• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: bé Na

Chơi loại trò chơi này cần phải có hai điều quan trọng sau– vận khí và kỹ năng, bạn học Đu Đủ hình như cái gì cũng thiếu.

Mấy người đang chơi bài, nghe ngóng âm thanh xung quanh…… Cuối cùng cũng chỉ có tiếng Đu Đủ khóc thét.

“Aha ha ha…… Cậu thua rồi.”

“Hắc hắc hắc hắc…… Lại là cậu.”

“Ngoan ngoãn chịu phạt đi ~”

“Tránh ra — tránh ra mà –!!”

Vô Song bên nghe bên lăn lộn cười:

“Đu Đủ nhất định đang rất hối hận tại sao mình lại tham gia đại hội Mạt trượt ~”

“Nó cũng không phải là tự nguyện. Ai…… Thật sự là một đứa nhỏ đáng thương mà.” Khả Nhạc ngồi bàn bên cạnh lắc lắc đầu nói tiếp.

“Anh Khả Nhạc à.” Vô Song trêu chọc nói,“Hôm nay, mùa xuân của anh sao không thấy tới?”

“Mùa xuân của tôi……?”

“Chính là cô bé tên là Linh Linh gì đó ấy.”

“Đi đi, đừng có nói bừa, tôi cùng cô bé vốn không có gì.” Khả Nhạc trừng mắt,“Là vì cô ấy cùng mọi người không thân quen, cảm thấy ngượng ngùng cho nên mới không tới.”

“Hắc hắc……” Vô Song ý tứ sâu sắc cười cười.

“Nói đến mùa xuân, cái người thanh danh vang dội, Noãn Nhi, cũng không thấy tới nhỉ?” Có người chen vào nói.

“Đúng vậy……”

“Cô ấy cùng lão đại thân cận như vậy, chẳng có lý do gì để không đến.”

“Lý do rất đơn giản.” Chu Luật thản nhiên nói,“Bởi vì cậu ấy không ở gần đây.”

Khu một, khu hai người chơi tuy rằng phần lớn đều đến từ cùng một vùng, nhưng tính đến thành phố cụ thể thì lại khác nhau.

“Vâng……” Vô Song gật gật đầu, nói,“Nếu cô ấy cũng đến đây, nơi này nhất định sẽ càng náo nhiệt hơn? Nhưng mà…… Cô ấy rốt cuộc là nam hay nữ vậy? Sao em cảm thấy không giống thiếu nữ tí nào……”

“Ai biết……”

“Nhóc Đu Đủ, ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ đi thôi…… Hắc hắc ha ha……”

“Các người là một lũ khốn nạn– a a a a……”

Bên này đang nói chuyện, lại lần nữa bị tiếng huyên náo truyền từ phía bàn mạt trượt đánh gãy.

“Lại làm sao vậy?”

“A a…… Không có việc gì.”

Thanh Dạ phát hiện tất cả mọi người đang nhìn về phía mình, liền cười cười giải thích.

“Bọn họ đang muốn viết chữ trên mặt Đu Đủ thôi.”

“……”

Một lần chỉ có thể vẽ một nét…… để viết được một chữ đầy đủ, thua bao nhiêu ván mới được đây?

Đu Đủ thân hình cao lớn bị một đám người chỉ chỏ xem náo nhiệt gắt gao đè lại, Cá Chết cầm bút lông, cực kỳ vui vẻ ở trên mặt cậu tô tô vẽ vẽ.

“Đu Đủ, mấy ván cậu nợ vừa rồi giải quyết hết trong lần này nhé……”

“Ác ma a –!!”

Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên……

Cùng so sánh, Thanh Dạ cũng theo bọn họ chơi một trận, trên mặt lại sạch sẽ không có dấu vết gì.

“Thế giới quả nhiên là không công bằng……”

Vô Song nhỏ giọng hạ định nghĩa.

“Kỹ thuật đánh bài của Thanh Dạ cũng không tệ.” Chu Luật nói ra chân tướng,“Khi làm việc nhàm chán sẽ chơi trên mạng, hết giờ về nhà còn có tiến hành đặc huấn. Tuy rằng bất quá anh ấy so với cao thủ trong nhà không bằng, nhưng so với người bình thường thì tất nhiên là tốt hơn.”

“……”

Vô Song vì Đu Đủ bi ai trong ba giây.

“Phó hội a…… Phó hội a a a……”

Bên này vừa mới hạ bài được hai lần, lại nghe thấy tiếng kêu vô cùng ai oán của Đu Đủ.

“Sau vậy, mọi người lại bắt nạt Đu Đủ à?”

“Phó hội cứu mạng a a a –”

Đu Đủ đơn giản vứt bỏ “Chiến trường”, chạy vội về hướng Chu Luật bên này.

Lộ ra gương mặt bị vẽ lung tung, bậy bạ…… Bên trái trên gương mặt, có người tính toán viết xong một chữ “Ngốc”, thê thảm vô cùng.

“Phốc……”

Vô Song văng cả ngụm trà vừa uống vào miệng, chỉ vào Đu Đủ bò lăn ra cười.

