Mộ Vũ Thanh Dạ
Tên thật: Đỗ Vũ Trạch
Tên thường gọi: Tiểu Thanh Tử, Blue Labrador (em cún Tiểu Luật định nuôi đây ạ =))))
Tuổi:25
Sinh nhật:13/8 [ chòm sao Sư Tử ]
Nhóm máu:0
Chiều cao: 181.1cm
Nghề nghiệp: Biên tập viên
Sở thích: Du lịch, trêu chọc mèo con =_=|||, đùa cợt hồ ly =_=||||
Chán ghét: Bị bắt buộc phải đẩy nhanh công việc
Tiếp theo, phân tích bắt đầu —
Phần 1: Khi học tiểu học
Mẹ Đỗ là một nhà thiết kế thời trang, công việc rất bận rộn, vì vậy ba Đỗ đã sớm từ chức làm người đàn ông nội trợ trong gia đình. Sau khi sinh con, tất nhiên cũng gánh vác nghĩa vụ chăm sóc đứa nhỏ.
Cuộc sống của nhóc Thanh Dạ từ đó nằm trong sự quan tâm, chăm lo, giáo dục của cha, cậu không đi nhà trẻ, sáu tuổi trực tiếp vào học tiểu học. Ngày nhập học, cha Đỗ lưu luyến không rời đem con giao cho giáo viên chủ nhiệm, cũng quyết định mỗi ngày đúng giờ đón đưa, tuyệt không chậm trễ.
Nhưng, ngày đầu tiên đi học…… Đã có vấn đề.
Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, cha Đỗ xuất hiện ở cửa phòng học của con, khuôn mặt của cha Đỗ, nói dễ nghe thì là không giận mà uy, mà khó nghe thì là hung thần ác sát, dọa sợ không ít mấy đứa nhỏ nhát gan.
Cha Đỗ cũng biết mình diện mạo trời sinh có vấn đề, nhưng, nhìn cảnh cô bé kia thét chói tai, chạy trốn ra xa, cùng chủ nhiệm lớp đi lên chất vấn “Có chuyện gì vậy?”, vẫn gây tổn thương đến lòng tự trọng của cha Đỗ.
Cha Đỗ trầm mặc, ở trên xe rầu rĩ nói với nhóc Thanh Dạ:
“Con, may mắn bộ dạng của con không giống ba……”
“Không có nha.” nhóc Thanh Dạ ngẩng mặt nói,“Con cảm thấy bộ dạng của mình có vẻ giống ba ba mà.”
“Lớn lên giống cha sẽ dọa người lắm.”
“Sẽ không, ba ba nhìn qua rất uy tín, rất tuấn tú nha.”
“Con……”
Nhìn khuôn mặt tươi cười ngây thơ, đáng yêu của nhóc Thanh Dạ, cha Đỗ cảm động rơi lệ.
Lúc ăn cơm chiều.
Mẹ Đỗ bên ăn canh bên nói:“Hôm nay cô giáo gọi điện thoại xác nhận với em, nói có người nào diện mạo hung ác tự xưng là ba đã đón Vũ Trạch nhà chúng ta đi rồi……”
Cha Đỗ thiếu chút nữa sặc chết, nổi giận:“Đây là loại cô giáo gì! Cô ta không phải đã gặng hỏi đủ lâu rồi sao?”
“Cô giáo cũng là quan tâm đến con mình mà.” Mẹ Đỗ lắc đầu, tuyệt không muốn an ủi người khác, cười nói,“May mắn bộ dạng Vũ Trạch không giống anh, đúng không, con?”
Nhóc Thanh Dạ nghe vậy, ngẩng đầu ngọt ngào cười, nói:“Con lớn lên giống mẹ.”
“Đúng vậy, con ngoan.”
“……”
Cha Đỗ “Rắc” một tiếng, hóa đá.