• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: bé Na

Đoàn người đi tới Vĩnh Dạ địa cung, đi từ từ một tầng rồi lại một tầng xuống dưới.

Giai đoạn đầu quái không tính là mạnh, cho dù nhân thủ bên ta có đánh loạn xạ cũng không gây ra hậu quả nghiêm trọng gì. Nhưng Tiểu Hàn vẫn cười nhạo vào nhược điểm của Đu Đủ.

“Cứ thế này, tớ hoài nghi đi đến tầng bốn toàn quân sẽ bị diệt.”

“Này…… Cậu rốt cuộc có tự giác của thần quan hay không đó?”

“Phốc, quên đi, tớ xem cậu vẫn nên về nhà làm Đu Đủ thì tốt hơn.”

“……”

Đu Đủ muốn mắng, lại mắng không được. Bởi vì cậu biết những điều Tiểu Hàn nói đều là sự thật, huống hồ…… Thao tác pháp sư của Tiểu Hàn so với thao tác thần quan của cậu xác thực còn mạnh hơn.

Một khi oán khí không thể phát tiết, mục tiêu sẽ bất tri bất giác dời đi. Đu Đủ bắt đầu nhìn chằm chằm Thanh Dạ, thực không có thiện ý mà nguyền rủa lão đại nhà mình càng phạm nhiều sai lầm ngu ngốc càng tốt, hào quang của cậu càng vươn xa vạn trượng.

Những người này…… Dùng bốn chữ để hình dung, thì phải là “Một ổ ma quỷ”.

“Ai…… Tớ như thế nào cảm thấy hôm nay ‘Đu Đủ’ đặc biệt đẹp trai, hòa nhã dễ thương không giống với thường ngày……”

“Bởi vì hôm nay ‘Đu Đủ’ không phải là bản thân Đu Đủ mà, điều này không phải rất đơn giản sao ~”

Mèo Lười, Cá Chết kẻ xướng người hoạ.

“Người” bị nịnh hót “Phốc” một tiếng bật cười. Người không hài lòng với loại nịnh hót này mắt bắt đầu trợn trắng:

“Các người là hai đứa vỗ mông ngựa! Biến xa xa một chút!”

“Ô, bạn học Đu Đủ tức giận kìa. Đầu năm đã nói rồi, nói như thế nào nhì, àh, lời nói thật thì thường khó nghe……”

“…… Hừ.”

Đu Đủ không thèm để ý tới hai người kia đang đứng lảm nhảm, lập tức hướng lên phía trước.

Một Mèo một Cá giễu cợt bốn phía một trận, không thèm quan tâm Đu Đủ có còn quan tâm đến bọn họ hay không. Dù sao dược cũng đã mang đủ, không được hỗ trợ thêm máu thì dùng  thôi…… Chờ đến lúc Đu Đủ cứu được thì có lẽ mình cũng thành xác khô rồi?

Nhưng bọn họ không biết, thật ra trong lòng Đu Đủ đang rất tức khí.

Hơn nữa cái sự tức này…… Hình như phương hướng có chút lệch khỏi quỹ đạo.

Sau một lúc, Thanh Dạ bắt đầu cảm thấy không thích hợp.

Đu Đủ…… Giống như đang rất tích cực.

Tích cực đến nỗi còn muốn làm thêm những việc vô dụng, đồng thời còn cướp sạch công việc do mình phụ trách.

Đứa nhỏ này…… Rốt cuộc muốn làm gì?

Trên thực tế, Đu Đủ đang một lòng thầm nghĩ không chịu thua kém.

Không chịu thua kém! Không chịu thua kém! Không chịu thua kém!

Cho nên cậu còn rảnh việc bỏ thêm kỹ năng Phổ công cho Pháp sư, đây là kỹ năng phụ trợ mà bản thân Pháp sư cũng có.

Người ngoài nhìn vào vô luận thế nào, đều cảm thấy đây là động tác cực kỳ dư thừa.

Càng kỳ quái hơn, cậu ta còn thường làm cho Thanh Dạ nhàn rỗi, có ý đồ phụ trách hết tất cả mọi việc.

Ước chừng sau khi đứng mười phút không có việc gì làm, Thanh Dạ rốt cục nhịn không được đặt câu hỏi:

“Này…… Cậu đang làm gì vậy?”

Đu Đủ không để ý.

“Đu Đủ!”

“Lão đại anh nghỉ ngơi đi, một mình em trông chừng là đủ rồi.”

Ngụ ý, cậu ta đang có ý “Tôi sẽ làm hết, cho nên anh có thể đứng một bên hưởng phúc là được rồi”.

Loại hành vi này hoàn toàn không cho để lại mặt mũi cho Lão đại…… Cái  này mà cũng nhịn được thì còn cái gì không nhịn được nữa.

Thanh Dạ cười đến thập phần vặn vẹo.

Sau đó, mọi người có cơ hội nhìn đến một màn vô cùng hoa hoa lệ lệ —

Có người gọi thêm gia tốc,“Lả tả” hai lần gia tốc cùng thêm vào. Có người gọi thêm cực quang,“Lả tả” lại là hai lần cực quang cùng được phát động……

Về phần bổ huyết liền lại càng không cần phải nói, chắc chắn là  muốn kêu dừng cũng không dừng được……

“Lão đại…… Em nói anh đừng nên không giữ mặt mũi như vậy?”

“Người không phạm ta, ta không phạm người ^^”

“Lão đại, cái kia là em ra tay trước ……”

“Cậu sai lầm rồi ”

“Lão đại, sao anh lại gọi quái đến đánh em ||||”

“Bởi vì cậu rất xấu, cho dù là tướng mạo hay khí chất ”

“Lão đại……!”

Hai người tranh đến cướp đi bát nháo khủng khiếp, những người ở giữa lăn lộn ra cười.

Tiểu Hàn tâm tình phức tạp nhìn nhân vật thần quan của mình và của Phó hội bị hai người này báng bổ, lần đầu tiên có cảm giác hối hận.

“Hai người kia…… Là đang diễn hài sao……?”

“Phó hội……” Tiểu Hàn run rẩy nói,“Hình tượng của chúng ta……”

“…… Nhìn hai người kia như vậy thì dù một giây hình tượng cũng không còn.”

Chu Luật giản lược hạ định nghĩa.

Màn bát nháo tại địa cung cuối cùng cũng chấm dứt. Sau khi đoàn người chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu chuyển mục đích xuất phát xuống phía dưới.

Đầm lầy. Đồ Long.

Nghe nói tiếp…… Cực kỳ giống chê cười.

“Chẹp……” Cá Chết cảm khái nói,“Quả nhiên là quân đoàn hỗn loạn chỉ có vẻ bề ngoài là sáng láng mà…… Nói lừa gạt người khác cũng không sai.”

Đại quân săn boss của Ánh Sáng Chi Đường, muốn lừa gạt người tất nhiên là có thể làm.

Những người này đi đến đầm lầy Vĩnh Dã, khi đang phân phối nhiệm vụ, gặp một đội ngũ khác cũng đang hướng đến Đồ Long.

Đội trưởng đối phương nhìn thấy bên kia là Ánh Sáng, thực nể tình không muốn phạm vào.

“Đội trưởng, chúng ta còn đánh nữa không?” Trong đội có người hỏi.

“Bọn họ đến trước. Chúng ta không tranh với bọn họ, quan sát là được rồi.” Đội trưởng hợp thời giáo dục,“Các cậu phải để ý quan sát cách đánh boss mẫu mực là như thế nào.”

“Vâng……” Nhóm đội viên đơn thuần gật gật đầu.

Thiên Lý hảo tâm rất muốn nhắc nhở đối phương nhanh nhanh lùi xa để tránh bị chấn kinh, nhưng bị Cá Chết thích xem náo nhiệt ngăn lại.

Vì thế.

Cứ như vậy …… Mà sợ hãi.

Kỳ thật, khi Ánh Sáng bên này bắt đầu dẫn quái, Phong Băng, Bẫy Quái một loạt trình tự làm việc đều được làm rất trôi chảy, cho đến khi trận thế dọn xong, Chu Luật vừa định hạ lệnh “Công kích!” thì……

Đu Đủ thân là thần quan hy sinh không nuối tiếc, phóng thẳng đến hướng Boss……

Chỉ thấy cậu ta lấy ra gậy thánh dùng sức tấn công–!

