhạc chủ động yêu cầu ôm ôm, hai người vừa nói vừa cười, có một phen đặc biệt ấm áp.
Nam Cung Vũ lần đầu tiên thấy được một mặt dịu dàng của mẫu thân như vậy, trong lòng ấm áp, xem ra Nhạc Nhạc rất biết lấy lòng mẫu thân, cũng không biết chính mình khi còn bé, mẫu thân có đã từng sủng nịch chính mình như vậy hay không, chỉ là chính mình quên rồi.
Đến trước đó, Nam Cung Vũ còn lo lắng mẫu thân phản đối, bây giờ xem ra, mẫu thân đã tiếp nạp Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc sau này có thể vào Nam Cung gia, đi theo bên cạnh mình rồi.
"Nhạc Nhạc có phải là nên học tiểu học rồi?" Nam Cung Mộ sờ sờ đầu nhỏ của Nhạc Nhạc.
Nam Cung Vũ gật gù, tính toán thời gian, là nên đọc tiểu học rồi..
"Việc này ta sẽ phân phó xuống, sau khi an bài xong mỗi ngày để vệ sĩ đưa đón Nhạc Nhạc đi học."
Nghe được lại có thể đi học, Nhạc Nhạc rất vui vẻ, cả ngày chờ trong nhà tóm lại có chút tẻ nhạt, trường học có rất nhiều bạn nhỏ cùng nhau chơi đùa đùa bỡn.
Nam Cung Vũ hơi kinh ngạc, mẫu thân mới thấy Nhạc Nhạc một mặt, vậy mà đối với chuyện Nhạc Nhạc để bụng như vậy, cũng không biết là đang lấy lòng Nhạc Nhạc, hay là đang lấy lòng chính mình, giống như là đang hết sức bồi thường chính mình. Mẫu thân khiêm tốn như vậy để Nam Cung Vũ có chút không quen, nhưng trong lòng lại vẫn cứ vui mừng.
Nam Cung Vũ mang theo Nhạc Nhạc vừa về tới nhà, tâm tình vừa rồi thật là tốt trong nháy mắt rơi xuống đáy vực, bởi vì trong nhà đến một khách mời không mời mà tới, Hà Dật Nhiên.
"Đại tiểu thư, Hà thiếu gia đã ở phòng tiếp khách đợi hơn một canh giờ." Dì Phùng tiến lên báo cáo.
Nam Cung Vũ có chút không vui nhíu nhíu mày, hỏi, "Đợi ai? Lam Kiều sao?" Không tặng hoa, chuẩn bị trực tiếp vào nhà cướp người rồi hả?
Nam Cung Vũ khó chịu tới cực điểm, mạnh mẽ kìm nén phẫn nộ.
"Không phải, đang đợi đại tiểu thư ngài." Dì Phùng cũng cảm giác được đại tiểu thư có chút tức giận, xem ra Hà đại thiếu gia này không quá được đại tiểu thư tiếp đãi a. Dì Phùng đột nhiên có chút bận tâm, hai người sau khi kết hôn có thể cố gắng ở chung hay không.
Nam Cung Vũ đem Nhạc Nhạc giao cho dì Phùng, chính mình đi vào phòng tiếp khách.
Hà Dật Nhiên ngồi ở trên ghế salông, nhếch miệng lên, xem ra tâm tình không tệ.
Nam Cung Vũ không lộ ra vẻ gì, khách khí mỉm cười nói, "Hà thiếu gia, thật ngại quá, đợi lâu."
Hà Dật Nhiên nhìn thấy Nam Cung Vũ có chút câu nệ, đồng dạng khách khí mỉm cười nói, "Vũ tiểu thư, ta muốn làm phiền ngươi giúp một chuyện."
"Làm việc gì?" Nam Cung Vũ âm thầm có chút không vui, Hà Dật Nhiên không phải là đến muốn người chứ, muốn đem Lam Kiều từ bên cạnh mình cướp đi? Không có cửa! Nam Cung Vũ đã làm xong chuẩn bị từ chối.
"Ta muốn kiểm tra hồ sơ của Lam Kiều một hồi."
Nam Cung gia đối với vệ sĩ thẩm tra cực kỳ nghiêm ngặt, sẽ phái chuyên gia phụ trách điều tra xác định thân phận bối cảnh của vệ sĩ, cùng với từ khi hết thảy trãi qua sinh ra đến bây giờ, đối với cận vệ hạch tra sẽ càng thêm tường tận cẩn thận.
Nam Cung Phi sau khi rời đi, Tông thúc trở lại bên người Nam Cung Vũ tiếp tục làm Quản gia, phụ trách việc lớn nhỏ và an bài nhân viên trên tòa phủ đệ của Nam Cung Vũ.
Nam Cung Vũ đem Tông thúc kêu lại đây, dặn dò hắn đem hồ sơ tư liệu của Lam Kiều đưa cho Hà Dật Nhiên nhìn.
Hồ sơ của Lam Kiều Nam Cung Vũ đương nhiên xem qua, phía trên ghi chép Lam Kiều ở cô nhi viện trước khi đến Nam Cung gia, nhưng chuyện càng sớm hơn liền đã không có, phía trên cũng không có ghi chép ba mẹ của Lam Kiều.
Bởi vì hồ sơ của Lam Kiều rất đơn giản, không có bí mật gì không thể tiết lộ, cho nên Nam Cung Vũ thoải mái đưa cho Hà Dật Nhiên, không có cố ý che giấu cái gì, xác thực không đáng vì chút việc nhỏ này mà đắc tội đối phương.
Khi Hà Dật Nhiên tiếp nhận hồ sơ có chút bất ngờ, kinh ngạc với thoải mái và quyết đoán của Nam Cung Vũ, cái gì cũng không hỏi liền đem tài liệu cơ mật đưa cho hắn.
Hà Dật Nhiên đối với Nam Cung Vũ càng ngày càng thưởng thức, thậm chí mơ hồ có loại linh cảm, lại qua mấy năm, thành tựu của nữ nhân này có lẽ sẽ vượt qua giáo mẫu bây giờ.
Hà Dật Nhiên lẳng lặng mà ngồi ở trên sô pha, một trang liếc nhìn tư liệu của Lam Kiều, Nam Cung Vũ thì lại tâm tư khó phân, tự định giá mục đích động tác này của Hà Dật Nhiên.
Hà Dật Nhiên qua lại bạn gái lúc nào trở nên thận trọng như thế? Còn muốn điều tra gia thế có thuần khiết, bối cảnh sạch sẽ hay không? Hà Dật Nhiên còn thật sự đến rồi? Hoàn toàn là một bộ tư thế cưới vợ..
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Nam Cung Vũ trái lo phải nghĩ, suy đoán vô số khả năng, lập ra vô số phương án ứng đối, suy tính vô số hậu quả.
Duy nhất không cân nhắc qua, chính là Lam Kiều rời khỏi, cùng Lam Kiều ở chung hơn mười năm, quỹ đạo cuộc sống của hai người đã trùng điệp ở cùng nhau, không thể tách rời lẫn nhau, trên đời không có ai càng hiểu nàng so với Lam Kiều, trên đời cũng không có ai càng hiểu Lam Kiều so với nàng.
Cho dù Hà Dật Nhiên là thật tâm yêu thích Lam Kiều, Nam Cung Vũ cũng nửa điểm không lo lắng, lại như biết rõ hảo cảm của Bạch Dịch An đối với Lam Kiều, Nam Cung Vũ cũng vẫn cứ cho phép Bạch Dịch An ở lại phủ đệ mình, tiếp tục làm bác sĩ tư nhân của chính mình. Lam Kiều quá yêu nàng, yêu đến mất đi chính mình, yêu đến sâu tận xương tủy, yêu đến không để ý tính mạng của chính mình, yêu đến để Nam Cung Vũ không có sợ hãi.
Cho nên sau khi khi Hà Dật Nhiên hai tay lật hết hồ sơ, yêu cầu trò chuyện đơn độc cùng Lam Kiều, Nam Cung Vũ cũng không có ngăn cản.
Nhưng mà, khi Nam Cung Vũ ra ngoài xử lý công sự đêm khuya về nhà, lại phát hiện Lam Kiều đã không ở nhà rồi.
"Lam Kiều đâu?" Nam Cung Vũ gọi dì Phùng tới hỏi. Chẳng biết vì sao, Nam Cung Vũ đột nhiên có chút hoảng hốt.
"Đại tiểu thư sau khi rời đi không lâu, cùng đi với Hà thiếu gia rồi."
"Nàng không có nhờ ngươi chuyển cáo ta cái gì?" Nam Cung Vũ tâm tình nặng nề trầm cuống, lại vẫn là chưa từ bỏ ý định hỏi tới.
Cô đi đến rất vội vàng, xem ra như là có chuyện gì gấp gì, cái gì cũng không nói.
Dì Phùng lui xuống.
Nam Cung Vũ đột nhiên cảm giác thấy có chút lạnh, ngắm nhìn bốn phía, trong phòng trống rỗng, giống như tâm tình của nàng giờ khắc này.
Lam Kiều cứ như vậy đi cùng Hà Dật Nhiên rồi?
Không có giải thích một câu với mình?
Bởi vì ngày hôm qua chính mình đuổi côđi thư phòng ngủ, cho nên tức rồi sao?
Hay là bởi vì tính khí đại tiểu thư của mình, cô nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng chịu đủ lắm rồi?
Chính mình không lo ngại gì, quay đầu lại đã biến thành một trận chuyện cười.
Nam Cung Vũ khịt khịt mũi, viền mắt có chút ê ẩm, một mình trở về phòng.
Những năm này, vẫn luôn là một mình Lam Kiều đang âm thần trả giá, yên lặng chờ đợi, bất kể được mất, không để ý hậu quả, bây giờ cô có phải cuối cùng mệt mỏi rồi?
Hết chương 49