"Xin lỗi, liên lụy đến chị rồi." Nam Cung Vũ đầy mặt áy náy, mỗi lần mình và mẫu thân xung đột lên, tựa hồ bị thương bị đánh đều là Lam Kiều.
"Đại tiểu thư, thật sự không có chuyện gì, dùng băng keo cá nhân dán ngừng máu một chút là được rồi." Đối với Lam Kiều đã từng chịu qua vết thương mà nói, chút vết thương nhỏ này căn bản bé nhỏ không đáng kể, không đáng nhắc tới.
Nam Cung Vũ lại nghiêm mặt nói, "Không được! Không cố gắng xử lý trên mặt sẽ lưu lại sẹo! Kiều, đừng quên, chị cũng là con gái."
Quanh năm suốt tháng ở thời khắc sống còn mò bò lăn lộn, Lam Kiều đã sớm không nhớ rõ mình là một cô gái, ở trên chiến trường, kẻ địch chưa bao giờ sẽ quan tâm giới tính. Lam Kiều so với nam nhân càng có thể chịu được cực khổ, so với nam nhân càng không sợ chảy máu, so với nam nhân càng nhịn đau giỏi, ngay cả bản thân cô, từ lâu không đem chính mình coi như nữ sinh mà đối đãi.
Cho nên, cô cơ hồ đều quên đi, đối với con gái mà nói, mặt mày hốc hác là chuyện nghiêm trọng, trên mặt lưu sẹo sẽ không dễ nhìn.
Lam Kiều vốn cũng không phải là loại hình tướng mạo xuất chúng, lại lưu sẹo sợ là sẽ phải thật là khó coi, Lam Kiều trước đó chưa từng lưu ý qua việc này, bây giờ lại có mấy phần chú ý, liền cũng không cự tuyệt nữa, an tâm nghe theo an bài của đại tiểu thư.
Bạch Dịch An là bác sĩ y khoa, ở hải ngoại du học tám năm, về nước công tác sáu năm, năm nay 32 tuổi, học thức uyên bác, kinh nghiệm phong phú, xem như là bác sĩ đứng đầu nhất của Nam Cung gia, trước đó là ở bên người Nam Cung Mộ làm việc.
Nam Cung Vũ sau lần này trở về, giáo mẫu an bài Bạch Dịch An kiểm tra tình huống khôi phục hai chân của Nam Cung Vũ, sau đó liền đem người sai khiến cho Nam Cung Vũ, coi như là bác sĩ tư nhân chuyên môn của Nam Cung Vũ, cũng để Bạch Dịch An tiếp tục quan sát, để tránh khỏi hai chân lưu lại di chứng.
Bạch Dịch An đều tắm xong nước nóng nằm trên giường, trên mặt phủ mặt nạ, đột nhiên một cuộc điên thoại, không thể không từ trong chăn ấm áp dễ chịu chui ra, chạy tới phòng của đại tiểu thư.
Nghe nói trên mặt bị thương, Bạch Dịch An nhấc theo hộp thuốc, vội vã mà chạy đi, đạp một đôi giày cao gót màu đen, bước nhanh như bay, cả chạy mang đi. Không rõ ràng vết thương sâu cạn, dài ngắn, bị vật gì gây thương tích, liệu sẽ có nhiễm trùng, Bạch Dịch An lo lắng miệng vết thương xử lý không kịp lúc lưu lại vết sẹo, giáo mẫu bên kia nàng sẽ không dễ giao phó rồi. Cho nên vẻ mặt trên mặt của Bạch Dịch An cực kỳ sốt ruột.
Khi đi tới gian phòng, khi phát hiện bị thương không phải Nam Cung Vũ, mà là Lam Kiều, Bạch Dịch An ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, lập tức lại có chút bất mãn, người truyền lời không nói rõ ràng, sớm biết là vệ sĩ nho nhỏ, nàng thì công bố chính mình buồn ngủ, chẳng muốn tự mình đi một chuyến.
Lúc nào chính mình giá rẻ đến cần xem bệnh chữa thương cho thuộc hạ? Bạch Dịch An trong lòng cực kỳ không thích, ngay ở trước mặt Nam Cung Vũ, cũng không dám biểu hiện ra.
"Con mắt có bị thương trúng không?" Nam Cung Vũ sốt sắng nói.
Bạch Dịch An nhìn kỹ một chút vết thương khóe mắt của Lam Kiều, trả lời, "Tránh thoát rồi, chỉ thiếu một chút."
Nam Cung Vũ nhớ tới chuyện mới vừa phát sinh còn có chút nghĩ mà sợ, may là tránh được.
Bạch Dịch An có chút không chú ý, khử trùng sửa sạch cho vết thương, đơn giản tùy ý xử lý một hồi, sau hai phút liền chuẩn bị thu thập hộp thuốc rút đi.
"Có thể lưu sẹo hay không, bác sĩ Bạch?" Nam Cung Vũ lo lắng nói.
Nam Cung Vũ lên tiếng, Bạch Dịch An không dễ qua loa nữa, một lần nữa mở ra hộp thuốc, lấy ra một chai thuốc mỡ, "Sáng trưa tối, một ngày bôi lên ba lần, đừng dính nước, chỉ cần không phải vết tích thể chất, bình thường sẽ không lưu sẹo."
Bạch Dịch An lần nữa thu dọn đồ đạc chuẩn bị rút lui, hôm nay lại vì một vệ sĩ một chuyến tay không, Bạch Dịch An cảm giác mình đúng là xui xẻo cực độ, chỉ muốn nhanh chóng về nhà, tiến vào ổ chăn ấm áp, một lần nữa đắp mặt nạ, lật tạp chí y học một hồi.
Ngay ở khi Bạch Dịch An sắp ra cửa, lại bị Nam Cung Vũ gọi lại.
"Bác sĩ Bạch, ngày mai ta phải đi công tác gần hai tháng, mỗi ngày ngươi đúng hạn lại đây giúp Lam Kiều bôi thuốc, phụ trách chăm sóc nàng một chút." Nam Cung Vũ lo lắng mình không ở bên người Lam Kiều, cô sẽ không ngoan ngoãn đúng hạn bôi thuốc, cho nên phái bác sĩ Bạch đến giám sát cô.
Trong lòng Bạch Dịch An không ngừng kêu khổ, chỉ là không dám chống đối mệnh lệnh của Nam Cung Vũ, trong lòng một trăm không muốn, lại vẫn là không thể không nặn ra nụ cười, cười đáp ứng rồi.
Bạch Dịch An đi rồi, Lam Kiều vội vàng hỏi, "Đi công tác thời gian dài như vậy, chẳng lẽ tôi không đi theo sao?"
"Chị ở nhà cố gắng dưỡng thương, lần này tôi mang Tiếu Văn đi." Lần đi công tác này Nam Cung Vũ là theo giáo mẫu đi nói chuyện làm ăn, giáo mẫu dẫn nàng làm quen một ít bạn làm ăn của Nam Cung gia, Nam Cung Vũ không dám dẫn Lam Kiều, sợ mình và giáo mẫu xung đột lên, Lam Kiều lại đứng mũi chịu sào, vết thương cũ chưa tốt lại thêm vết thương mới. Ngoài ra, việc kết hôn của mình cùng Hà Dật Nhiên đã định, Nam Cung Vũ lo lắng bị mẫu thân nhìn ra quan hệ của mình và Lam Kiều, để Lam Kiều khó giữ được tính mạng.
Lam Kiều vốn muốn nói cái gì, cuối cùng lại không hề nói gì, ánh mắt mơ hồ có mấy phần cô đơn. Tiếu Văn xác thực rất lợi hại, ở trong đám trẻ tuổi tài năng xuất chúng, so với mình cũng không kém bao nhiêu. Những năm này từng chịu quá nhiều vết thương, tố chất thân thể đã không thể so năm đó, đại tiểu thư xác thực cũng cần bồi dưỡng người mới một hồi.
Đêm, yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Nam Cung Vũ nằm nghiêng ở bên người Lam Kiều, đưa tay ra nhẹ nhàng chạm đến con mắt của cô, thấp giọng lẩm bẩm nói, "Kiều, sau này đừng ngốc như vậy nữa." Lam Kiều tỷ tỷ của nàng a, luôn là ngốc như vậy, ngây ngốc xông lên, hoàn toàn không để ý hậu quả, chưa bao giờ cân nhắc cho chính mình.
Lam Kiều một đêm chưa chợp mắt, ý ngủ hoàn toàn không có. Vừa nghĩ tới ngày mai đại tiểu thư liền muốn rời đi, ròng rã hai tháng đều sẽ không nhìn thấy, hai người vẫn hình bóng làm bạn, không rời nhau, có bao nhiêu năm chưa từng tách ra thời gian dài như vậy?
Đại tiểu thư một mình ở bên ngoài, Tiếu Văn có thể chăm sóc tốt nàng không? Tiếu Văn có thể toàn tâm toàn ý bảo vệ đại tiểu thư hay không? Ở thời khắc nguy cơ, Tiếu Văn có chút do dự mà xông lên không?
Lam Kiều biết, đại tiểu thư không ở bên người, chính mình khẳng định không quen, bây giờ quen hai người cùng giường cùng gối, khoảng thời gian này, chính mình một mình sợ là sẽ phải mất ngủ thôi. Đại tiểu thư thì sao? Không có mình ở bên người, nàng có thể quen hay không? Sau khi nàng và Tiếu Văn chậm rãi ở chung rèn luyện trở nên ăn ý, có phải là liền không cần chính mình nữa không?
Lại như Tiếu Văn nói, mình có phải thật sự nên về hưu rồi không? Lui khỏi vị trí hạng hai, bồi dưỡng hướng dẫn người mới một hồi, đem những kinh nghiệm phục vụ quên mình kia đổi lấy giáo huấn dạy cho bọn họ, để cho bọn họ ít đi đường vòng, mau chóng trưởng thành, có thể một mình chống đỡ một phương, trở thành lá chắn và vũ khí kiên cố nhất của đại tiểu thư.
Có lẽ là nguyên nhân Nam Cung Vũ đi công tác không mang tới chính mình, tối nay Lam Kiều tâm tư đa dạng, nhớ mang máng tình huống lần trước giống nhau là ở sau khi Nam Cung Lâm bỏ mình, đại tiểu thư đi công tác mang theo tất cả vệ sĩ, chỉ có đem cô gạt bỏ ở trong nhà, chẳng quan tâm. Khủng hoảng nôn nóng khi đó Lam Kiều đến nay cũng còn rõ ràng nhớ tới, thật sự là không muốn chuyện giống vậy trãi qua lần nữa.
Lam Kiều không muốn ngủ, không dám ngủ, cô chỉ muốn cố gắng quý trọng mỗi một giây một phút ở cùng đại tiểu thư, có lẽ qua không lâu nữa, nàng chính là cô dâu của người khác rồi, cũng không biết có còn cơ hội ôm thật chặc nàng như vậy cùng ngủ hay không.
Ngày hôm sau, Lam Kiều thức dậy càng sớm hơn so với bình thường. Ở phủ đệ, có đầu bếp chuyên môn chuẩn bị một ngày ba bữa, giáo mẫu càng là đem bếp trưởng ba sao Michelin bên cạnh mình ủy nhiệm cho Nam Cung Vũ.
Lam Kiều đã rất lâu không có tự mình xuống bếp cho đại tiểu thư. Lam Kiều mặc vào tạp dề, rán hai cái trứng gà, làm hai ly sữa chua xoài, một đĩa salad bơ xanh, nướng một đĩa bánh quy bơ.
Hai người đã lâu không có yên lặng mà đối diện dùng bữa ăn sáng, sau khi trở lại Nam Cung gia, đại tiểu thư tiếp tay quá nhiều công việc, mỗi ngày buổi sáng đều vội vả, có lúc thậm chí không kịp ăn điểm tâm, vẫn bận đến tối mới có thời gian ăn một chút gì. Thấy được đại tiểu thư khổ cực như vậy, lại gầy không ít, Lam Kiều rất là đau lòng.
Lam Kiều làm điểm tâm, đi gian phòng gọi đại tiểu thư rời giường.
Nam Cung Vũ đặt đồng hồ báo thức, đã tắm xong, đang chuẩn bị chải đầu, Lam Kiều nhận lấy cái lược, bộ tóc đẹp như tơ lụa từ đầu ngón tay Lam Kiều lướt qua, dưới ánh sáng nhạt của sáng sớm, chiếu rọi ra ánh sáng dìu dịu.
"Mẫu thân để tôi qua đó dùng bữa sáng cùng nàng."
Tay Lam Kiều cầm cái lược dừng một chút, tiếp theo lại giống như cái gì cũng không phát sinh, tiếp tục chải đầu cho đại tiểu thư.
"Được." Lam Kiều nhàn nhạt đáp.
Đại tiểu thư đi đến bên chỗ giáo mẫu dùng bữa ăn sáng, Lam Kiều nhìn một đống lớn đồ ăn chuẩn bị trong phòng bếp, lại không có một chút khẩu vị, cuối cùng một miếng cũng không ăn, toàn bộ bỏ vào trong thùng rác.
Hành lý của đại tiểu thư có a di chuyên môn hầu hạ thu dọn, Lam Kiều không yên lòng, lại đi tìm a di xác nhận một lần.
Dì Phùng ở Nam Cung gia hơn ba mươi năm, trước đó là hầu hạ bên người giáo mẫu, làm việc ổn thỏa, tận tâm tẫn trách, chưa bao giờ lắm mồm, rất được lòng của giáo mẫu. Nam Cung Vũ vừa mới sinh ra, đã bị giáo mẫu phái tới chuyên môn chăm sóc ẩm thực sinh hoạt thường ngày của Nam Cung Vũ
Nam Cung Vũ rời đi hơn một năm nay, giáo mẫu an bài nàng tiếp tục ở lại phủ đệ của Nam Cung Vũ, mỗi ngày quét sạch thu dọn, bảo đảm gian phòng của Nam Cung Vũ mới tinh như lúc ban đầu.
Dì Phùng là người cực tì mỉ, làm việc từ trước đến giờ thỏa đáng, Lam Kiều nhìn hành lý một chút, cơ bản đồ dùng hàng ngày đều chuẩn bị đầy đủ hết, không để sót. Tra xét một hồi dự báo thời tiết, thấy được hai tuần lễ tương lai không khí ấm áp, lại lo lắng sau đó có hạ nhiệt độ hay không, đề nghị chuẩn bị thêm một ít áo lông và áo khoác. Ngay sau đó, Lam Kiều lại đề nghị một đống lớn đồ dùng hàng ngày đại tiểu thư quen trong ngày thường dùng.
"Tiểu Kiều, thùng đựng hành lý không chứa nổi nhiều như vậy." Dì Phùng cười khổ nói.
"Mang thêm mấy cái thùng đựng hành lý, đến thời điểm đó để Tiếu Văn xách." Lam Kiều lo lắng đồ vật của khách sạn đại tiểu thư dùng không quen, hận không thể đem đồ trong nhà nhét vào thùng đựng hành lý.
"Tiểu Kiều, lần này đại tiểu thư là theo chân giáo mẫu đi làm chuyện công, không phải du lịch, mang quá nhiều hành lý, sẽ hại đại tiểu thư bị mắng." Dì Phùng trước đó ở bên người giáo mẫu từng hầu hạ, hiểu rõ tính khí của giáo mẫu, giáo mẫu không phải loại mẫu thân đối với con gái mình nuông chiều từ bé.
Cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn, Lam Kiều có chút xấu hổ nói, "Là ta cân nhắc không chu toàn, vẫn là dì Phùng nghĩ đến chu toàn."
Sau đó, Lam Kiều để 17 tên người mới tập hợp lại.
"Đại tiểu thư theo giáo mẫu đi công tác hai tháng, ta sẽ từ trong các ngươi chọn ra mấy người, chấp hành nhiệm vụ lần này." Lam Kiều đơn giản tuyên bố một hồi.
Ngoại trừ Tiếu Văn và Tần Phong, trên mặt mọi người đều dần hiện ra thần sắc mong đợi.
Lam Kiều từ trong người tỉ mỉ chọn lựa ba tên vệ sĩ, nếu như nói Tiếu Văn là người đứng đầu nhất ba năm nay của trại huấn luyện ra tới, vậy ba người này cũng coi như được là hạng nhất rồi. Còn về người khác, bao gồm Tần Phong, đều rất không thành thục, đi rồi chỉ là chịu chết, không chỉ có không thể giúp được đại tiểu thư, còn có khả năng cản trở.
Tiếu Văn đã sớm nghe nói trong danh sách nhân viên xuất hành lần này có chính mình, lại không có Lam Kiều. Mấy ngày nay hắn đều phấn khởi không ngớt, nóng lòng muốn thử, hi vọng cố gắng biểu hiện một phen, tốt nhất có thể một lần thay thế vị trí cận vệ Lam Kiều. Nếu như có thể được giáo mẫu nhìn trúng, điều đến bên người giáo mẫu nhậm chức, một bước lên mây, thì lại không thể tốt hơn rồi.
"Kiều tỷ, có phải là đại tiểu thư cũng cảm thấy ngươi không được rồi, không tư cách rồi? Người không chịu nhận mình già không được, cũng nên học một ít bảo vệ cửa, tên là cái gì, nha, Ngụy.. Ngụy Huân. Chờ trong nhà an toàn hơn, lại nhàn nhã lại thoải mái, vẫn không có nguy hiểm đến tính mạng. Thật khiến cho người ta ước ao a!" Tiếu Văn vẫn bị Lam Kiều chèn ép, trong lòng sớm kìm nén một luồng hờn dỗi, chuyện lần này để hắn đòi lại một trận, thật sự là không nhanh không chậm.
Hết chương 32