“Aha ha ha ha…… Ha ha ha ha ha ha……”

“Được rồi? Cười đủ chưa?” Đu Đủ vừa phẫn nộ lại vừa tội nghiệp, quay đầu mách tội với Chu Luật,“Phó hội, bọn họ ba người liên thủ bắt nạt em, anh phải giúp em trừng phạt bọn họ!”

Chu Luật bên cười bên hỏi:“Cậu muốn anh giúp cậu thế nào?”

Nghe thấy vậy, Đu Đủ hai tay tạo thành chữ thập, khẩn thiết nói:

“Phó hội, chơi hộ em đi!”

“Này……”

Nghe xong lời này, ba người đang ngồi bàn bên cạnh nhất thời hoa mắt chóng mặt.

“Đu Đủ, cậu ăn gian nó vừa thôi?”

“Hắc hắc hắc, cũng không ai nói là không được nhờ người chơi hộ? Chẳng lẽ các cậu sợ sao?” Đu Đủ hừ một tiếng, giống như không thèm để ý trên mặt cậu ta có bao nhiêu khôi hài.

“Anh Luật……” Thiên Lý có chút lo lắng hỏi,“Không có vấn đề gì chứ?”

“Nhưng phải nói trước……” Chu Luật mỉm cười nói,“Đu Đủ, anh không thể cam đoan mình sẽ không làm cho mặt cậu thêm hai ba vết nữa.”

“Không sao cả.” Đu Đủ vội vàng nói,“Chỉ cần Phó hội đồng ý hỗ trợ em liền cám ơn trời đất ~”

“Vậy được rồi.” Chu Luật buông lá bài trong tay, đi đến trước bàn mạt trượt.

“Từ giờ trở đi, anh chơi thay Đu Đủ.”

Nhà trên của Chu Luật là Cá Chết, nhà dưới là Mèo Lười, nhà đối diện là Thanh Dạ……

Trước mắt, biểu tình của ba người này cũng không mấy thoải mái.

“Đu Đủ chết tiệt…… Cậu thật quá nham hiểm……” Mèo Lười oán hận nói.

Bởi vì chỉ kém nửa chữ “Qua” nữa, công trình “Dưa ngốc” trên mặt Đu Đủ đã xong…… Không nghĩ tới nửa đường đối thủ lại đổi thành Luật phó hội. Tuy rằng nếu thắng thì vẫn được tô vẽ trên mặt Đu Đủ, nhưng là thắng bài Luật phó hội…… Hình như có điểm kinh hồn táng đảm?

“Hội trưởng cùng chiến đấu với Phó hội, ôi chao…… Xem trận này, thật sự là vừa thấy đã quá khó khăn!”

Vô Song hưng phấn kêu gọi mọi người chung quanh đến xem.

“Vô Song…… Em ra ngoài một chút.”

Thiên Lý báo lại một tiếng, sau đó yên lặng ly khai hội trường đại hội Mạt trượt.

Khi chà xát bài…… Khó tránh khỏi sẽ phải vươn tay.

Hai người ngồi đối diện, ngón áp út tay trái cũng nằm đối diện nhau, tất nhiên sẽ khiến cho hai người bên cạnh chú ý.

Chính là chủ nhân của chiếc nhẫn thái độ lại thập phần tự nhiên, không có chút xấu hổ, bởi vậy những người đứng xem cái gì cũng đều không nói.

Cá Chết sau khi thấy nhẫn, khẽ cười cười với Mèo Lười. Hai người rất ăn ý trao đổi ánh mắt, lựa chọn im lặng.

“Đáng tiếc nha…… Vẫn phải vẽ trên mặt Đu Đủ……” Mèo Lười thở dài nói.

“Rất muốn vẽ lên mặt anh sao?” Chu Luật mỉm cười,“Thật ra anh cũng không phản đối.”

“Ách……”

Mèo Lười giật mình.

Đu Đủ nghe vậy vui sướng vô cùng, kém chút nữa đã kêu “Phó hội anh là thần của em ” ……

“Chuyện đó…… Cứ như vậy đi.”

Mèo Lười có chút kinh hãi gật gật đầu.

Một giờ qua đi.

“Ông trời ơi…… Ông vì sao bất công như thế a a a a……”

“Tôi muốn tự tử…… Đừng ai ngăn cản……”

“Bất quá chỉ thua bài thôi, việc nhỏ như vậy tìm cái chết làm gì?” Thanh Dạ thực “hảo tâm” khuyên nhủ,“Chuyện không như ý trên thế gian chiếm đến tám chín phần mười, đối với mỗi người đều là thực sự công bằng.”

“Công bằng ở đâu?? Ai đem công bằng tới đây……!?”

Đội ngũ thảm bại, người đầu tiên, Mèo Lười, oán hận chỉ vào Thanh Dạ nói:

“Hai người các anh…… Quả thực là muốn ăn tươi nuốt sống người khác mà……!”

“Oa ha ha ha ha cáp……”

Đu Đủ ngồi một bên đã muốn cười ngã lên sô pha.

Phong thuỷ luân chuyển, Cá Chết cùng Mèo Lười rốt cục cũng nếm được mùi vị bị người khác vẽ lên mặt. Thống khoái dữ dội, thống khoái dữ dội.

“Cho nên nói, bình thường rèn luyện kĩ năng đánh bài là rất quan trọng.” Thanh Dạ giả mù sa mưa an ủi nói,“Trở về luyện tập thật nhiều, lần sau nhất định có thể thắng.”

“Lão đại cứ cho anh là quái nhân đi……” Mèo Lười bên sờ bài bên mê hoặc hỏi,“Vì sao, Phó hội thoạt nhìn không giống chơi Mạt trượt thường xuyên lại cũng lợi hại như vậy?”

“Vấn đề này à……”

Thanh Dạ mỉm cười, đưa bài trong tay ra, sau đó anh định trả lời nghi vấn của Mèo Lười.

Nhưng đúng lúc này……

“Ngại quá.”

Từ đối diện vang lên một thanh âm ôn hòa, dọc bài cũng theo đó được đẩy ngã.

“Thanh Dạ, lần này đến lượt anh rồi.”

“……”

Lạch cạch. Thanh Dạ hóa đá.

Thế giới nhất thời…… thanh tĩnh.

Sau khi vẽ cho bên mắt trái một vòng kính mắt, Chu Luật mỉm cười buông bút xuống.

“Nói tiếp, Thanh Dạ, kĩ năng chơi bài của anh tiến bộ rất nhiều……”

“Phó hội…… thật sự…… rất …… mạnh……” biểu tình khiếp sợ của Cá Chết vẫn chưa thể thu hồi,“Dùng cái gì…… A a a……”

“Thật ra…… Trước kia anh ở trên mạng chơi mạt trượt chỉ là vớ vẩn thôi, sau này tất cả đều là Luật dạy lại cho anh những điểm chính.”

Thanh Dạ cười khổ.

**

Thiên Lý đứng trên ban công rộng lớn, nghe âm thanh thỉnh thoảng từ bên trong truyền ra, tiếng vui cười có lực xuyên thấu rất mạnh, lẳng lặng nhìn ra phía xa.

Mình cứ như vậy, nhất định có vẻ cùng không khí náo nhiệt không hợp nhau…… Thiên Lý yên lặng nghĩ.

Tụ hội hôm nay, vốn không nên đến. Bởi vì càng vui vẻ, lại càng khổ sở.

Loại cảm giác này của mình, không có người biết, cũng tạm thời…… Không muốn làm cho bất kỳ ai biết.

Thiên Lý nhẹ nhàng thở dài.

“Nhóc Thiên Lý ~”

Bỗng nhiên nghe thấy một cái thanh âm trầm thấp của nam nhân. Nhìn lại, đúng là Bạch Hân.

“……”

Trong lúc nhất thời không biết nên ứng đối thế nào.

“Vì sao cậu lại đứng đây ngẩn người một mình?”

“Em …… muốn ra ngoài hóng gió.”

“Bên ngoài nóng như vậy, gió ở đâu?” Bạch Hân cười cười,“Nhóc Thiên Lý, tâm tình của em không tốt sao?”

“Không……”

Thiên Lý vội vàng phủ nhận.

“Từ lúc bắt đầu chơi bài, anh đã cảm thấy cậu không vui vẻ.” Bạch Hân dùng thanh âm khó có được đứng đắn, dịu dàng như vậy, nói,“Nói như thế nào nhỉ…… Đôi khi biểu tình của cậu thậm chí lại có vẻ rất khó gần…… Đây là ảo giác của anh sao?”

“…… Anh suy nghĩ nhiều.” Thiên Lý lắc đầu, thản nhiên nói,“Ngoài ra, làm ơn về sau đừng phân tâm quan sát biểu tình của em nữa.”

“Thật có lỗi khi nhìn chằm chằm cậu lâu như vậy.” Bạch Hân lơ đễnh mỉm cười,“Lại nói tiếp…… thời điểm tâm tình không tốt, cùng người khác nói hết chuyện phiền não là lựa chọn không sai đâu.”

Bạch Hân sau khi nói xong mấy lời không rõ ý tứ hàm xúc này, xoay người vào bên trong.

“Đúng như anh nói, tâm tình của em không tốt……”

Thiên Lý mặt nhăn mày nhíu, thấp giọng lẩm bẩm. Hốc mắt lại cảm thấy cay cay.

“Thiên Lý ~ Thiên Lý ~”

Quả Quả sôi nổi chạy vào, một phen giữ chặt cánh tay cậu.

“Đi, theo em đi vào giúp chị Yoyo đi.”

“Giúp cái gì……?”

“Để chuẩn bị cho hoạt động đặc biệt vào buổi tối…… Đi mau đi mau ~”

“Được rồi……”

Thiên Lý gật gật đầu.

Cùng Quả Quả một chỗ là lựa chọn tốt. Bởi vì chỉ có lúc đó, mới có thể quên những chuyện đáng quên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK