Tỷ tỷ rất yêu nàng nàng cũng rất yêu tỷ tỷ, mỗi lần nàng phạm lỗi lầm, khi mẫu thân muốn theo gia quy phạt nàng, tỷ tỷ đều sẽ bị phạt thay nàng.
Ở trước mặt nàng luôn là tỷ tỷ dịu dàng như vậy, nghe người ở bên cạnh nói, ở trước mặt thủ hạ bang chúng, lòng dạ độc ác, nói một không hai, Nam Cung Vũ không tin, tỷ tỷ ở trước mặt nàng cả một câu lời nói nặng đều không nỡ nói.
Mỗi lần tỷ tỷ về đến nhà, đều sẽ tự tay xuống bếp làm cơm cho nàng, sẽ ôm nàng vào ngực nói cho nàng biết chuyện thú vị phát sinh bên ngoài, sẽ quan tâm tình huống học tập của nàng, sẽ dạy nàng cờ vây, sẽ giải thích cho nàng Tôn Tử binh pháp, 36 kế binh thư.
Người ở bên cạnh Nam Cung Vũ tựa hồ cũng rất sợ hãi tỷ tỷ, Nam Cung Vũ không hiểu tại sao, bọn họ nói phạm lỗi lầm sẽ bị tỷ tỷ xử tử, Nam Cung Vũ không tin, mỗi lần nàng phạm lỗi lầm, chọc cho tỷ tỷ tức giận, tỷ tỷ cuối cùng đều sẽ vô điều kiện tha thứ cho nàng, xưa nay đều không nỡ đánh nàng một cái mắng nàng một câu.
Mẫu thân đối với nàng luôn luôn nghiêm khắc, mà tỷ tỷ chính là toàn bộ ôn nhu trong ký ức tuổi ấu thơ. Tỷ tỷ bảo vệ nàng quá tốt, đến mức nàng chưa bao giờ từng trải qua tử vong, không hiểu thế gian tàn khốc vô tình.
Mãi đến tận có một ngày, bọn họ nói, tỷ tỷ phản bội gia tộc.
Thế giới của nàng là bế tắc như vậy, đến mức tỷ tỷ bị giam vào trong phòng giam hình đường của bang phái, nàng mới nghe người ở bên cạnh lúc ẩn lúc hiện đề cập.
Tỷ tỷ và người đối địch bang phái yêu nhau, bí mật sinh ra một nữ, giáo mẫu mệnh lệnh tỷ tỷ giết đối phương, giết đứa trẻ, tỷ tỷ đáp ứng, lén lút lại làm trái lại, hành động bí mật ám sát giáo mẫu thất bại, kế hoạch mật mưu tạo phản ra ánh sáng, người yêu bị giết, tỷ tỷ bị bắt, thân vùi nhà tù.
Bọn họ nói, giáo mẫu đã ở trên đại hội bang phái tuyên bố, ít ngày nữa sẽ hành quyết tỷ tỷ.
Nam Cung Vũ rất sợ mẫu thân nhưng nàng càng sợ mất đi tỷ tỷ, cho nên nàng vẫn là việc nghĩa chẳng từ nan đi cầu xin.
Nàng quỳ mãi không đứng lên, nàng tuyệt thực uy hiếp, mẫu thân thịnh nộ không ngớt.
Roi mây từng roi một đánh cho nàng tan tành, tuyệt thực nhiều ngày dạ dày vốn là khó chịu, bây giờ roi mây càng là đánh đến nàng muốn ói, dạ dày dời sông lấp biển co giật. Nàng chưa bao giờ biết tính tình của mình có thể quật cường như vậy, nàng chưa bao giờ biết mình dám can đảm ở trước mặt mẫu thân làm càn như thế.
Mẫu thân kêu nàng cút, nàng bất động, không đi, cố chấp quỳ ở dưới chân mẫu thân, một lần lại một lần cầu xin cho tỷ tỷ.
Mẫu thân không hề bị lay động, roi mây dường như lưỡi dao cắt rời da thịt của nàng, máu tươi ồ ồ bốc lên, thấm ướt quần áo, đau đớn tràn đầy trời đất, hô hấp đứt quãng, nàng không khóc, không kêu, không cầu xin tha thứ, chỉ là gắt gao cắn chặt hàm răng cứng rắn chống đỡ.
Trước mắt từng trận biến thành màu đen, nàng biết mình sắp đau ngất xỉu, nhưng nàng không dám ngất đi, nàng sợ hãi khi mở mắt ra, tỷ tỷ đã chết đi.
Mẫu thân hỏi nàng biết sai rồi không, nàng lắc đầu, hỏi nàng còn muốn tiếp tục cầu xin không, nàng liều mạng gật đầu.
Bởi vì trước đây đều là tỷ tỷ thay nàng chịu qua, nàng lần đầu tiên biết thì ra roi mây đánh ở trên người là đau như vậy, đau không muốn sống như vậy, nàng không biết tỷ tỷ sau khi bị phạt làm sao có thể mặt không biến sắc cười an ủi chính mình gào khóc, nói không có chuyện gì, không có đau chút nào.
Có thể là sợ đánh tiếp nữa sẽ đem nàng đánh chết, roi mây trong tay mẫu thân không có kéo xuống nữa, nàng đầy cõi lòng cho rằng mẫu thân mềm lòng, kết quả sự thực chứng minh nàng cả nghĩ quá rồi.
Mẫu thân dặn dò thủ hạ đem tỷ tỷ dẫn qua.
Tỷ tỷ chịu hình, vết thương đầy người, so với nàng chịu mấy chục lần roi mây này nghiêm trọng rất nhiều, sắc mặt tỷ tỷ tái nhợt như tờ giấy, thảm không có chút máu, như là người chết.
Tỷ tỷ nhìn thấy vết roi trên người nàng, trong mắt loé ra một tia đau lòng, dịu dàng sờ sờ mặt nàng, cười nói, sau này không có tỷ tỷ ở bên cạnh, đừng tùy hứng, phải bảo vệ tốt chính mình, tỷ tỷ mãi mãi yêu ngươi.
Tỷ tỷ ho khan vài tiếng, máu tươi đầy tay, đỏ tươi chói mắt.
Mẫu thân móc ra cây súng, họng súng đen ngòm quay về đầu tỷ tỷ, tỷ tỷ mặt không biến sắc, chỉ là hai đầu gối quỳ xuống, rất cung kính dập đầu lạy ba cái với mẫu thân, cảm tạ công ơn nuôi dưỡng của mẫu thân, cầu xin cho con gái tuổi nhỏ của chính mình, hi vọng mẫu thân lưu lại cho nữ nhi một con đường sống.
Mẫu thân đáp ứng thỉnh cầu của tỷ tỷ.
Tỷ tỷ như trút được gánh nặng, thản nhiên chịu chết, không có nỗi lo về sau nữa.
Nam Cung Vũ lại không cách thản nhiên tiếp thu tất cả những thứ này, nàng nắm chặt dao găm chống đỡ ở trên cổ của mình, dùng tự sát tới làm phản kháng cuối cùng.
"Tỷ tỷ tại sao nhất định phải chết?"
"Nàng phạm lỗi lầm."
"Biết sai có thể sửa việc thiện lớn lao như thế."
"Có chút sai không thể phạm, là tử tội."
"Nàng là con gái của ngài!"
"Bang có bang quy, gia có gia pháp."
"Tại sao ngươi có thể lòng dạ ác độc như thế! Muốn giết tỷ tỷ, ta thì tự sát!"
"Uy hiếp ta?" Mẫu thân hừ lạnh một tiếng, liếc mắt ra hiệu với Lam Kiều, chủy thủ trên tay của nàng trong nháy mắt bị đoạt đi, tỷ tỷ cuối cùng thật sâu nhìn nàng một cái, lưu luyến và sủng nịch vô hạn, sau đó đập đầu tới vách tường.
Mẫu thân mạnh mẽ quạt nàng hai bạt tai, nàng cũng đã không cảm giác được đau đớn chút nào, trước mắt chỉ còn dư lại đỏ tươi đầy trời.
Tỷ tỷ, chết rồi..
Người đi trà lạnh, tỷ tỷ quyền thế ngập trời đã từng, tang lễ lại là quạnh quẽ như vậy, người thất thế, không người nào nguyện ý đến tế bái.
Từ đó, đại tiểu thư Nam Cung gia đã biến thành nàng, theo thời gian trôi đi, tỷ tỷ biến mất ở trong ký ức mọi người, trận chính biến của năm đó trở thành một đoạn cấm kỵ không thể nói, không người dám to gan nhắc lại, đến người sau căn bản không thể nào biết được, Nam Cung gia đã từng còn có một vị thiếu chủ phong hoa tuyệt đại, Nam Cung Lâm.
Đó là Nam Cung Vũ lần đầu tiên tận mắt chứng kiến tử vong, từ đó về sau, không người vì nàng chống đối sóng to gió lớn của ngoại giới, nàng tiếp quản tất cả chuyện làm ăn và thế lực dưới tay tỷ tỷ, trở thành thiếu chủ mới của Nam Cung gia.
Một loạt vòng hoa đứng hàng, vách tường trắng bệch, tiếng nhạc buồn ở bên tai nhiều lần tuần hoàn, đầu óc trống rỗng, hai chân hư mềm vô lực, tựa như lúc nào cũng sẽ té xỉu.
Từng hình ảnh năm đó như là một cái gai sắc bén, vẫn cắm ở trên ngực, không dám đụng tới, không dám đi rút, vừa đụng vừa rút thì sẽ máu me đầm đìa, không ngừng chảy máu.
Nam Cung Vũ hết sức quên đi những quá khứ đau đến không muốn sống này, chỉ là ở trên tang lễ hai vợ chồng Trần thúc, những nơi sâu xa nhất mai táng ở đáy lòng kia lại không bị khống chế dâng trào ra, gai ngọn kia vừa tàn nhẫn đâm nhói lòng của nàng.
"Đại tiểu thư, không thoải mái sao?" Lam Kiều mơ hồ có chút bận tâm hỏi. Hai giờ rưỡi sáng hỏa táng chôn cất, hai người đã liên tục hai ngày hai đêm không có chợp mắt.
Năm đó, tỷ tỷ cũng là như vậy, phong hoa tuyệt đại như vậy, một người kinh tài diễm diễm, cứ như vậy đột nhiên không còn, biến thành một đống xương.
Người thế gian, lại không có bóng người của nàng.
"Tỷ tỷ, đi đã bao nhiêu năm rồi?" Nam Cung Vũ thấp giọng lẩm bẩm nói, âm thanh dung mạo của người kia theo thời gian trôi qua mà trở nên bắt đầu mơ hồ, Nam Cung Vũ đều có chút không nhớ rõ lắm rồi.
"Đại tiểu thư.." Lam Kiều đau lòng, cũng không biết nên làm gì an ủi, mới vừa mở miệng liền lại lâm vào trầm mặc.
Đoạn ký ức này là đau xót của Nam Cung Vũ, làm thế nào lại không phải vết sẹo của nàng.
Cô nhìn thấy đại tiểu thư lần lượt cầu xin chống đối, bị giáo mẫu đánh cho vết thương đầy rẫy vô cùng thê thảm, chính mình rồi lại không thể ra sức. Cô trơ mắt nhìn đại tiểu thư đau đến không muốn sống, thương tâm gần chết, cô lại như là tên rác rưởi cái gì cũng không làm được.
Đáng sợ nhất là, năm đó ở dưới gợi ý của giáo mẫu người cướp đi dao găm đại tiểu thư là cô, đại tiểu thư ở dưới đau xót to lớn mất đi tỷ tỷ, đem cái chết của tỷ tỷ trách tội đến trên người cô.
Cô là lấy kết quả học tập hạng nhất của trại huấn luyện trở thành vệ sĩ cận thân của đại tiểu thư, khi đó cô vừa tới bên người tiểu thư không tới một tháng, cô đè nén xuống lòng tràn đầy vui sướng đầy người, cô mỗi một ngày đều sống ở trong hưng phấn to lớn của giấc mơ trở thành sự thật.
Cô cẩn thận từng li từng tí một, nơm nớp lo sợ, cô lo lắng cho mình làm chưa đủ tốt, cô sợ hãi thấy được ánh mắt người kia thất vọng.
Cho nên khi đại tiểu thư muốn đuổi cô đi, cô hoảng sợ tới cực điểm.
Cô quỳ xuống đất nhận sai, cô tự bạt tai, cô đi hình đường tự phạt 100 roi mây, mạng đều cơ hồ đi một nửa, vẫn cứ không có cầu được sự tha thứ của đại tiểu thư, đại tiểu thư đau mất đi người thân, tính tình đại biến, lạnh lùng đến giống như một tòa núi băng.
Cuối cùng, vẫn là ở lúc cô vì đại tiểu thư cản một súng trí mạng, suýt chút nữa chết đi, đại tiểu thư mới miễn cưỡng lưu cô lại, chỉ là ròng rã lạnh nhạt cô một năm.
Năm đó, Lam Kiều sống không bằng chết.
"Năm đó tôi quá mức ích kỷ, chị không có làm gì sai, tôi chỉ là giận chó đánh mèo với chị, Kiều, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.." Nam Cung Vũ khóc rồi, liên tục nhiều lần nói ba chữ kia, nàng nợ Lam Kiều một câu xin lỗi, năm đó chính mình chìm đắm ở trong bi thống, đến tột cùng để Lam Kiều một mình chịu đựng biết bao nhiêu, một câu xin lỗi làm sao có thể bù đắp thương tổn năm đó tạo thành đối với Lam Kiều.
Lam Kiều vì người kia lau khô nước mắt, nhẹ giọng nói, "Đại tiểu thư, mãi mãi cũng không cần nói với tôi ba chữ này, tôi, vui vẻ chịu đựng."
Sau khi xử lý xong hậu sự hai vợ chồng Trần thúc, hai người Nam Cung Vũ mang theo Nhạc Nhạc về nhà ngủ bù, tỉnh lại sau giấc ngủ đã là hai giờ chiều rồi.
Lam Kiều đơn giản nấu ba bát trứng sốt cà, hai lớn một nhỏ vội vả ăn xong liền ra cửa.
Nam Cung Vũ lo lắng Nhạc Nhạc sẽ bất an, cho nên vừa mới xong xuôi tang lễ liền dẫn Nhạc Nhạc đi làm thủ tục nhận nuôi.
Ai biết thời điểm đến trung tâm nhận nuôi, lại xảy ra chút phiền phức không tưởng tượng nổi.
Bà con xa của Nhạc Nhạc cũng chạy đến, cũng không biết bọn họ từ nơi nào nghe nói, hai vợ chồng Trần thúc có một nhà ở hơn 90met vuông, một gian mặt tiền hơn 100 mét vuông, vốn dĩ các thân thích cũng không nguyện tham gia tang lễ, đột nhiên đối với Nhạc Nhạc thân thiện lấy lòng, dồn dập tìm tới cửa yêu cầu nhận nuôi Nhạc Nhạc.
Cô bảy dì tám, nam nam nữ nữ già trẻ lớn bé vây quanh một vòng, từng cái từng cái duỗi ra hai tay muốn ôm Nhạc Nhạc một chút, nhưng Nhạc Nhạc cơ hồ không làm sao gặp những thân thích này, sợ đến trốn ở phía sau xe lăn Nam Cung Vũ không ra.
"Vị tiểu thư này, ngươi và Nhạc Nhạc không quen không biết, chúng ta tốt xấu gì là thân thích của Nhạc Nhạc, một giọt máu đào hơn ao nước lã, chuyện nhận nuôi Nhạc Nhạc làm sao cũng không tới phiên trên đầu ngươi?" Cũng không biết là ai ngẩng đầu, người khác dồn dập bắt đầu nghị luận, ngươi một câu ta một câu, nói lời châm chọc, ngôn từ cũng càng ngày càng không khách khí.
Hết chương 15