"Năm đó mẫu thân chịu phải, ta muốn gấp mười gấp trăm lần gia tăng trên người người! Ta hận ngươi! Ta cũng phải cho ngươi nếm thử tư vị đau khổ không nơi nương tựa, ta muốn ngươi rơi đến kết cục cô độc một đời!" Nam Cung Phi nghiến răng nghiến lợi nói nghiêm túc, một cái mạnh mẽ cắn tới cổ tay của Nam Cung Vũ.
Nam Cung Vũ rên lên một tiếng, động mạch bị Nam Cung Phi cắn nát, máu chảy ồ ạt. Lam Kiều bỗng nhiên phanh xe, quay người quay đầu lại. Một con dao đánh vào trên cổ Nam Cung Phi, đem người gõ ngất đi.
Máu tươi cuồn cuộn không ngừng chảy xuôi, cánh tay nhỏ của Nam Cung Vũ đã bị máu tươi nhiễm đỏ, Lam Kiều lập tức từ trên y phục kéo xuống một tấm vải, quấn thật chặt ở trên cổ tay đại tiểu thư cầm máu.
"Đại tiểu thư, chúng ta đi bệnh viện?"
"Không còn kịp, Vu Hạo bọn họ chẳng mấy chốc sẽ đuổi theo. Không có chuyện gì, không chết được, chúng ta nhanh chóng trốn đi." Nam Cung Phi triệt để làm nguội lạnh lòng nàng, để cô đơn thật sâu ẩn giấu đi trong mắt nàng. Những năm này nàng đối với muội muội trả giá tất cả, quay đầu lại chỉ đổi được một câu hư tình giả ý.
Nam Cung Vũ lo lắng trên xe cài đặt hệ thống định vị, quyết định bỏ xe đào tẩu, lần này Nam Cung Vũ không có mang Nam Cung Phi hôn mê đi, đem vết thương trên cổ của nàng xử lý một hồi, liền cùng Lam Kiều một đạo rời đi. Xe đậu ở ven đường, chạy vượt đèn, Nam Cung Vũ phỏng chừng đám người Vu Hạo cần không đến mười phút sẽ tới, Nam Cung Phi cũng sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng gì.
"Đại tiểu thư, cứ như vậy thả nàng đi sao? Hôm nay nàng là lợi thế duy nhất trong tay chúng ta." '
"Nàng là muội muội tôi, nàng còn là con gái của tỷ tỷ, tôi làm sao nhẫn tâm thương tổn nàng?"
Hai người đi suốt đêm trở về nhà.
Thấy được vải mang máu trên cổ tay Nam Cung Vũ, Nhạc Nhạc sợ đến hồn vía lên mây, nước mắt chảy thẳng, "Tỷ tỷ. Ngươi làm sao bị thương rồi?"
Lam Kiều lấy ra hộp thuốc, dùng cồn khử trùng vết thương, một lần nữa dùng băng gạc băng bó thật chặt.
Nam Cung Vũ đau đến hít ngụm khí lạnh, dọc theo đường đi điên cuồng chạy thoát thân, vết thương chưa hề hoàn toàn cầm máu, bây giờ nàng mất máu quá nhiều, sắc mặt hết sức trắng bệch, có chút cảm giác choáng váng buồn nôn.
Lam Kiều đem người ôm vào gian phòng nghỉ ngơi, Nam Cung Vũ nằm ở trên giường làm thế nào cũng ngủ không được.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, đầu óc của nàng loạn, có quá nhiều quan hệ phức tạp rắc rối không có làm rõ, có quá nhiều bí ẩn khó bề phân biệt nhìn không hiểu.
Nàng vẫn rõ ràng nhớ tới, năm đó tỷ tỷ ở trước mặt mẫu thân, vì con gái chính mình dập đầu cầu xin. Nam Cung Vũ vẫn cho là, vì mẫu thân lòng dạ độc ác, thủ đoạn hành sự nhổ cỏ tận gốc, hài tử kia đã sớm chết rồi, há biết mẫu thân vậy mà đem đứa bé kia ôm trở về trong nhà.
Chỉ là hôm nay, ở trước mộ tỷ tỷ, chính mình vậy mà dùng đao kiềm kẹp lấy huyết mạch duy nhất của nàng, đứa trẻ nàng dùng tính mạng bảo vệ.
Nam Cung Vũ áy náy thống khổ không ngớt, trở tay mạnh mẽ đánh chính mình một bạt tai, Lam Kiều nhanh chóng nắm chặt cổ tay đại tiểu thư, lại bởi vì cổ tay mang vết thương mà không dám dùng tới chút xíu khí lực, nhanh chóng buông ra.
Lam Kiều biết suy nghĩ của nàng, khổ sở nói, "Đại tiểu thư, nàng đều muốn giết cô, cô bắt cóc nàng chỉ là vạn bất đắc dĩ, cô có thể đừng luôn cân nhắc thay người khác hay không?"
"Tôi không nên làm như vậy, tỷ tỷ thấy được, sẽ trách tôi." Nam Cung Vũ tràn đầy hối hận và tự trách.
"Tại sao Nam Cung Phi nhận định là cô giết mẫu thân nàng?" Lam Kiều không hiểu nói.
"Sau lưng nhất định có người đang điều khiển tất cả, cố ý gây xích mích ly gián, muốn cho chúng ta tự giết lẫn nhau." Ánh mắt Nam Cung Vũ trong nháy mắt lạnh mấy phần.
"Tại sao cô không giải thích?" Nếu không có Lam Kiều luôn luôn trầm mặc quen rồi, không phải người lắm miệng, cô đã sớm thay thế đại tiểu thư nói ra chân tướng. Năm đó cô cũng ở tại chỗ, cái chết của Nam Cung Lâm cùng đại tiểu thư không hề có một chút quan hệ, nếu như nhất định phải nói hung thủ là ai, đó cũng là bị giáo mẫu ép chết.
"Giải thích cái gì?" Nam Cung Vũ mệt mỏi thở dài, "Nói cho nàng biết là mẫu thân ép chết tỷ tỷ sao? Để nàng đi ám sát mẫu thân? Kiều, các nàng đều là người tôi quý trọng, huống chi Phi nhi không phải đối thủ của mẫu thân. Nàng, sẽ chết."
Ngoại trừ giữ yên lặng, Nam Cung Vũ không còn cách khác, huống chi Nam Cung Phi nhận định hung thủ là nàng, cho dù giải thích chỉ sợ cũng sẽ không tin tưởng thôi.
Cho nên, cô chỉ một mình gánh vác hết thảy tội danh có lẽ có sao? Lam Kiều thay đại tiểu thư cảm thấy oan ức và không đáng.
Lam Kiều đứng dậy đem người ôm vào trong ngực, cô ở trong lòng âm thầm thề, muốn cùng đại tiểu thư gánh chịu đối mặt tất cả những thứ này, cho dù con đường phía trước bụi gai mọc thành cụm, cô cũng nguyện vì đại tiểu thư vượt mọi chông gai, đồng sinh cộng tử.
Sáng sớm ngày thứ hai, Nam Cung Vũ hiếm thấy tỉnh đến càng sớm hơn so với Lam Kiều.
Lam Kiều khi tỉnh lại, Nam Cung Vũ đã đang làm bữa ăn sáng, nhớ tới trên cổ tay đại tiểu thư có thương tích, Lam Kiều sốt sắng mà đem đại tiểu thư đẩy ra nhà bếp.
Nam Cung Vũ có chút bất đắc dĩ, "Trước đó vẫn luôn là chị đang ở đây chăm sóc tôi, hiện tại chân tôi tốt rồi, tôi cũng muốn làm bữa sáng cho chị một chút."
"Đại tiểu thư, bây giờ cô là bệnh nhân, không thể mệt nhọc, ngoan ngoãn chờ ở bàn ăn, lập tức liền xong." Lam Kiều đem người đặt ở trên ghế, liền chui về nhà bếp.
Ngửi thấy được vị thơm, Tần Phong, Nhạc Nhạc cũng từng người từng người tỉnh lại.
Tần Phong thấy được Nam Cung Vũ đứng lên rồi, có chút không quen, trước đó vẫn ngồi ở xe lăn, cho nên không làm sao chú ý, bây giờ mới đột nhiên phát hiện, Vũ tỷ một cái nhíu mày một nụ cười đều là ôn nhu phong tình, quả thực là vô cùng xinh đẹp.
Không biết làm sao, mặt Tần Phong có chút đỏ rồi.
Lam Kiều đem cháo yến mạch nấu xong bưng lên, nặng nề đặt ở trước mặt Tần Phong, ngữ khí không thiện nói, "Trong đầu loạn tưởng cái gì?"
Tần Phong quẫn bách tới cực điểm, mặt càng đỏ hơn, xấu hổ nói, "Ta biết, đó là sư mẫu!"
Nam Cung Vũ mới vừa uống một hớp cháo yến mạch, giờ khắc này lại đột nhiên mãnh liệt ho lên, bị sặc rồi.
Lam Kiều đối với Tần Phong rất là hài lòng, vẻ mặt thoáng chốc sung sướng mấy phần.
Vết thương của Tần Phong gần như khỏi hẳn, lại bắt đầu huấn luyện thường ngày, chỉ là vì tránh đầu sóng ngọn gió, không dám như dĩ vãng sáng sớm huấn luyện như vậy, đổi thành buổi tối lặng lẽ huấn luyện.
Nhạc Nhạc tiếp tục về trường đi học, bởi vì Tần Phong không dám lộ diện, chuyện đưa đón lại rơi xuống trên người Nam Cung Vũ, chỉ là Nam Cung Vũ bây giờ chân tốt rồi, ngược lại cũng sẽ không như dĩ vãng bất tiện như vậy.
Đồng Vũ sắp kết hôn rồi, tìm một lão sư anh ngữ tiểu học, khi hắn lần nữa thấy được Nam Cung Vũ đón Nhạc Nhạc tan học, vẫn có thất thần chốc lát.
"Nghe nói ngươi sắp kết hôn rồi, chúc mừng."
"Chân của ngươi cuối cùng tốt rồi, chúc mừng."
Hai người khách sáo hàn huyên hai câu, Nam Cung Vũ liền dẫn Nhạc Nhạc rời đi.
Trong mắt Đồng Vũ có chút thoải mái, có thể gặp phải nàng, ở trong đời dài lâu lưu lại hồi ức tốt nhất, cũng đã đủ rồi.
Lâm a di thấy được chân của Nam Cung Vũ tốt rồi, có thể cao hứng, lại bắt đầu nhiệt tình muốn giới thiệu đối tượng hẹn hò cho Nam Cung Vũ, Nam Cung Vũ cự tuyệt mấy lần đều không hữu dụng, mỗi lần gặp mặt, vẫn là sẽ lôi kéo tay Nam Cung Vũ, giới thiệu cho nàng con trai của cô bảy dì tám.
Kiều Kiều đi rồi, Lâm a di lại một mình lẻ loi giữ nhà, thỉnh thoảng kéo Nam Cung Vũ các nàng tới nhà cùng nhau ăn cơm.
Nhạc Nhạc cũng sẽ theo tới, Tần Phong không dám bại lộ hành tung, chỉ đành trốn trong nhà tùy tiện ăn mì.
Tất cả dường như lại đi vào quỹ đạo, sinh hoạt lần nữa trở về bình tĩnh, giống như hai người mới vừa tới thành thị nhàn nhã yên tĩnh này.
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều tà tà dương.
Lam Kiều từ phía sau ôm lấy Nam Cung Vũ, mười ngón giao nhau cầm chặt hai tay của đại tiểu thư.
Ánh mặt trời ngày đông, ấm áp ôn hòa, xua tan hàn ý trong không khí, khiến trong lòng người tĩnh mà yên lòng, mềm mại đến như phù vân chân trời.
Lam Kiều hôn lỗ tai người trong lòng một cái, vành tai của đại tiểu thư nhất thời đỏ đáng nghi, lòng của Lam Kiều mềm mại đến rối tinh rối mù, hận không thể cứ như vậy lẳng lặng mà ôm đại tiểu thư, mãi đến tận thiên hoang địa lão..
"Ngươi, mau chóng buông tỷ tỷ ta ra." Kỳ đà cản mũi sát phong cảnh đến rồi.
Bầu không khí tốt như vậy bị đột nhiên đánh vỡ, Lam Kiều không vui trừng Nhạc Nhạc một chút, Nhạc Nhạc cũng không cam yếu thế trừng trở lại một chút, lôi kéo tay của Nam Cung Vũ, nâng sách đồng thoại trong tay, làm nũng nói, "Tỷ tỷ, đọc sách cho ta có được hay không?"
Mỗi lần bầu không khí vừa tốt, Nhạc Nhạc sẽ đột nhiên xuất hiện, cố ý phá hoại, điều này làm cho Lam Kiều phiền muộn tới cực điểm, giống như là ở trước mặt đại tiểu thư tranh sủng cùng chính mình.
Để Lam Kiều phiền muộn nhất chính là, chính mình thường thường đều không tranh nổi, giống như là hiện tại, đại tiểu thư lại bỏ lại cô đi kể chuyện xưa cho Nhạc Nhạc.
Bây giờ, chân Nam Cung Vũ tốt rồi, sẽ cùng Lam Kiều quét tước thu dọn gian phòng, mỗi ngày làm cơm, Lam Kiều làm đầu bếp chính, Nam Cung Vũ sẽ ở một bên hỗ trợ rửa rau cắt rau. Có lúc, Nam Cung Vũ cũng sẽ làm nũng kêu chân của mình đau, muốn Lam Kiều cõng mình.
Tần Phong người cô đơn, mới bắt đầu còn có chút ê ẩm, đến lúc sau đã tập mãi thành quen, làm như không thấy, triệt để miễn dịch.
Làm tất cả vận chuyển bình thường, khi Nam Cung Vũ đều sắp muốn tập mãi thành quen, giáo mẫu lần thứ hai đến nhà rồi.
Lần này là Nam Cung Vũ tự mình mở cửa, khi thấy được người ngoài cửa, nụ cười trên mặt Nam Cung Vũ trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích.
Nam Cung Mộ vào phòng, đánh giá chân đã cất bước như thường của Nam Cung Vũ một hồi, lạnh giọng ra lệnh, "Đi theo ta, về nhà!"
"Tại sao? Ta không phải đã bị trục xuất bang phái rồi sao?" Nam Cung Vũ không muốn trở lại, nàng an ổn với cuộc sống yên tĩnh bây giờ, không muốn cùng Nam Cung Phi tranh cái gì nữa.
"Gần đây tay Nam Cung Phi vươn đến quá dài, ta không muốn một nhà độc đại, ta cần ngươi đi cân bằng thế lực của nàng."
Nam Cung Vũ trong nháy mắt trầm mặc, có chút đau lòng. Quay đầu lại, ở trong mắt mẫu thân, nàng chẳng qua là một công cụ, hô thì đến, vẫy thì đi. Lúc trước không tiếc đánh gãy hai chân của chính mình, lợi dụng chính mình đi diệt trừ dị kỷ, củng cố thế lực, sau đó không có tác dụng, thì lại cùng mình đoạn tuyệt quan hệ, vứt bỏ đánh đuổi, bây giờ, Nam Cung Phi lớn mạnh, uy hiếp đến địa vị của cô, cô lại nghĩ tới chính mình. Không trách hai tháng trước mẫu thân muốn ép mình khôi phục hai chân, thì ra từng bước đều là tính toán kỹ.
"Ta có phải nên vui mừng, chính mình tốt xấu còn có chút giá trị lợi dụng không?" Nam Cung Vũ trào phúng cười khổ nói.
Nam Cung Mộ ngồi ở trên ghế salông đốt một điếu thuốc, một lát sau tiếp tục lạnh lùng nói, "Ngươi không có quyền lợi lựa chọn, hôm nay mặc kệ ngươi muốn hay không, đều phải theo ta về Nam Cung gia! Trói ta cũng phải đem ngươi trói trở lại! Đã nghe rồi chưa!"
Nam Cung Vũ tức giận đến phát run, lại vẫn là không thể không tiếp nhận. Nàng không phản kháng được, lần trước chuyện Lam Kiều bị đánh hội đồng còn sở sờ ở trước mắt, ở trước mặt giáo mẫu, nàng và Lam Kiều thì như giun dế.
Nam Cung Vũ và Lam Kiều lúc rời đi, Nhạc Nhạc còn không có tỉnh, Nam Cung Vũ sắp xếp xong xuôi chuyện sau này với Tần Phong. Tần Phong mang Nhạc Nhạc đi nhờ vả Lạc gia, để thiếu chủ Lạc gia thay thế mình tạm thời chăm sóc một trận, còn về Tần Phong, đường của hắn sau này tự mình lựa chọn.
Hết chương 28