……Hp giảm 1.

“……”

“Rống –”

Hỏa Long Vương phẫn nộ quay đầu, mở ra cái mồm to đầy máu–

…… Bạn học Đu Đủ lập tức hóa đá.

“……”

Người anh hùng can trường không sợ Ác long hung tàn khởi xướng khiêu chiến…… Sau đó, chết!

Bi kịch, bi kịch.

“Này, đây loại tinh thần gì? Đây là tinh thần hiến thân vì sự nghiệp Đồ Long vĩ đại……! Đu Đủ tớ trước kia nhìn lầm cậu rồi, thì ra cậu đúng là một động vật bậc thấp cao thượng, thuần túy và cực kỳ thú vị nha!”

Sau một lúc, Cá Chết ở kênh IS kích động kêu gào.

“Cá, đừng nói nữa……”

Chu Luật thật ra cũng rất muốn cười như vậy…… Nhưng Ác Long còn đang đứng trước mắt, nếu phân tâm, có khả năng Khả Nhạc đang phụ trách kìm giữ quái phải bỏ mình.

“Mọi người chuyên tâm vào. Cái kia, ai đến phía trước đem Đu Đủ khéo về đi.”

Nhân được mệnh lệnh cứu người, Tiểu Hàn trong nháy mắt theo bản năng vọt lên phía trước vài bước…… sau đó mặt mày xám xịt lui về.

Thanh Dạ rất đắc ý xuất ngựa.

Đu Đủ sau khi được cứu sống, tự biết mất mặt, thối lui xuống phía sau đội ngũ không nói được lời nào.

“Ai ai, không sao cả, không sao cả…… Nhìn thấy Boss liền kích động, cũng là bản năng của chức nghiệp công kích thôi.”

Thanh Dạ bên cười bên an ủi.

“……”

Đương nhiên, loại an ủi như vậy cũng rất nhanh bị Đu Đủ phân loại vào– vui sướng khi người khác gặp họa.

Tiểu đội ngồi bên cạnh xem Ánh Sáng săn boss Đồ Long, hoàn toàn không biết nên nói gì mới tốt.

“Đội trưởng, em sao lại cảm thấy có điểm không thích hợp……”

“Ách……?”

“Những người đó mặc kệ thế nào…… Đều tựa hồ có chút…… không đáng tin cậy?”

“…… Đừng nói bậy. Đây chỉ là bắt đầu thôi, vẫn chưa nhìn ra cái gì.” Đội trưởng nhíu mày nói,“Huống hồ trong đội ngũ bọn họ còn có Nguyệt Ẩn Luật, thần quan đứng đầu server. Mấy cậu chơi thần quan đều phải chú ý hướng người ta mà học tập nghe chưa.”

“Vâng……” Đám đội viên thành thật tiếp tục gật đầu.

Đánh được một nửa.

“Này…… Thanh Dạ.”

“Ừ?”

“Tôi hình như…… không thể chống đỡ tiếp được ……”

“Hả!?”

“Khả Nhạc đại ca…… Mới đánh được có một nửa, anh nhất định phải chống đỡ tới cùng!!” Mèo Lười cả kinh nói,“Anh là tia chớp, anh là ánh sáng, anh là thần thoại duy nhất!! Anh là Superstar của chúng em!! Anh ngã xuống chúng em phải làm sao bây giờ……”

“Không…… không được rồi……” Khả Nhạc thống khổ nói,“Mèo, đến đây, trở thành trụ cột của Ánh Sáng……!”

“Ơ!?”

“Mọi người lui ra phía sau!” Chu Luật quyết đoán hạ lệnh nói,“Trước đem Ác Long dẫn……”

Đáng tiếc lời cậu còn chưa dứt, tình huống trước mắt cũng đã hỏng……

Kênh IS, cũng loạn thành một đống bùi nhùi.

Cho dù là mùa hè…… Cũng làm cho người ta cảm thấy thật lạnh.

“Con rồng chết tiệt, xem ta đây đem mày nướng thành thịt rồng hun khói!!”

“Báo thù! Báo thù! Báo thù! Các anh em xông lên!! Giết chết nó! Giết chết nó! Giết chết nó!”

“Quá phận! Quá quá đáng!…… Khả Nhạc đại ca anh về cõi âm rồi!!! Em không thèm giữ quái nữa a a a –”

“Mèo, anh rõ ràng chỉ muốn cậu rèn luyện thôi!”

“Em chỉ đòi mạng, không cần rèn luyện –! Chết là sẽ mất kinh nghiệm đó!”

“Mèo, đó cũng không phải là nhân vật của cậu, cậu sợ cái gì?”

“A…… Đúng đúng! Hắc hắc……”

“Nhưng là nhân vật của tôi, được không!?”

Tóm lại…… Đã không thể chỉ huy được nữa rồi.

Chu Luật vô lực lùi qua một bên, tiểu đội trưởng đứng bên cạnh run rẩy mở miệng hỏi:

“Các bạn…… Cần hỗ trợ không……?”

“A, nếu các bạn đồng ý tới hỗ trợ, thật sự không còn gì tốt hơn ……”

“Được rồi…… Mọi người tiến lên!”

Đội trưởng ra lệnh một tiếng. Vì thế này tiểu tổ săn boss cũng gia nhập hàng ngũ siêu cấp hỗn chiến.

Có câu…… nhiều người thì lực cũng lớn.

Hỏa Long Vương cứ như vậy bị quây cho đến chết.

Thân thể cao lớn đồng thời biến mất thành cát bụi, mọi người thấy, đang nằm song song trên mặt đất có hai người lòe lòe lóe sáng.

Hai thần quan…… chết cả hai.

Trong đó một người là Nguyệt Ẩn Luật ‘giả’.

Những người khác còn sống khỏe. Thần quan đáng lẽ ra phải phụ trách cứu người, lại đi trước một bước rời bỏ thế giới này……

Đương nhiên, chết là rất bình thường, nhưng là…… Trong quá trình hỗn chiến mà thần quan sử dụng kỹ năng chiến đấu cùng hành động với mọi người có lẽ sẽ phải truy cứu trách nhiệm……

“Đội trưởng……”

Mấy đứa nhỏ ở tiểu đội săn boss khó tin hỏi.

“Anh…… Muốn em học tập, chính là điều này sao……?”

“……”

“Đội trưởng……?”

“Tiểu Thất, anh không phải đang hoa mắt ……?”

“Không……”

“……”

***

Đêm hỗn loạn ở Đồ Long kết thúc, Thanh Dạ mười một giờ gọi điện thoại cho Luật.

Chu Luật bên nhận điện thoại bên cười, cưới đến đau sốc hông.

“Xem anh mất mặt em lại vui vẻ như vậy?” Thanh Dạ ra vẻ nghiêm túc nói.

“Em chỉ cảm thấy, mấy người các anh thật đúng là đáng yêu……”

“Bất quá thật không công bằng mà, Luật trong trò chơi sao lại không tìm được nhược điểm gì vậy……”

“Thật ra là có.” Chu Luật cười nói,“Nhưng mà……”

“Sao?”

“…… Không nói cho anh.”

“……”

“Ha ha ha……”

“Luật, em biết không……” Thanh Dạ hạ giọng nói,“Em như vậy, sẽ làm anh rất muốn bắt nạt em.”

“Đáng tiếc anh không có cơ hội.” Chu Luật tiếp tục cười.

“Ai, sớm biết hôm nay chơi trò đổi nhân vật, anh đã không về nhà lấy mấy thứ này.” Thanh Dạ tiếc hận nói,“Ở nhà em, còn có thể nhờ em giúp đỡ, ôi chao.”

“Này này…… Như vậy không tốt đâu?”

“Nhưng hôm nay anh làm một ngụy thần quan, đã đem mặt mũi của em làm mất hết rồi.”

“Em thật ra không ngại. Bất quá tổ săn boss kia nhất định đã bị dọa không nhẹ……”

“Ha ha…… Đúng.”

Hai người trong điện thoại đều cười rất vui vẻ.

Mấy ngày trước còn lại một chút u buồn, rất nhanh đã tan thành mây khói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK