Ngay cả dì Phùng cũng nhìn ra, đại tiểu thư hai ngày nay chẳng biết vì sao có chút hồn bay phách lạc, không phải đụng ngã chậu hoa, chính là đánh ngã đèn bàn, tinh thần hoảng hoảng hốt hốt, cũng không biết có phải bị bệnh rồi.
Nam Cung Vũ đột nhiên hồi tưởng lại, chính mình trước đó ghen tức giận, cố ý lạnh nhạt Lam Kiều, không nhận điện thoại của cô, không trả lời wechat của cô, giống như là bốc hơi khỏi thế gian vậy, chiến tranh lạnh cùng Lam Kiều. Cũng không biết lúc đó Lam Kiều là thống khổ khó chịu như thế nào, bây giờ đổi thành chính mình, cũng coi như là báo ứng.
Nam Cung Vũ cảm giác mình quá khứ đối với Lam Kiều chưa đủ tốt, bây giờ sắp mất đi, mới phát hiện phân lượng của Lam Kiều đối với mình nặng bao nhiêu. Mặc dù chính mình có một ngày kế nhiệm vị trí giáo mẫu, nếu như không có Lam Kiều làm bạn bên cạnh, vậy lại có ý nghĩa gì?
Nam Cung Vũ nhớ lại quá khứ, phát hiện thời gian sinh sống vui vẻ nhất, vậy mà là đoạn tháng ngày cùng Lam Kiều ở Vân Thành kia, hai người sớm chiều ở chung, nhàn nhã tự tại, nàng tưới hoa, Lam Kiều làm cơm, nàng ngồi ở trên xe lăn, Lam Kiều đẩy nàng đi công viên tản bộ.
Lam Kiều là hai ngày sau trở về, Hà Dật Nhiên cũng đi theo một bên. Hai người vai sóng vai dính đến rất gần, trong lúc phất tay giơ chân thân mật hơn trước rất nhiều, ánh mắt Hà Dật Nhiên nhìn về phía Lam Kiều là sủng nịch như vậy, tất cả những thứ này rơi vào trong mắt Nam Cung Vũ đều đặc biệt chói mắt.
"Trở về rồi?" Nam Cung Vũ chỉ là mặt không hề cảm xúc, nhàn nhạt hỏi một câu. Rõ ràng trước đó đã nghĩ kỹ, lần nữa gặp phải Lam Kiều, nhất định phải cố gắng nói rõ với cô, muốn cô cho một lời giải thích, muốn dùng hết toàn lực để cô hồi tâm chuyển ý.
Ai biết thật sự gặp được cô rồi, lại như nghẹn ở cổ họng một câu nói đều nói không ra.
Lam Kiều phát hiện sắc mặt đại tiểu thư khó coi, xem ra rất mệt rất mỏi, lo lắng nói, "Đại tiểu thư, bị bệnh rồi sao?"
Nam Cung Vũ không có phản ứng cô.
Thấy Nam Cung Vũ không đáp, Lam Kiều đưa tay ra muốn sờ cái trán đại tiểu thư một chút, xem thử có phải là phát sốt rồi, ai biết vẫn không có chạm được, đã bị đại tiểu thư đẩy ra, mơ hồ có chút giận dỗi nói, "Đừng đụng tôi!"
Lam Kiều liền lập tức hiểu được, đại tiểu thư tức rồi, hậu quả rất nghiêm trọng, tuy không rõ đại tiểu thư tại sao tức giận, là ai chọc cho đại tiểu thư tức rồi.
"Đại tiểu thư, ai chọc cô tức giận, tôi đi trừng trị hắn." Lam Kiều khiêm tốn, mềm giọng dỗ dành.
Hà Dật Nhiên ở một bên quả thực nhìn ngốc rồi, đây còn là người lãnh khốc lãnh đạm đến có chút vô tình sao?
"Chính là chị!" Nam Cung Vũ nghiến răng nghiến lợi oán hận nói.
Lam Kiều nhanh chóng cúi đầu nhận sai, "Đại tiểu thư, tôi sai rồi." Câu nói này cô đã nói có thứ tự, cho nên nghĩ cũng không nghĩ, liền bật thốt lên.
Hà Dật Nhiên càng là cả kinh trợn mắt ngoác mồm, đây đâu còn có nửa điểm giống Lam Kiều, vốn là thay đổi một người, cùng với Lam Kiều bình thường quả thực chính là như hai người khác nhau!
"Sai ở đâu?" Nam Cung Vũ khẽ nhíu lông mày thẩm vấn nói. Nhận sai có ích lợi gì, mấu chốt là phải biết sai ở nơi nào, lần sau mới sẽ không tái phạm!
Lam Kiều suy tư một lúc lâu mới cẩn thận thử thăm dò mở miệng nói, "Thân là vệ sĩ cận thân, không có trưng cầu được sự đồng ý thì tự ý rời vị trí." Hai ngày trước cô vội vàng rời đi, chưa kịp đợi đại tiểu thư về nhà giải thích một phen, thật sự là công tác thất trách.
"Thì có như vậy?" Nam Cung Vũ tức giận đến nghiến răng, chỉ số cảm xúc của Lam Kiều tỷ tỷ là số âm sao? Hay là nói ý của Lam Kiều là quan hệ giữa các nàng cũng chỉ còn sót lại quan hệ công việc của vệ sĩ và chủ nhân? Lam Kiều là chuẩn bị chia tay cùng với nàng sao? Bởi vì Hà Dật Nhiên ở một bên, cho nên hết sức cấm kỵ quan hệ người yêu giữa hai người?
Lam Kiều sửng sốt một chút, cảm giác đại tiểu thư tựa hồ lại càng không cao hứng. Không nên a, rõ ràng trước đó nhận sai xin lỗi lần nảo thử cũng linh nghiệm, làm sao hôm nay đột nhiên không có tác dụng rồi hả?
"Đại tiểu thư, tôi sai ở đâu rồi?" Lam Kiều thận trọng khiêm tốn thỉnh giáo.
Nam Cung Vũ tức giận nói câu, "Quá ngốc!" Liền hất đầu rời đi, để lại Lam Kiều một mình ngây ngốc đứng ngây ra ở tại chỗ, mờ mịt luống cuống.
Nam Cung Vũ vừa mới đi, Hà Dật Nhiên liền phình bụng cười to, cuối cùng nhịn không nổi, cho dù Lam Kiều đã cho biết quan hệ người yêu giữa hai người họ, nhưng Hà Dật Nhiên thật sự là không nghĩ tới, Lam Kiều nói luyến ái vậy mà sẽ là loại mới lạ này, hắn tưởng tượng Lam Kiều bên trong hẳn là cao lãnh mà lãnh đạm, nghiêm túc thận trọng, lạnh lẽo vô tình, ai biết dự đoán của hắn là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, tuyệt nhiên không giống.
Nam Cung Vũ vừa rời đi, Lam Kiều lại khôi phục tư thái lãnh khốc của ngày xưa, ánh mắt Hà Dật Nhiên nhìn về phía Lam Kiều tràn đầy sủng nịch, cười nói, "Muội muội ngốc của ta, còn không mau đuổi theo?"
Thời điểm Lam Kiều đuổi theo, Nam Cung Vũ đang chuẩn bị trở về phòng đóng cửa, Lam Kiều tay mắt lanh lẹ vội vàng đem cửa cản lại, Nam Cung Vũ dùng sức mạnh, không đóng lại được, Lam Kiều bình thường kiên trì huấn luyện, khí lực khẳng định lớn một chút so với Nam Cung Vũ.
Nam Cung Vũ bất mãn mà trừng Lam Kiều một chút, lạnh lùng nói, "Buông ra!"
"Đại tiểu thư, lần này tôi thật sự biết sai ở đâu rồi." Hà Dật Nhiên kinh nghiệm yêu đương phong phú, không giống Lam Kiều từ nhỏ đến lớn chỉ thích qua một mình Nam Cung Vũ, Hà Dật Nhiên chỉ điểm cho Lam Kiều hai câu, Lam Kiều trong nháy mắt tỉnh ngộ, lập tức đuổi tới, "Tôi đã cùng Hà Dật Nhiên nói quan hệ giữa chúng ta rồi."
Nam Cung Vũ vẫn bảo thủ bí mật này, ngay cả mẫu thân cũng không có nói cho biết, Lam Kiều lúc nào tín nhiệm Hà Dật Nhiên như thế, cái gì cũng chủ động nói cho hắn biết.
Nam Cung Vũ càng nghĩ càng cảm giác khó chịu, tức giận nói, "Cho nên chị là muốn ôm trái ôm phải, có Hà Dật Nhiên, còn đến dây dưa với tôi, nếu không dứt khoác đem Bạch Dịch An cũng thu cùng?"
Nam Cung Vũ quả thực là muốn nổ tung rồi!
Đầu óc Lam Kiều lập tức không có xoay chuyển qua, thật sự là có chút theo không kịp dòng suy nghĩ của đại tiểu thư, ôm trái ôm phải cô nào dám, thu nhận Bạch Dịch An vậy không phải muốn mạng của cô, cô chỉ cần ôm ấp một mình đại tiểu thư, muốn thu cũng chỉ thu một đại tiểu thư.
"Hà Dật Nhiên là anh ruột của tôi." Lam Kiều quyết định trực tiếp cắt đề tài chính, để tránh khỏi đại tiểu thư sản sinh hiểu lầm nhiều hơn, "Hai ngày nay, chúng tôi đã đi bệnh viện kiểm tra DNA, xác nhận không thể nghi ngờ."
"Chị không phải cô nhi sao?" Nam Cung Vũ vẫn rất kỳ quái, lấy thế lực Nam Cung gia trải rộng Á châu, vậy mà không tra được tình huống của cha mẹ Lam Kiều, lúc trước vì nguyên nhân này, Lam Kiều suýt chút nữa không thể trở thành vệ sĩ của Nam Cung Vũ, nhưng bởi vì Lam Kiều quá mức ưu tú, là nhân tài hiếm có, Lam Kiều mới ở dưới máy phát hiện nói dối, trải qua tầng tầng thẩm tra vặn hỏi, gập ghềnh trắc trở cuối cùng tiến vào phủ đệ của Nam Cung Vũ, đảm nhiệm cận vệ.
"Thời điểm hơn hai tuổi cùng người nhà đi lạc." Khi đó quá nhỏ, Lam Kiều xác thực đã không nhớ rõ lắm, nhưng ở dưới nhắc nhở của Hà Dật Nhiên, ký ức thời trẻ con chậm rãi hiện lên, Lam Kiều cuối cùng hồi tưởng lại chuyện đi lạc với người nhà.
Lúc đó Hà Dật Nhiên không kéo chặt tay của muội muội, hai người ở trong đám người bị chen lạc, khi quay đầu lại, đã mất bóng người của muội muội. Sau khi về nhà, Hà Dật Nhiên bị phụ thân đánh một trận, vốn cho là lấy của cải gia tộc Hà thị, tìm tới muội muội là chuyện dễ dàng, ai biết từ đây không có tin tức của muội muội nữa.
Mẫu thân khóc hôn mê thật nhiều lần, phụ thân trầm mặc không nói hút thuốc từng điếu một, Hà Dật Nhiên tự trách áy náy tới cực điểm, nếu như lúc đó hắn không có chạy nhanh như vậy, muội muội có phải là sẽ không bị mất rồi..
Bây giờ đã qua hơn hai mươi năm, ba mẹ cũng đã triệt để từ bỏ hi vọng, Hà Dật Nhiên vẫn cứ kiên trì tìm kiếm tung tích của muội muội, tuyệt không buông tha bất kỳ một chút manh mối.
"Chị cùng Hà Dật Nhiên là anh em?" Hết thảy đều là khó mà tin nổi như vậy, Nam Cung Vũ trong lòng đột nhiên sinh ra một luồng mừng như điên, ngày gần đây phiền muộn uất ức quét một cái sạch sành sanh, tảng đá chặn ở ngực cuối cùng rơi xuống đất.
Lam Kiều gật gù, hôn đôi môi tái nhợt của đại tiểu thư một cái.
"Ba mẹ muốn gặp gỡ tôi, đại tiểu thư, chúng ta cùng đi chứ." Lam Kiều cùng đại tiểu thư thương lượng nói.
Nhanh như vậy, Lam Kiều thì mang chính mình đi gặp cha mẹ cô rồi?
Nam Cung Vũ đột nhiên có chút khó xử, chính mình nên lấy thân phận gì đi đây? Vợ chưa cưới của Hà Dật Nhiên, chị dâu của Lam Kiều? Hay là vợ chưa xuất giá của Lam Kiều tỷ tỷ đây?
Nam Cung Vũ theo Lam Kiều tiến vào gia tộc Hà thị, Hà Dật Nhiên dẫn đường ở mặt trước, ba mẹ Lam Kiều đã ở phòng khách chờ đợi đã lâu.
Một khắc đó thấy được Lam Kiều, phụ thân Hà Đông Lai thở dài thật dài, mẫu thân Diệp Thiến thì lại viền mắt ửng hồng, cuối cùng không nhịn được khóc lên. Diệp Thiến tiến lên nắm tay của Lam Kiều ngồi vào trên ghế salông, nói liên miên cằn nhằn rất nhiều chuyện cũ thời trẻ con của Lam Kiều, những chuyện kia Lam Kiều đã sớm không nhớ rõ, qua hơn hai mươi năm, Diệp Thiến vẫn cứ nhớ được rõ ràng.
Lam Kiều từ nhỏ đã là cô nhi, nhận hết khinh thường phỉ nhổ, vẫn cho rằng mình là đứa trẻ cha không thương mẹ không yêu, bị vứt bỏ, không được chờ mong, chưa hề nghĩ đến, mình cũng có người nhà, ba mẹ và ca ca đều là yêu cô tha thiết như vậy, những năm này vì tìm tung tích của cô tận hết sức lực, dốc hết tất cả.
Phụ thân tuổi tác vốn không lớn, không cần sớm như vậy đem vị trí giao cho ca ca, sớm về hưu chính là vì có thể tập trung tinh lực tìm kiếm con gái thất tán nhiều năm.
Lam Kiều tính tình lạnh lùng, chưa bao giờ sẽ dễ dàng bị đánh động, giờ khắc này cũng cảm thấy mũi chua xót, cảm xúc rất nhiều.
Người một nhà đoàn tụ, xa cách trùng phùng, bởi vì tâm tình quá mức kích động, trong mắt ba mẹ Hà gia chỉ có con gái Lam Kiều nhà mình, dĩ nhiên không chú ý tới Nam Cung Vũ đứng thẳng một bên.
Đợi sau khi lòng cha mẹ thoáng bình phục, Lam Kiều vội vàng đem đại tiểu thư kéo đến bên cạnh mình, giới thiệu về phía ba mẹ, "Đây là đại tiểu thư Nam Cung gia, Nam Cung Vũ."
Diệp Thiến hơi ngượng ngùng mà tạ lỗi với Nam Cung Vũ, "Để Nam Cung tiểu thư cười chê rồi, vừa rồi thật sự là chiêu đãi không chu toàn, Kiều Kiều chúng ta cùng phân biệt nhiều năm như vậy, nhất thời nhịn không được, thất thố rồi."
Nam Cung Vũ lắc đầu một cái, cười cười, nàng đương nhiên có thể hiểu được tâm tình của hai ông bà, đương nhiên sẽ không chú ý.
Diệp Thiến kéo lấy tay của Nam Cung Vũ, để nàng ngồi ở bên cạnh chính mình, tay trái kéo Nam Cung Vũ, tay phải thì lại kéo Lam Kiều.
Diệp Thiến tỉ mĩ quan sát con dâu, lần trước đính hôn rất xa gặp một lần, hôm nay mới lần đầu tiên gần như vậy nhìn kỹ. Mặt mày như tranh, cười duyên dáng thật sự là mỹ nhân khó gặp, chỉ hy vọng sau khi kết hôn nàng có thể làm cho Hà Dật Nhiên kiềm chế lại, đừng cả ngày giao du một ít nữ nhân lung ta lung tung, nếu là hai người có thể mau chóng sinh đứa bé thì tốt hơn.
Diệp Thiến nhìn Nam Cung Vũ một hồi lại nhìn Hà Dật Nhiên, nụ cười hòa ái hiền lành, nhìn con dâu tương lai dáng dấp này thỏa mãn đến cực điểm.
Nam Cung Vũ bị đánh giá đến lông tơ dựng lên, biết Diệp Thiến hiểu nhầm rồi, hai trưởng bối cũng còn không biết chuyện của nàng và Lam Kiều, cho dù biết e sợ trong thời gian ngắn cũng không tiếp thụ được.
Mấy người cùng dùng cơm, Hà Đông Lai, Diệp Thiến, Hà Dật Nhiên thay phiên gấp món cho Lam Kiều, Diệp Thiến càng là đối với Lam Kiều hỏi han ân cần, khiến Lam Kiều có chút thụ sủng nhược kinh, hạnh phúc tới quá đột nhiên, thậm chí có loại ảo giác không quá chân thật.
Trên bàn ăn, người một nhà vui cười hòa nhã, hài hòa ấm áp, phi thường náo nhiệt, ngược lại khiến Nam Cung Vũ có mấy phần ước ao. Bây giờ trong nhà chỉ có nàng và mẫu thân hai người, cho dù đã tiêu tan hiềm khích lúc trước, quan hệ hòa hợp rất nhiều rồi, nhưng hai người ăn cơm tóm lại là có mấy phần lành lạnh, Nam Cung Vũ đột nhiên có chút nhớ Phi nhi rồi, thêm một người ở nhà, chắc náo nhiệt một ít đó, huống chi Phi nhi là tính cách rộng rãi hoạt bát như vậy, cũng không biết nàng một mình ở Ám Long bang sống có tốt hay không, Vu Hạo có chăm sóc nàng thật tốt hay không.
"Lần trước đã xảy ra một ít bất ngờ, hôn sự của các ngươi vẫn là mau chóng làm đi." Diệp Thiến vội vã ôm cháu, vừa múc canh cho Nam Cung Vũ vừa cười thúc giục hai người Nam Cung Vũ và Hà Dật Nhiên.
"Không vội!" Ba người trăm miệng một lời, bầu không khí trong nháy mắt có chút lúng túng.
Hai người trong cuộc không vội cũng là thôi, cũng không biết con gái nhà mình cũng kích động như vậy làm cái gì, Diệp Thiến đầy mặt nghi hoặc, không rõ ý nghĩa.
Hà Đông Lai nhanh chóng lên tiếng hòa hoãn nói, "Cuối năm nhiều chuyện, đợi đầu năm sau lại nói, ăn cơm trước."
Ba người không hẹn mà cùng vùi đầu ăn cơm, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hết chương 50