• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Kiều từng con từng con lột vỏ tôm, sau khi lột xong lại từng con để vào trong chén Nam Cung Vũ, có một số việc, quen thuộc thành đương nhiên, Lam Kiều làm đến dễ dàng, rành mạch, cũng không ý thức được không thích hợp cái gì.

Nhưng những việc này rơi vào trong mắt Hà Đông Lai và Diệp Thiến, lại là một tầng hiểu khác. Bọn họ đương nhiên biết con gái nhà mình trong quá khứ là cận vệ của Nam Cung Vũ, là sát thủ Nam Cung gia từ nhỏ bồi dưỡng, nói rất êm tai chút là thuộc hạ của Nam Cung gia, khó nghe chút chính là bia đỡ đạn bán mạng cho Nam Cung gia.

Vừa nghĩ tới ái nữ chính mình coi như trân bảo phải chặn súng chặn đao cho con gái người khác, thét đến kêu đi, trong lòng hai người liền cực kỳ cảm giác khó chịu. Biết cuộc sống của Lam Kiều hơn hai mươi năm này đều sống là cực kỳ nguy hiểm, chịu rất nhiều khổ, chịu rất nhiều vết thương, hai người liền đau lòng tới cực điểm, chỉ muốn dốc hết tất cả bồi thường cho con gái.

Con gái Hà gia của bọn họ, có thể là nữ vương cao cao tại thượng, cũng có thể là công chúa nhận hết muôn ngàn sủng ái, không cần phụng dưỡng bất cứ người nào, càng không cần nhìn bất cứ sắc mặt người nào làm việc.

Nam Cung gia họ quyền thế ngập trời, nhưng Hà gia bọn họ cũng là giàu nứt vách đổ tường, không kém bao nhiêu. Hai nhà thông gia vốn là môn đăng hộ đối, liên thủ cường đại. Bây giờ đã biết được Lam Kiều là con gái của bọn hắn, đương nhiên không thể để cô trở lại Nam Cung gia làm hộ vệ nho nhỏ nữa.

"Kiều Kiều, phòng của ngươi ta và cha ngươi đều an bài kiến tạo xong rồi, ngươi sau này thì ở nhà an tâm ở lại, có đồ vật gì cần lấy, đến thời điểm đó ta sắp xếp người đi Nam Cung gia thu hồi lại." Diệp Thiến nhìn con gái cười nói.

"Không cần thu hồi lại, đêm nay ta liền trở về." Thật vất vả chính mình xin lỗi nhận sai có hiệu quả, đại tiểu thư tha thứ cho chính mình, hai người hòa hảo như lúc ban đầu, Lam Kiều giương mắt muốn về Nam Cung gia, đêm nay cùng đại tiểu thư thân thiết một phen.

"Trở về làm gì?" Diệp Thiến không hiểu nói.

"Ta còn là cận vệ của đại tiểu thư." Lam Kiều cảm thấy chuyện đương nhiên, đây là chuyện cô hơn mười năm qua vẫn đang làm, tương lai cũng sẽ tiếp tục làm tiếp. Chính mình thân thế bí ẩn mở ra, chỉ là để cho mình có thêm ba người nhà, nhưng phân lượng của đại tiểu thư ở trong lòng mình, dao động không được tí nào. Cô muốn một đời một kiếp canh giữ đại tiểu thư, mãi đến tận hai người đồng thời chậm rãi già đi.

Hà Đông Lai cau mày không đồng ý nói, "Kiều Kiều, ngươi là đại tiểu thư của Hà gia chúng ta, đi Nam Cung gia làm hộ vệ còn thể thống gì!"

Diệp Thiến đã ở một bên phụ họa nói, "Kiều Kiều, cha ngươi nói đúng. Huống chi tuổi tác ngươi cũng không nhỏ, phải nhanh chóng an bài cho ngươi một hôn sự môn đăng hộ đối."

Lam Kiều sắc mặt khẽ biến thành lạnh, hiển nhiên vô cùng không tình nguyện.

Nam Cung Vũ nhanh chóng mở miệng hòa giảng nói, "Lam Kiều tỷ tỷ mới vừa đoàn tụ cùng người nhà, ở trong nhà bồi người nhà một chút đi, buổi chiều tôi còn có chút chuyện phải xử lý, đợi lát nữa thì trở về trước."

"Một mình cô trở lại, tôi không yên lòng." Hôm nay Tiếu Văn và Tần Phong đồng thời xin nghỉ rời đi, bảo là muốn về Vân Thành tế bái ba mẹ một hồi, bây giờ bên người đại tiểu thư thì mấy vệ sĩ người mới không trên không dưới, để cô làm sao yên tâm.

"Chúng ta sẽ mang tới vệ sĩ tự mình đưa Vũ tiểu thư về nhà." Hà Dật Nhiên biết ba mẹ sốt ruột ái nữ, cũng hi vọng Lam Kiều trò chuyện cùng ba mẹ, thế là cũng nhanh chóng mở miệng hòa giải nói.

Trong lòng Lam Kiều thầm nghĩ, thì đám vệ sĩ bên cạnh ngươi, còn không chống đỡ được một mình mình.

Hà Đông Lai, Diệp Thiến, Hà Dật Nhiên ba người đều không khuyên nổi Lam Kiều, cuối cùng vẫn là Nam Cung Vũ mở miệng, kiên trì muốn Lam Kiều lưu lại, Lam Kiều mới nghe lời an bài theo.

Hà Đông Lai và Diệp Thiến hai mặt nhìn nhau, hai người tận tình khuyên nhủ nói nhiều như vậy, lại vẫn không hữu hiệu sánh được một câu nói đơn giản của Nam Cung Vũ, hai người không khỏi có chút chua xót lòng, nhìn dáng dấp con gái nhà mình rất sợ đại tiểu thư Nam Cung gia, cũng không biết những năm này có phải là đã chịu quá nhiều đánh đập chịu quá nhiều ngược đãi, cho nên mới là nghe lời răm rắp đối với Nam Cung Vũ.

Nam Cung Vũ rời đi, Lam Kiều trong nháy mắt có chút không nhấc lên được sức, vốn còn dự định buổi tối cùng đại tiểu thư thân thiết một phen, haizz..

"Kiều Kiều, Nam Cung tiểu thư rất hung dữ sao?" Diệp Thiến thử dò xét nói.

"Không, rất ôn nhu." Đại tiểu thư đối với người nào đều rất ôn nhu, chỉ là thỉnh thoảng tức giận sẽ như con mèo nhỏ xù lông, vuốt lông, dỗ một chút là tốt rồi, Lam Kiều đối với lần này đã có kinh nghiệm phong phú rồi. Đề cập đại tiểu thư, trong mắt Lam Kiều là ẩn giấu không được ý cười.

Diệp Thiến ở trong lòng âm thầm thở dài, con gái ngốc nhà mình a, bị người khác bán còn ngoan ngoãn điếm tiền, làm cu li cho người khác còn vui vẻ thành như vậy, vậy Nam Cung tiểu thư chắc sẽ không đổ thuốc mê cho con gái nhà mình chứ..

Máy bay đến Vân Thành, đây là Tiếu văn lần thứ hai thành thị nhỏ này rồi.

Cuộc sống của tòa thành nhỏ này tiết tấu rất chậm, có một con sông nhỏ chảy quanh co khúc khuỷu qua lại ở trong đường phố thành thị, tùy ý có thể thấy được người nhàn nhã thích ý câu cá.

Những năm này, Tiếu Văn luôn đi đến quá nhanh, đến mức thường thường sẽ bỏ qua phong cảnh ven đường, bây giờ vì thích ứng bước chân của Tần Phong, hắn cũng bắt đầu thử nghiệm học chậm lại, nhìn phong cảnh dọc theo đường, cùng với người bên cạnh.

Tần Phong vừa xuống máy bay, liền thẳng đến nghĩa địa của ba mẹ.

Thời điểm Lăng Chí chết hắn vẫn tính bình tĩnh, bây giờ tâm tình lại bắt đầu kích động dị thường lên, đến cửa nghĩa trang, rồi lại chần chừ không lên trước, chậm chạp không cách nào bước vào một bước nữa.

Gần quê e sợ, rõ ràng vội vã không nhịn nổi muốn nói cho ba mẹ biết, mình đã báo thù rửa hận cho họ, nhưng một mực trong lòng sợ hãi muốn trốn tránh, đến nay hắn không muốn tiếp thu hiện thực ba mẹ bỏ mình.

Tiếu Văn cảm nhận được biến hóa của hắn, vỗ vỗ bờ vai của hắn, âm thanh trầm ổn mà mạnh mẽ, "Chúng ta vào đi thôi."

Lời của Tiếu Văn khiến tâm tư Tần Phong bình phục mấy phần, hắn hít một hơi thật sâu cuối cùng cất bước đi tới trước mộ ba mẹ.

"Cha, mẹ, ta tới thăm các ngươi rồi." Không khí thật là lạnh giá, mũi của Tần Phong có chút đỏ lên, cũng không biết có phải là duyên cớ bị gió lạnh không.

"Ta tự tay giết chết Lăng Chí, các ngươi cuối cùng có thể nghỉ ngơi." Tần Phong biết ba mẹ khẳng định không tán thành chính mình báo thù, chỉ hy vọng chính mình bình an sống một đời, nhưng mà hắn không làm được. Tần Phong chà xát mặt của mình, viền mắt có chút ướt át, trời rất là lạnh, đông đến con mắt ê ẩm.

"Đây là Tiếu Văn, huynh đệ của ta, hắn cũng muốn đến thăm hỏi các ngươi một chút." Tần Phong giới thiệu Tiếu Văn cho ba mẹ, đây là hắn lần đầu tiên dẫn người đến trước mộ của ba mẹ, trước đây đều là một mình hắn đơn độc đến.

"Thúc thúc a dì, ta sẽ thay các ngươi chăm sóc tốt hắn." Tiếu Văn ở trước mộ trịnh trọng cam kết.

Thời gian màn đêm buông xuống, hai người lên đường rời đi, trên bầu trời đêm ánh bạc kéo dài bóng lưng của hai người.

Tiếu Văn đưa cho Tần Phong một điếu thuốc, lấy ra bật lửa đốt cho hắn, lại móc ra một điếu thuốc đốt, ngậm ở trong miệng chính mình.

"Sau này ngươi có tính toán gì?" Tiếu Văn nhìn như vừa tùy tiện hỏi, kỳ thực đã ở đêm qua trằn trọc trở mình nghĩ tới rất nhiều lần rồi.

Tần Phong lúc trước đến Nam Cung gia, chính là vì tăng cao thực lực, báo thù cho cha mẹ, bây giờ đại thù đã báo, hắn có phải cũng sắp rời đi không? Tâm tình của Tiếu Văn có chút phức tạp, chỉ có thể hung hăng hút mạnh một ngụm thuốc, đến bình phục tích tụ trong lòng.

"Ban đầu ta đáp ứng Kiều tỷ, đại thù báo xong, sẽ lưu lại tiếp tục bảo vệ đại tiểu thư." Tần Phong là người cực kỳ hết lòng tuân thủ cam kết, nhưng đây chỉ là một trong những nguyên nhân. Một tầng nguyên nhân khác, thì là bởi vì hắn đã đem đại tiểu thư, Kiều tỷ, Nhạc Nhạc coi là người nhà của hắn, không muốn rời khỏi các nàng, đương nhiên còn có Tiếu Văn.

Tay Tiếu Văn run lên, một cái bóp tắt tàn thuốc, mạnh mẽ đè nén rung động quyết tâm không biết tên, cánh tay phủ ở bờ vai Tần Phong, âm thanh mang theo vài phần kích động không tên nói, "Đi uống rượu, đêm nay không say không nghỉ."

Bình thường hai người bởi vì nguyên nhân tính chất công việc, không uống rượu, lần này thật vất vả Lam Kiều phê duyệt mấy ngày nghỉ, hai người cuối cùng có thể phóng túng một hồi.

Không lời nói chuyện, vừa say mới thôi, ngày đó Tần Phong nói rất nhiều chuyện của quá khứ cho Tiếu Văn biết, cuối cùng uống say, Tiếu Văn đỡ hắn về khách sạn.

Mùa đông, gió rất thấu xương, Tiếu Văn đem áo bành-tô lông dê trên người cởi ra khoác lên trên người Tần Phong.

Cảnh đêm Vân Thành rất đẹp, đèn nê ông đỏ xán lạn mê người, Tiếu Văn nhẹ nhàng thổi một tiếng huýt sáo, tâm tình không tệ, bắt đầu thích thành thị nhỏ nhàn nhã này rồi.

Khi Nam Cung Phi tỉnh lại, đã đến một nơi xa lạ, nằm ở trên giường lớn mềm mại. Trong lòng Nam Cung Phi trong nháy mắt có chút bối rối, dần dần nhớ lại chuyện chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê, tỷ tỷ vì một người ngoài đánh nàng, tỷ tỷ vì vị trí người thừa kế đưa nàng đuổi ra khỏi nhà, bây giờ nàng đã mất nhà có thể về.

Nàng hận, thật hận thật hận, hận sự ngu xuẩn kích động của mình, càng hận tỷ tỷ lòng dạ ác độc vô tình hơn.

Nam Cung Phi đột nhiên cảm thấy rất bất lực, hai tay bưng mặt bắt đầu khóc nức nở lên.

Vu Hạo đẩy cửa ra, thấy được Nam Cung Phi đang thương tâm gào khóc, không khỏi đau lòng tới cực điểm, an ủi, "Phi nhi, sau này đây chính là nhà của ngươi."

Nam Cung Phi hơi nghi hoặc một chút ngẩng đầu, hỏi, "Đây là nơi nào?"

"Ám Long bang, cũng là địa phương ngươi sinh ra." Ngồi ở bên giường, sủng ái đưa tay ra muốn sờ tóc của Nam Cung Phi.

Nam Cung Phi chán ghét phủi ra tay hắn, phẫn nộ cảnh cáo nói, "Đừng đụng ta! Ngươi tính là gì, dựa vào cái gì gọi ta Phi nhi!" Có thể gọi nàng Phi nhi duy chỉ có một mình tỷ tỷ, xưng hô này là thần thánh, là thuộc về riêng tỷ tỷ, người bên ngoài tuyệt đối không thể gọi nàng như vậy, bằng không chính là khinh nhờn!

"Phi nhi, bởi vì ta cũng là người thân của ngươi, Vu Hải là ca ca của ta."

Vu Hạo ẩn núp ở Nam Cung gia, thâm tàng bất lộ, chưa bao giờ rò rỉ qua thân phận của chính mình với bất kì ai, hắn là em trai ruột của Vu Hải, Nam Cung Phi là cháu gái ruột của hắn, cũng là người thân cuối cùng trên đời này của hắn.

Vu Hạo bao nuôi Kiều Kiều, Kiều Kiều cùng Nam Cung Phi có sáu, bảy phần tương tự, tất cả mọi người cho là hắn đối với Nam Cung Phi có mấy phần ý đồ không an phận, không biết hắn chân chính thích là Nam Cung Lâm, chị dâu của hắn, nữ tử kinh tài diễm diễm, phong hoa tuyệt đại.

Chỉ là khi hắn gặp phải Nam Cung Lâm còn quá nhỏ, lúc đó Vu Hải đã cùng Nam Cung Lâm yêu nhau, hắn chỉ có thể đem phân ái mộ này cất sâu trong lòng, không dám biểu lộ ra. Hắn yêu tha thiết ca ca, cũng yêu tha thiết Nam Cung Lâm, yêu ai yêu cả đường đi cũng yêu tha thiết nhóc con trắng trẻo non nớt kia.

Nam Cung Lâm đối với hắn rất ôn nhu, rất sủng nịch, duy nhất không tốt, chính là luôn coi hắn là đứa trẻ chưa trưởng thành, hắn thường thường bởi vậy sinh hờn dỗi.

Ca ca và chị dâu là ở sau lưng gia tộc sống cùng nhau, thậm chí còn sinh một em bé, có một ngày, cuộc sống hạnh phúc mỹ hảo đột nhiên bị đánh nát, ca ca bị Nam Cung gia phái ra sát thủ ám sát mà chết, chị dâu bị hình phạt tàn khốc thẩm vấn, cuối cùng cũng chết ở Nam Cung gia. Cháu gái nhỏ duy nhất cũng bị người Nam Cung gia bắt đi, sinh tử chưa biết.

Vu Hạo lúc đó chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, vẫn sống ở dưới cánh chim của ca ca, còn là một thiếu niên hồ đồ ngây ngô, bởi vì ca ca chị dâu che chở sủng ái, thậm chí còn có mấy phần tính khí tiểu thiếu gia.

Há biết trong một đêm đột nhiên phát sinh biến đổi lớn, cửa nát nhà tan, Vu Hạo chỉ cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn trời đất quay cuồng, hận không thể chết cùng ca ca chị dâu.

Cuối cùng hắn vẫn là chịu đựng qua đoạn tháng ngày tối tăm ngột ngạt đó, lý do duy nhất khiến hắn sống sót chính là báo thù. Hắn muốn báo thù cho ca ca yêu tha thiết, cũng muốn báo thù cho chị dâu yêu tha thiết, hắn còn muốn đoạt lại cháu gái ruột của chính mình, đây là ý nghĩ duy nhất ca ca và chị dâu để cho hắn.

Chẳng qua là khi cánh hắn chưa lớn, cho nên không thể không chịu nhục, tích trữ thực lực, từng chút một làm lớn mạnh thế lực địa bàn của Ám Long bang, thậm chí không tiếc đặt mình vào nguy hiểm, thâm nhập địch doanh.

Hắn đã từng phái thuộc hạ bắt cóc Nam Cung Phi, coi đây là áp chế bức Nam Cung Vũ dùng sòng bạc làm điều kiện trao đổi con tin, kỳ thực hắn chỉ là muốn lẳng lặng mà liếc mắt nhìn Nam Cung Phi, nhìn cháu gái nhỏ nhà mình cao lớn rồi, lớn lên càng giống như ca ca hay là chị dâu.

Bây giờ Nam Cung Phi đã trổ mã thành thiếu nữ xinh dáng ngọc yêu kiều, con mắt như ca ca, mũi miệng thì lại càng giống như chị dâu, Vu Hạo thấy được nàng, lại nhớ cố nhân, luôn tránh không được một tiếng thở dài.

Những năm này, nữ nhân bên cạnh hắn tới tới đi đi, nhưng thủy chung không vào tim của hắn, hắn biết, tim của hắn đã chết ở một khắc Nam Cung Lâm chết đó, từ đây lại không có khả năng động lòng.

Quãng đời còn lại của hắn, chỉ có hai việc muốn làm, một là báo thù Nam Cung gia, hai là canh giữ chăm sóc Nam Cung Phi, đây là bảo bối ca ca và chị dâu phục vụ quên mình thương yêu, bây giờ bọn họ đã từ trần, hắn cũng sẽ phục vụ quên mình thay bọn họ che chở nàng một đời.

Vu Hạo giảng giải cho Nam Cung Phi rất nhiều câu chuyện giữa ca ca và chị dâu, chẳng qua là lúc đó có nhiều ngọt ngào hạnh phúc, bây giờ nhớ lại, liền có kết cục rất thê lương, chỉ để lại một tiếng thổn thức thở dài.

Nam Cung Phi nghe được khóc không thành tiếng, thống khổ ghi lòng tạc dạ cuối cùng đều biến thành cừu hận sâu tận xương tủy.

"Thúc thúc, ta muốn báo thù!" Nam Cung Phi nắm chặc nắm đấm, tỷ tỷ, chớ có trách ta, đây là ngươi nợ ta!

"Được, ta giúp ngươi." Vu Hạo sủng nịch xoa xoa đầu của Nam Cung Phi, lần này Nam Cung Phi không có cự tuyệt động tác thân mật của hắn nữa, hiển nhiên đã từ đáy lòng coi hắn là người thân rồi.

Hết chương 51

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK