Cơm chiều buổi tụ hội là do mấy người cùng sở thích ẩm thực chế biến.
Tuy rằng mỗi món ăn được nấu bởi các đầu bếp khác nhau, món ăn có ngon có dở, nhưng mọi người cười cười giỡn giỡn ăn hết thức ăn một cách vui vẻ.
Qua giờ cơm chiều, trò chơi sát nhân đã qua quá trình chuẩn bị tỉ mỉ ….. Bắt đầu.
Thực tế, buổi chiều Thiên Lý cùng Quả Quả qua giúp đỡ YoYo, phụ trách công việc chính là tạo ra mã số bài cho trò chơi sát nhân.
Đơn giản mà nói, trò chơi sát nhân là một dạng trò chơi trinh thám. Đầu tiên ngẫu nhiên rút lá bài poker để tìm ra kẻ sát thủ, cảnh sát và người tốt gồm ba loại, lá bài mọi người có được phải là bí mật. Sau đó thông qua lượt chơi của mình chỉ ra thân phận của người khác và đồng thời che dấu thân phận của chính mình
Trong quá trình chơi, điều sát thủ cần phải làm là giết hết số người tốt hoặc cảnh sát hiện có. Ngược lại, lỡ đâu sát thủ bị giết, thì bên “Chính nghĩa” giành được thắng lợi.
Mặc dù có người nói trong lúc chơi loại trò chơi này người quen dễ dàng tổn thương cảm tình, nhưng mà chơi với người quen, mới luôn luôn mang lại nhiều kịch tính khó có thể tưởng tượng ra.
Đầu tiên, bằng số phiếu cao nhất Chu Luật được tuyển làm quan toà. Theo lời mọi người mà nói, thì chức đó không ai có thể hợp hơn cậu.
Sau đó, mười lăm thành viên tự nguyện tham gia trò chơi này ngồi xuống vây quanh phòng họp. do không hiểu quy tắc trò chơi, bởi vậy Đu Đủ không tham gia trò chơi “Giết người” mà đảm nhận trách nhiệm chia bài cho các thành viên.
Mười lăm lá bài, bao gồm ba tấm J, ba tấm K, chín tấm bài thông thường. Quy ước J là sát thủ, K là cảnh sát.
Mọi người xem mặt bài, đều cố gắng không lộ thanh sắc.
“Trời tối…… mời nhắm mắt.”
Trò chơi bắt đầu.
Người đang ngồi nghe theo mệnh lệnh của quan toà, đều đeo bịt mắt. Im lặng một hồi, Chu Luật lại nói:
“Sát thủ, mời mở mắt.”
15 người đang ngồi đó, sát thủ ở trong tối…… Rốt cuộc là ba người nào?
Bởi vì che đậy động tĩnh mà bắt đầu phát ra tiếng nhạc ……
Chu Luật thấy, có người động đậy.
Cậu thấy có ba người trong đó nhẹ nhàng tháo khăn bịt mắt xuống, sau đó nhìn nhau, lúng túng cười thầm.
Loại tổ hợp này, làm cho Chu Luật thiếu chút nữa cười phá lên.
Ly Ca, Thiên Lý thêm Cây Nho…… đây rút cuộc là loại “Sát thủ” gì?
Thoạt nhìn ba người này đơn thuần, lương thiện, trầm mặc, ít nói, thành thật đến thế…… Chỉ cần trò chơi không kết thúc, chắc bọn họ nhất định sẽ không bị hoài nghi?
Ly Ca cùng hai người kia trao đổi ý kiến, hướng Chu Luật khoa tay múa chân một vài chữ—cùng là quyết định của họ, đối tượng thứ nhất bị giết.
“Nhóm sát thủ, mời nhắm mắt.”
Như vậy……
Tổ hợp sát thủ mạnh nhất lịch sử, đối thủ của bọn họ sẽ là người nào?
“Cảnh sát, mời mở mắt.”
Vừa thấy nhóm ba người đó tháo bịt mắt xuống, Chu Luật lại thiếu chút nữa cười lên tiếng.
Thanh Dạ…… Cá Chết…… Khả Nhạc……
Người nhìn rất giống người xấu Thanh Dạ, kẻ nhìn thể nào cũng không giống người tốt Cá Chết, cùng Khả Nhạc không có tâm cơ gì sao? [ tuy rằng nghĩ như vậy, bản thân cũng cảm thấy thật có lỗi…..]
Chu Luật khe khẽ thở dài.
Nếu không xảy ra việc gì ngoài ý muốn, kết quả trận chơi này cơ bản có thể xác định.
Người tốt bên nhóm sát thủ, người xấu ở nhóm cảnh sát cùng nhóm thường dân vô tội…… Ngẫm lại thật đúng là thú vị đến cực điểm.
Trò chơi tiếp tục tiến hành theo trình tự.
Sự thật chứng minh, để Ly Ca cầm đầu nhóm sát thủ mạnh mẽ đến kỳ cục.
Bọn họ ở vòng thứ nhất liền giết chết Thanh Dạ. Bởi vì mặc kệ đến tột cùng Thanh Dạ là thường dân hay cảnh sát, năng lực quan sát cùng năng lực kích động của người này rất nguy hiểm.
Sau đó trong vòng biểu quyết thứ nhất, bằng số phiếu cao nhất Bạch Hân bị chọn làm kẻ “Sát thủ đáng nghi nhất”, bị đồ sát, knockout. Bạch Hân lưu lại di ngôn:
“Ui…… Chẳng lẽ nhìn anh giống người xấu đến vậy sao……?”
Chu Luật không thể không bội phục trực giác của Ly Ca. Ở đợt thứ hai cô hoàn toàn gọn gàng “Điểm sát” Cá Chết, thuận lợi làm cho tên cảnh sát thứ hai bị loại ra khỏi trò chơi. Tập đoàn cảnh sát chỉ còn lại Khả Nhạc một mình hăng hái chiến đấu.
Trong trò chơi còn xuất hiện một số sự kiện ngoài lề, như Quả Quả cư nhiên một mực chắc chắn “Nhất định lão Đu Đủ là đầu sỏ”, khiến cho Đu Đủ giữ chức phục vụ ở bên cạnh dở khóc dỡ cười.
“Anh hiểu rồi.” Mèo Lười sau khi ngồi trầm tư, hạ kết luận,“Nhóc Quả Quả nhất định là xem tivi quá nhiều. Trong phim Trinh thám không phải luôn diễn như vậy sao — hung thủ cuối cùng…… Thật ra chính là người qua đường.”
“Ha ha ha ha……”
Mọi người cười đổ thành một đoàn, chẳng còn một tí bộ dáng nghiêm túc
Trận chơi này,bằng năng lực phân tích xuất chúng của Ly Ca mà kết thúc thật mau. Tuy rằng giết chết cảnh sát cuối cùng — Khả Nhạc hao phí một ít thời gian, nhưng nhóm sát thủ đến cuối cùng vẫn chưa thiệt hại lấy một người, giành lấy chiến thắng tuyệt đối.
Đương nhiên là, khi công khai thân phận ba sát thủ thật sự, mọi người vô cùng lắp bắp kinh hãi.
“Trời ạ…… như thế này chúng ta làm sao đoán ra……!?”
“Quả thật là nhóm sát thủ lịch sử….. mẹ ơi……”
Muôn phần trầm mặc Ly Ca cùng Cây Nho thì không nói làm gì, Thiên Lý…… Cho dù là lúc vô cùng hoang mang hoảng loạn đoán bừa, cũng sẽ không ai nhẫn tâm nghĩ tới việc nghi ngờ cậu.
“Vì thế chúng ta…… Cứ như vậy bị lừa gạt tàn nhẫn……”
Mọi người rớt nước mắt.
“Hix…… Có lẽ người muốn khóc nhất phải là Anh?” Bạch Hân xoay đôi mắt trắng dã nói,“Anh rõ ràng cái gì cũng chưa làm, lại bị mọi người phán đoán là sát thủ.”
“Đó là bởi vì nhìn cậu ra phẩm hạnh không tốt.” Thanh Dạ lắc đầu cười nói.
“Hở? Lão Thanh…… Cậu nói cho tôi biết, vậy lão đại xấu xa vừa ở vòng thứ nhất đã bị chính hội viên của mình cho out ra ngoài là ai hả?”
“Đó là bởi vì tôi thật sự quá sáng suốt.” Thanh Dạ tiếp tục lắc đầu,“Thiệt tội lỗi mà……”
“Mắc ói……”
YoYo vừa vặn đẩy xe thức ăn đi ra, mỉm cười nói:“Lại đây nào, chúng ta làm sinh nhật cho lão đại nha ~”
Bánh sinh nhật được đặc biệt chuẩn bị để đền bù sinh nhật Thanh Dạ, giờ phút này được đường đường chính chính đặt trên giá.
“Kỳ thật lão Thanh, cậu thật sự rất chói mắt.” Bạch Hân cười đến cực kỳ ngọt ngào, làm cho người ta vừa thấy liền nổi da gà.
“Đến ~ không bằng để tôi giúp cậu chói mắt hơn nha ”
“A –”
Bạch Hân thuận tay lấy một khối bánh ngọt, tiếng YoYo kinh hô vừa vang lên, liền dùng sức ném về phía mặt Thanh Dạ
…… Cuộc chiến bánh ngọt, bắt đầu.
Từ một phạm vi nhỏ nhanh chóng phát triển lên thành một thảm họa lớn.
Ngọn nến còn chưa kịp thổi, hát mừng sinh nhật cũng chưa kịp hát…… Thanh Dạ cứ như vậy tiếp nhận “Chúc phúc màu trắng” của mọi người
Từ Bạch Hân vs Thanh Dạ, đến mọi người vs Thanh Dạ, cuối cùng là mọi người loạn đánh……
Cây Nho trong lúc đánh loạn cào cào này, lại thở dài:“Lãng phí là tội a……”
“Bộp — Bộp — Bộp –”
Lời còn chưa dứt, trên mặt Cây Nho lập tức xuất hiện ba mảnh kem trắng.
Thật ra, ngay cả Chu Luật không ai dám động cũng trúng vài miếng, hoàn toàn không thể xác nhận là do ai ngộ thương.
Vì thế những người từ đầu không tình nguyện tham gia, bỗng nhiên cũng nổi lên thú tính.
Cứ như vậy……
Cá Chết và Mèo Lười đuổi theo Tiểu Hàn chạy lăng quăng, Đu Đủ triển khai phản kích với Quả Quả, Khả Nhạc cùng Bạch Hân trêu chọc Thiên Lý…… Bất kể lớn bé, mọi người của Ánh Sáng đều đang tận tình đùa giỡn.
Thật ra trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, cuộc vui nào rồi cũng có kết thúc.
Nhưng cho dù như vậy, nếu có một ngày nào đó bọn họ có người rời xa nơi này, nhớ lại những khoảnh khắc hiện tại, cũng sẽ vĩnh viễn hoài niệm trong tim.
Vừa ăn vừa chiến đấu rất vui vẻ, nhưng sau đó công việc lau dọn thực vất vả.
Bánh ngọt lau hết rồi, toilet lầu trên lầu dưới chật ních người. Dấu vết trên quần áo tẩy thế nào cũng không sạch, chỉ có về nhà giặt quần áo may ra mới có thể xử lý được. Trước mắt chỉ cần rửa tay và rửa mặt, có thể miễn cưỡng đi ra ngoài gặp người là tốt rồi.
“Anh chắc chắn là người trúng đạn nhiều nhất đi……”
Chu Luật giúp Thanh Dạ rửa sạch tóc.
“Không có cách nào khác…… Mọi người đều nhiệt tình hướng về phía anh mà.”
Thanh Dạ ngẩng đầu, nhẹ nhàng cười nói.
“Mọi người muốn tặng cho Lão đại một dịp sinh nhật khó quên thôi.” YoYo nhanh mồm nhanh miệng lập tức nói tiếp,“Chẳng lẽ lão đại lại không vui vẻ sao?”
“Thật ra hôm 13/8 đó, anh cũng đã rất vui vẻ rồi.” Thanh Dạ cười,“Lần này đền bù lại sinh nhật, thật cũng không cần thiết.”
“Ngày đó, khi Thiên Lý nói cậu ấy còn sống, em thiếu chút nữa là rơi nước mắt……” Tiểu Điệp nhớ lại tình cảnh lúc đó, không khỏi cảm khái nói,“Quán quân…… Ngẫm lại vẫn nghĩ như đang nằm mơ.”
“Chúng ta có thực lực lấy quán quân, sao lại phải mơ với mộng?” Cửu Cửu vỗ vỗ vai Tiểu Điệp.
“Ha ha……”
“Như vậy chúng ta đi xuống trước đã, để anh phân công người đưa các em về nhà.”
Chu Luật gật đầu nói với mấy cô bé, sau đó cùng Thanh Dạ rời toilet.
“Gần đây phó hội khiến cho người ta có cảm giác ôn hòa hơn nhiều so với trước kia.”YoYo soi gương sửa sang lại tóc,“Ly Ca, cậu cũng cảm thấy như vậy chứ?”
“Ừ.” Người bị hỏi gật gật đầu.
“Cái kia……” Tiểu Điệp suy nghĩ trong chốc lát, có chút chần chờ mở miệng nói,“Không biết các chị có phát hiện không……”
“Cái gì?”
“…… Nhẫn.”
“Nhẫn?”YoYo lơ đễnh mở vòi nước,“Em là nói Lão đại với Phó hội cùng mang nhẫn sao?”
“Vâng……” Tiểu Điệp ngược lại càng thêm xấu hổ,“Nhẫn hai người họ đeo trên ngón vô danh tay trái, là một đôi phải không……?”
“Chắc là thế.”
“……”
Cứ như vậy yên lặng một lúc lâu.YoYo cảm thấy không khí không đúng, quay đầu nhìn nhìn, phát hiện Tiểu Điệp đang nắm thật chặt tay Vân Nhi, sắc mặt hai người cũng cực kì không bình thường.
“Hai em làm sao vậy……?”
“Không sao đâu ạ.” Vân Nhi chậm rãi lắc đầu.
“Chuyện chiếc nhẫn, có đả kích rất lớn với các em sao……?” YoYo nhẹ nhàng hỏi,“Thật ra trong Chủ hội có rất nhiều người biết chuyện Lão đại cùng Phó hội, chẳng qua mọi người đều tự hiểu mà không nói thôi.”
“Thật sự không sao mà……” Vân Nhi lại lắc đầu lần nữa.
“Chị Yoyo.” Tiểu Điệp giống như hạ quyết tâm nói,“Thật ra, Vân Nhi vẫn đều……”
“Tiểu Điệp!”
“Vân Nhi, nó vẫn thích Phó hội……”
“……”
Tiểu Điệp không để ý tới Vân Nhi ngăn cản, nói ra nguyên nhân.
Thì ra…… Là như thế này sao.
YoYo cùng Ly Ca liếc mắt nhìn đối phương một cái, hơi hạ mi mắt.
Nhưng cho dù có là thế này, cũng không có biện pháp gì để giải quyết……
Bởi vì sự thật đã định.
Các thành viên ngưỡng mộ hai người, lại chạy tới cùng nhau.
“Tiểu Điệp nói …… là sự thật.” Vân Nhi có chút xấu hổ giải thích,“Nhưng mà…… Cũng không đến loại trình độ này đâu…… Hy vọng các chị đừng hiểu lầm.”
“Vân Nhi……”
“Tóm lại, chỉ là thích một chút thôi…… Không có gì sâu sắc cả…… Em nghĩ chắc là cảm tình sùng bái chiếm đa số.”
“Ôi chao.”
YoYo khẽ thở dài, sờ sờ đầu Vân Nhi.
“Không được nghĩ nhiều, ngoan. Những người có cảm giác như em trong hội, có lẽ cũng không chỉ một hai người.”
“Vâng……” Vân Nhi gật gật đầu,“Trước kia chỉ là mơ hồ cảm thấy không khí không đúng. Hôm nay thấy nhẫn rồi, em đã hoàn toàn hiểu được …… Hiện tại em chỉ hy vọng hai người đó có thể…… tiếp tục hạnh phúc như vậy.”
“Bọn họ sẽ.” Ly Ca thản nhiên nói,“Chị vẫn nghĩ như vậy, cũng vẫn muốn thấy như vậy.”
“Chị Ly Ca……”
“Lại nói tiếp, Ánh Sáng có một đôi Hội trưởng, Phó hội trưởng tương thân tương ái như vậy, chúng ta còn gì để không hài lòng nữa?”
Ly Ca mỉm cười, ra khỏi toilet.
“Đi thôi, nên trở về nhà.”