• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Dịch An bị đánh vỡ cũng không lúng túng, luyến ái tự do, lại không phạm pháp, huống hồ nàng đối với Lam Kiều lại không làm hành động gì khác người, nàng làm chẳng qua đều là công tác bản chức bác sĩ.

Chỉ là nghe xong lời của Nam Cung Phi, ý dưới lời nói, Lam Kiều là người của đại tiểu thư, giữa các nàng không chỉ là quan hệ chủ tớ thông thường, Bạch Dịch An đột nhiên ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Nam Cung Phi rời đi, Nam Cung Vũ đi bên ngoài nhận điện thoại, khi trở về, hai người đều đứng trong phòng khách, Lam Kiều vẻ mặt nghiêm túc, Bạch Dịch An sắc mặt biến đổi khó lường, cũng như là thật sự bị bắt gian tại giường, chờ đợi nàng xử lý.

"Bác sĩ Bạch, còn có chuyện gì sao?" Nam Cung Vũ vẻ mặt như thường, giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì.

"Không.. Không có chuyện gì." Bạch Dịch An đáp đến có chút gập ghềnh trắc trở.

"Vậy sớm một chút về nhà nghỉ ngơi đi, hai tháng này cực khổ rồi."

Bạch Dịch An nhanh chóng chạy trối chết.

Nam Cung Vũ tự ý trở về phòng, Lam Kiều đuổi theo, kéo cánh tay của đại tiểu thư, vừa mới chuẩn bị mở miệng giải thích, lại bị Nam Cung Vũ tránh thoát.

Nam Cung Vũ đem Lam Kiều đẩy ra, giữa mặt mày có chút mệt mỏi, lạnh nhạt nói, "Mới vừa xuống phi cơ hơi mệt chút, có chuyện gì ngày mai nói sau đi."

Nam Cung Vũ thẳng vào phòng đóng cửa lại, Lam Kiều cũng không rời khỏi, đứng ở ngoài cửa giữ một đêm.

Sáng sớm ngày thứ hai, Nam Cung Vũ đẩy cửa ra thì thấy được Lam Kiều còn giữ ở ngoài cửa, trước mắt của cô có màu xanh nhàn nhạt, hiển nhiên là một đêm không ngủ, Nam Cung Vũ cũng không biết chính mình ngày hôm qua thì đang tức giận cái gì, biết rõ ràng giữa Lam Kiều và Bạch Dịch An sẽ không phát sinh, trong lòng vẫn cứ rất không thoải mái. Biết rõ ràng Nam Cung Phi là đang gây xích mích ly gián, vẫn cứ sẽ đối với Nam Cung Phi nói những câu nói rất lưu ý kia.

Chuyện đính hôn của mình, Lam Kiều có phải là rất chú ý? Lam Kiều có thể thay đổi tình yêu hay không, yêu người khác? Lúc đi, Bạch Dịch An rõ ràng cao lãnh như vậy, vì sao hai tháng vừa qua, thì đối với Lam Kiều quan tâm đầy đủ, ánh mắt nhìn Lam Kiều cũng không giống nhau? Chính mình không có ở trong thời gian này, giữa các nàng đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

"Đại tiểu thư, tôi.." Lam Kiều thấy được Nam Cung Vũ từ gian phòng đi ra, ánh mắt sáng lên.

"Tôi đi dùng bữa sáng cùng mẫu thân." Nam Cung Vũ cắt đứt lời của Lam Kiều, lặng thinh không đề cập tới chuyện tối ngày hôm qua, vòng qua Lam Kiều rời đi.

Lam Kiều nhìn bóng lưng rời đi của đại tiểu thư, trong ánh mắt nhiều hơn mấy phần tiêu điều và cô đơn.

Xa cách lúng túng có khác biệt với lần trước khi cùng ăn bữa sáng, hai tháng ở chung để Nam Cung Vũ đối mặt mẫu thân không hề không dễ chịu như vậy, bữa sáng vẫn lấy tráng miệng nàng yêu thích chiếm đa số, ngoại hình của bánh ga tô muốn nổi bật, đáng yêu đến cực điểm, Nam Cung Vũ không khỏi thèm ăn nhỏ dãi, nếm thêm mấy khối.

"Ngày đính hôn định ra rồi, đây là danh sách khách mời và quy trình nghi thức của ngày hôm ấy, những tài liệu này ngươi lấy về nhìn một chút."

"Được." Trong lòng không tình nguyện nữa, Nam Cung Vũ ở bề ngoài vẫn là đáp lại, nếu là hai tháng trước, nàng khẳng định lại sẽ cùng mẫu thân xung đột lên.

"Trước khi đính hôn, ta sẽ an bài ngươi và Hà Dật Nhiên gặp một lần."

"Ừm." Nam Cung Vũ ngực rầu rĩ, lại vẫn là đáp lại rồi.

Nam Cung Vũ thả ra bộ đồ ăn trong tay, tráng miệng kiểu Pháp vừa rồi còn mỹ vị đến cực điểm trong nháy mắt mất đi tư vị.

"Không ăn?" Nam Cung Mộ hỏi.

"Ừm, ăn no rồi." Nam Cung Vũ đột nhiên không còn dục vọng ăn, không hứng lắm, Nam Cung Mộ biết nguyên do trong đó, liền cũng không lại nói thêm gì nữa.

Nam Cung Vũ cầm tư liệu trở lại phủ đệ của chính mình, Lam Kiều canh giữ ở một bên, cửa lớn, điểm tâm cũng không ăn vẫn chờ đại tiểu thư trở về, vừa nhìn thấy bóng người của đại tiểu thư xuất hiện, lập tức tiến lên đón.

"Tôi muốn đi ra ngoài một chuyến." Nam Cung Vũ mở miệng trước tiên, trực tiếp đi ra ga ra.

Lam Kiều đi theo phía sau, như dĩ vãng vậy, theo thói quen kéo mở cửa xe chuẩn bị lái xe, nhưng mà lần này, Nam Cung Vũ lại đem cô đẩy ra.

"Tôi có chút việc tư muốn làm, chị không cần theo tới."

Lam Kiều ngây ngẩn cả người, cô vẫn cho là việc tư của đại tiểu thư cũng chính là chuyện của cô, bây giờ ngữ khí của đại tiểu thư, giống như là mệnh lệnh dặn dò đối với thuộc hạ thông thường, có cảm giác cự ly không cách nào chạm đến, loại cảm giác cự ly này không tên để Lam Kiều sản sinh mấy phần khủng hoảng.

"Một mình cô ra ngoài không an toàn, nếu không để Tiếu Văn theo?" Lam Kiều lùi lại mà cầu việc khác, đại tiểu thư một mình ra ngoài cô không yên lòng.

"Không cần." Nam Cung Vũ mang lên mắt kính, đạp cần ga, nghênh ngang rời đi.

Lam Kiều ở lại tại chỗ, nhìn xe việt dã màu đen dần dần đi xa, đứng ngây ra rất lâu mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, bên miệng tràn ra một nụ cười khổ.

Đại tiểu thư lại bắt đầu tránh cô rồi.

Đại tiểu thư đối với chuyện ngày hôm qua quả nhiên rất lưu ý. Lời của Nam Cung Phi, đại tiểu thư sẽ không thật sự tin chứ?

Lam Kiều một mình trở về phủ đệ, khi bước ra cửa lớn, bảo vệ Ngụy Huân nói cho cô biết vệ sĩ bên cạnh giáo mẫu ở phòng tiếp khách chờ cô.

Khi Lam Kiều đi vào phòng tiếp khách, Tiếu Văn đã ở.

Người đến là vệ sĩ cao cấp nhất bên cạnh giáo mẫu, phụ trách công tác phòng vệ an toàn của nghi thức đính hôn lần này, tới nơi này chủ yếu là an bài công việc an toàn của đại tiểu thư ở trên điển lễ đính hôn, Tiếu Văn phụ trợ từ bên.

Lam Kiều tiếp nhận một tờ tư liệu dày đặc, bên trong có bản vẽ kiến trúc của khách sạn, đường cái và con đường của cửa ra an toàn, mỗi thân phận bối cảnh của khách mời, quy trình kiểm tra an toàn của hiện trường, kiểm tra tình huống của khách sạn công nhân viên..

Lam Kiều nhìn một chút ngày đính hôn, còn có thời gian không tới nửa tháng, lại vội vàng như thế, đại tiểu thư cũng không từng nhắc với cô.

Đại tiểu thư chắc sẽ không phải là vì sắp đính hôn, cho nên cố ý tránh cô chứ. Đại tiểu thư nói có việc tư, không cho phép chính mình theo, chắc sẽ không phải đi gặp mặt cùng Hà Dật Nhiên chứ. Giáo mẫu vẫn luôn muốn đại tiểu thư và Hà Dật Nhiên giao lưu khai thông nhiều, bồi dưỡng một chút tình cảm.

Lòng Lam Kiều hung hăng đau đớn một hồi, người cô yêu đến trong xương lập tức cùng đính hôn cùng người khác, vừa nghĩ tới đại tiểu thư hiện tại có thể đang hẹn hò cùng Hà Dật Nhiên, Lam Kiều cảm giác ngay cả hô hấp đều là vô cùng đau.

Lam Kiều bắt đầu an bài công việc an toàn ngày đính hôn của đại tiểu thư. Cô và Tiếu Văn cùng ngày đảm nhiệm cận vệ, một tấc cũng không rời đại tiểu thư, đám người còn lại thì tại gác bên ngoài, giám thị nhất cử nhất động của tất cả mọi người ở hiện trường, có dị thường lập tức báo cáo cho cô. Công tác an toàn chủ yếu trong ngày từ vệ sĩ bên cạnh giáo mẫu phụ trách, đám người Lam Kiều chỉ cần bảo đảm an toàn của đại tiểu thư.

Vì rèn luyện người mới, Lam Kiều lần này làm cho tất cả mọi người đều tham gia, Tần Phong vốn cho là chính mình lại sẽ rớt, có chút mất hết cả hứng, khi biết được mình cũng có tư cách tham gia nghi thức đính hôn của đại tiểu thư, trong nháy mắt bỗng cảm thấy phấn chấn, tâm tình kích động không thôi.

Sau khi Lam Kiều xử lý xong tất cả mọi chuyện, ngày hơi trễ rồi, đại tiểu thư còn không có về nhà, Lam Kiều rất là lo lắng, gọi điện thoại qua, lại nhắc nhở điện thoại tắt máy. Lam Kiều càng thêm bất an, vừa mới chuẩn bị đi ra cửa tìm, lại ý thức được hôm nay khi đại tiểu thư rời đi cũng không có nói cho cô biết đi chỗ nào, Lam Kiều đột nhiên cảm thấy chính mình quả thực chính là một phế vật, ngay cả việc nhỏ bảo vệ đại tiểu thư đơn giản như thế cũng làm không được.

Lam Kiều canh giữ ở cửa lớn, chờ đại tiểu thư về nhà.

Thời gian chờ đợi cực kỳ chậm rãi dày vò, sau khi đính hôn, đại tiểu thư có sẽ vào Hà gia không? Sau khi tiến vào Hà gia, đại tiểu thư có cho phép chính mình cùng đến không? Nếu như không đồng ý, sau này chính mình vẫn chờ đợi người kia có phải là cũng sẽ không về nhà?

Lam Kiều vẫn chờ đến rất muộn, Ngụy Huân đưa cho Lam Kiều một điếu thuốc, Lam Kiều cự tuyệt, đại tiểu thư vẫn để cô cai thuốc lá, cô không hy vọng đại tiểu thư vừa về nhà thì ngửi được mùi thuốc lá trên người cô.

Bên ngoài có chút lạnh, Ngụy Huân lòng tốt đề nghị Lam Kiều đi vào phòng chờ, đại tiểu thư vừa về thì lập tức thông báo cho cô biết, nhưng Lam Kiều vẫn cứ không có vào nhà, cô hi vọng đại tiểu thư vừa về nhà người lần đầu tiên nhìn thấy là cô.

Hai giờ sáng, Nam Cung Vũ lái xe về nhà, đèn đường mờ vàng sáng ngoài cửa sắt, dưới đèn đường đứng một đạo bóng người cao to.

Nam Cung Vũ xuống xe, bên ngoài rất lạnh, không khỏi rùng mình một cái.

Nam Cung Vũ vốn cho rằng tất cả mọi người ngủ rồi, lại không nghĩ rằng còn có một người đứng dưới đèn đường vẫn chờ nàng về nhà.

Thời điểm Nam Cung Vũ nghĩ đến rời đi, chính mình còn đang sinh hờn dỗi, chiến tranh lạnh với Lam Kiều, cố ý tránh cô.

Nhưng Lam Kiều tỷ tỷ của nàng, mặc kệ nàng làm sao phát cáu, cũng chưa bao giờ sẽ giận nàng, mặc kệ nàng làm nhiều chuyện quá đáng hơn, cũng sẽ trước sau như một bao dung nàng.

Mũi của Nam Cung Vũ có chút ê ẩm, "Chờ rất lâu rồi ư?"

Nam Cung Vũ nắm chặt tay của Lam Kiều, hai tay luôn luôn ấm áp như xuân này, bây giờ lạnh đến mức như là một khối băng, mu bàn tay đều bị gió lạnh thổi đến mức nứt ra.

"Nghe Ngụy Huân nói nói cô đến nhà rồi, tôi mới ra ngoài."

Tỷ tỷ ngốc của nàng, ngay cả nói dối cũng không biết. Nam Cung Vũ cũng không vạch trần, chỉ là dùng tay của chính mình làm ấm cho cô.

"Tay tôi lạnh." Lam Kiều muốn rút về tay của chính mình, lại bị Nam Cung Vũ cầm thật chặt.

Trước đó luôn là chị vì tôi bịt nhiệt hai tay, lần này, cũng để tôi làm ấm cho chị một lần.

"Cám ơn chị, đồng ý vẫn chờ tôi." Nam Cung Vũ cúi đầu nhẹ giọng nói.

Lam Kiều hơi sững sờ, có chút không dám tin tưởng, chỉ thấy người kia mặt mày ôn nhu tiếp tục nói, "Lam Kiều tỷ tỷ, chúng ta về phòng đi."

"Được." Lam Kiều gật gật đầu, nắm chặt đôi tay ấm áp kia, không muốn thả ra.

Hai người nắm tay của nhau, chậm rãi đi đến trong phòng.

Vừa về phòng, Lam Kiều lập tức mở miệng giải thích, "Giữa tôi và Bạch Dịch An không có gì." Đây là tên đầu xỏ cô bị đại tiểu thư giận chó đánh mèo, cội nguồn tội ác.

"Chị quá trớn rồi?" Nam Cung Vũ rầu rĩ nói..

"Đại tiểu thư, tôi nào dám?" Mượn cô một trăm lá gan cũng không dám a!

"Trộm tình sau lưng tôi?" Nam Cung Vũ trong lòng nín cười, trên mặt vẫn là một mặt u oán.

"Tuyệt đối không có!" Lam Kiều có chút hốt hoảng thất thố, vội vàng phủ nhận nói.

"Dự định tìm thứ khác mới vui mừng?" Nam Cung Vũ rủ xuống lông mi, khẽ cắn môi, dáng vẻ rưng rưng muốn khóc.

"Tuyệt không có việc này!" Lam Kiều gấp đến độ đều sắp muốn nhìn trời thề độc rồi. Đại tiểu thư coi là thật sự tin Nam Cung Phi nói hưu nói vượn, Lam Kiều gấp đến độ xoay quanh, vắt hết óc giải thích thế nào giải thích thế nào, nhưng mà càng là nóng ruột càng là không biết nên vì sao lại nói thế.

Nam Cung Vũ không hề chọc tỷ tỷ ngốc của nàng nữa, cười khúc khích, ôm lấy cái cổ của Lam Kiều nói, "Tôi đều biết, nhưng mà tôi vẫn là ghen."

"Ghen?" Lam Kiều sửng sốt một chút, lập tức trong lòng mừng như điên, ôm lấy eo của đại tiểu thư, ghé vào bên môi hôn một cái. Bảo bối của cô cũng sẽ ghen, còn là vì chính mình? Nếu như nói trước đó Lam Kiều cảm xúc rơi xuống đáy vực, bây giờ lại trong nháy mắt lên tới không trung, vui sướng làm choáng váng đầu óc, có loại cảm giác lâng lâng không thật.

"Xin lỗi, Lam Kiều tỷ tỷ, tính xấu của tôi vừa giận thì bạo lực lạnh nhạt, sau này nhất định đổi." Nam Cung Vũ thái độ nhận sai đoan chính, tự mình phê bình rất đúng chỗ. Cũng không biết có phải duyên cớ mẫu thân quá mức hung hăng, dẫn đến nàng thường thường giận mà không dám nói gì, nuôi thành thói xấu như vậy. Mỗi lần tức giận cũng sẽ không cãi lộn, chỉ là yên lặng không phản ứng người, lấy cái này ám chỉ bất mãn và kháng nghị của chính mình.

"Không cần đổi, đã đủ tốt rồi." Yêu một người, chính là yêu tất cả của nàng, bao gồm khuyết điểm và tính xấu của nàng. Ở trong mắt Lam Kiều, đây ngược lại là chỗ đáng yêu của đại tiểu thư, chí tình chí nghĩa.

Lam Kiều tỷ tỷ, chị như vậy là sẽ đem tôi sủng hư. Nam Cung Vũ ôm lấy cái cổ của Lam Kiều, hơi nhón chân lên, hôn lại một cái.

"Đại tiểu thư, đêm nay đi đâu?" Lam Kiều vẫn còn có chút chú ý, muốn biết đại tiểu thư nếu nói việc tư đến tột cùng là cái gì.

Nam Cung Vũ do dự có cần nói cho Lam Kiều biết hay không.

Lam Kiều nhìn đại tiểu thư lại trầm mặc, cho rằng nàng cũng không muốn nói, lo lắng lại chọc giận nàng không cao hứng, nhanh chóng giải thích, "Tôi không có ý muốn quản cô, cũng không phải muốn giám thị hành tung của cô. Tôi chính là lo lắng, muốn biết, cô có phải đi gặp thiếu gia Hà gia, cô không muốn nói cũng không sao, tôi chính là thuận miệng hỏi một chút.."

Nam Cung Vũ không nghĩ tới, người như Lam Kiều trầm mặc ít nói từ trước đến giờ, có thể một hơi nói nhiều như vậy, người lãnh khốc như vậy, mỗi khi đối mặt chính mình sẽ lo được lo mất như vậy, cẩn thận từng li từng tí một, thực tại làm cho đau lòng người.

"Hôm nay tôi đi gặp Lạc Vũ." Nam Cung Vũ vốn không có ý định tiết lộ, chỉ là không nỡ lòng bỏ để Lam Kiều suy nghĩ lung tung, hoảng loạn bất an nữa.

"Thiếu chủ Lạc gia?" Lam Kiều hơi kinh ngạc hỏi ngược lại.

"Tôi xin nàng giúp tôi một chuyện."

"Chuyện đính hôn?" Lam Kiều đoán được một cách đại khái, nhưng lại không biết đại tiểu thư đến tột cùng định làm gì.

Nam Cung Vũ gật gật đầu, thoa lên bên tai của Lam Kiều, nhỏ giọng, đem toàn bộ kế hoạch nói thẳng ra.

Hết chương 36

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK