Phần 1
Ngày 14/2. Hôm nay là lễ tình nhân.
Trên đường đâu đâu cũng thấy không khí náo nhiệt, nhưng Diệp Dao lại có vẻ buồn bực.
Diệp Dao là một thực tập viên tại rạp chiếu phim lớn nhất thành phố C, Starlite Studios. Lại nói tiếp đêm nay vốn không phải phiên trực của cô, nhưng…… buổi chiều tồi tệ hôm nay……
“Tiểu Dao ~ Tiểu Dao ~ Tiểu Dao đáng yêu à ~~”
“Chị Triệu…… Chị làm ơn đừng bảo em……”
Bởi vì mỗi lần bị gọi như vậy, chưa bao giờ có chuyện tốt.
“Tiểu Dao, đêm nay chị phải ở lại tăng ca, nhưng mà…… cùng tăng ca với chị đều là mấy anh đồng sự.” Triệu Oánh ôm chặt cánh tay Diệp Dao, năn nỉ nói,“Cho nên em làm ơn đi mà…… ở lại trò chuyện với chị đi.”
“Ý chị Triệu là……?”
“Cùng nhau tăng ca.”
“Không được nha a a a –!!”
Diệp Dao nhất thời đứng lên, khóc thét.
“Vì sao em lại phải ở lại ngày lễ tình nhân, tăng ca cho đến đêm khuya ……”
“Coi như giúp chị đi mà, hai người cùng nhau thời gian sẽ qua rất mau ……” Triệu Oánh cười hì hì nói,“Dù sao em cũng không có bạn trai, không phải sao?”
…… Đâm trúng tử huyệt.
“Hx, nhưng mà……” Diệp Dao nhất thời kích động không nhịn được bắt đầu nói cà lăm,“Đêm nay mọi người…… Không phải muốn đi làm ‘cái đó’sao……”
“Đúng vậy……”
“Cái đó…… em không làm được đâu!”
“Không sao đâu, sẽ không mất mặt đâu.” Triệu Oánh vỗ vô vai cô, nói,“Em cũng hai mươi tuổi rồi, sao lại ngây thơ như thế?”
“Em, em cảm thấy……” Diệp Dao nhỏ giọng nói,“Thế cũng không tốt lắm…… Những người đó có thể sẽ……”
“Thật sự không sao mà~ công ty mình trước đây cũng đã làm vài hoạt động như vậy, phản ứng cũng không tệ lắm.” Triệu Oánh cười nói,“Quyết định như vậy nha, tối nay em phải đến đúng giờ đó, không được chạy trốn đâu đó~”
“Chị Triệu……”
Diệp Dao nhìn hình bóng Triệu Oánh đi xa, bi thương không thôi.
Vì sao mình không học được cách cự tuyệt chứ……
“Tha cho em……”
Hoạt động gọi là “cái đó”, thật ra là phát cho các đôi tình nhân đi ra từ rạp chiếu phim…… áo mưa.
Đối với Diệp Dao ngây thơ lại hướng nội, ngay cả phát cho người ta tờ tuyên truyền cũng đã cảm thấy ngượng ngùng mà nói, phát quà tặng như vậy có điểm muốn tính mạng của cô.
Nhưng phải làm thế nào đây…… Nếu đã đáp ứng với Triệu Oánh, như vậy phải kiên trì làm cho xong.
Ai ai…… Đáng thương, không có bạn trai còn bị lôi đi làm công trong ngày lễ tình nhân……
Thật sự rất bi thảm.
Đêm nay Diệp Dao cùng Triệu Oánh phụ trách cửa bắc. Rạp chiếu phim ngày hôm nay được trang trí thành một khu vườn hoa hồng, diện tích hơi chật chội, nhưng không khí lại càng náo nhiệt hơn ngày thường.
Nhưng mà, Diệp Dao làm cách nào cũng không thể thoải mái được.
“Tiểu Dao?”
“Tiểu Dao, em phát ngốc cái gì đó?”
“A a…… Không có.”
“Đừng khẩn trương! Đừng khẩn trương ~ khách hàng cũng sẽ không ăn em.” Triệu Oánh an ủi.
Sau đó……
Bộ phim cuối cùng cũng đã chiếu xong.
Cửa vừa mở ra, khách xem phim cũng đi ra.
Trái tim Diệp Dao nhất thời nhảy lên tận cổ họng.
Cô thấy Triệu Oánh mỉm cười bắt đầu làm, đến gần chỗ khách xem phim bắt đầu phát “cái đó”, nhưng là tay của cô vẫn đang run, chân muốn đi cũng không thể đi được……
Không! Diệp Dao, mày không thể cứ vậy mà chạy trốn……
Xuất ra dũng khí, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm……[T^T] sớm chết sớm siêu sinh……[T^T]
Cứ làm theo lời chị Triệu, chuyện này căn bản cũng không có gì!
Diệp Dao biết những người khách đi ngang qua đều đang nhìn mình, Triệu Oánh liếc vài ánh mắt thúc giục với cô. Cô lại ngần ngừ mất một lúc, cuối cùng cũng quyết định……
Làm thì làm!
Diệp Dao đặt mục tiêu vào một khách nam có dáng người cao gầy. Bình thường mà nói, con trai có vẻ sẽ dễ dàng nhận hơn.
“Lễ…… lễ tình nhân vui vẻ……”
Diệp Dao tim đập thình thịch, vươn tay ra.
Cô biết thanh âm của mình có chút run run. Nhưng là tình trạng kế tiếp…… làm cho cô lại càng run hơn nữa.
Khi cô…… thấy rõ hai vị khách trước mặt không phải là một nam một nữ. Cô trợn tròn mắt.
Đây…… Đây đây là tình trạng gì vậy……||||||
Bộ dạng quẫn bách của Diệp Dao hấp dẫn một số người chú ý, hai người đàn ông kia gián tiếp cũng bị mọi người nhìn vào.
Xong rồi.
Xong rồi.
Xong rồi……
Diệp Dao đỏ mặt, nhanh chóng quay đầu, trong đầu hiện lên mấy chữ này.
Thật muốn đào ba thước đất tự đem mình chôn xuống…… Nước mắt tuôn rơi.
“Cám ơn.”
Bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm dễ nghe.
A……
Diệp Dao chỉ cảm thấy đầu ngón tay nhẹ bẫng, quà tặng đã được người đàn ông mặc áo gió màu đen nhẹ nhàng cầm đi rồi.
Thái độ thật hào phóng…… Đối phương thế nhưng hoàn toàn không để ý tới phản ứng quá độ của cô.
Diệp Dao ngẩng đầu, trong lòng không hiểu lại thấy cảm động.
Cô thấy người trước mắt quay đầu, nói với người đàn ông mặc áo trắng phía sau:
“Đi thôi, thân ái.”
“Vâng.”
Người mặc áo trắng lên tiếng. Khi đi ngang qua trước mặt Diệp Dao, cậu ấy liền quay sang, dịu dàng cười với cô:
“Cũng chúc cô lễ tình nhân vui vẻ.”
“Vâng……”
Diệp Dao lại ngây người một lần nữa.
Cho đến khi khách xem phim đã đi ra hết, Triệu Oánh mới hưng phấn chạy tới chỗ cô.
“Chị nói, hai người kia tuyệt đối là một đôi đó……!”
“A…… hai người họ cũng có thể là đồng sự……”
“Em có sao không thế?” Triệu Oánh trừng mắt,“Đồng sự mà lại đi mua vé xem phim tình cảm vào ngày lễ tình nhân à?”
“……”
“Hai người đó đều thật đẹp trai, ngôn hành cử chỉ cũng rất được……” Triệu Oánh cảm khái vạn phần,“Khó trách hiện tại mọi người đều nói, đàn ông tốt giờ thật khó kiếm……”
“……”
“Tiểu Dao, em sao vậy? Bị dọa rồi à?”
“…… Không.”
Diệp Dao nhẹ nhàng thở ra, hơi hơi nở nụ cười.
“Bọn họ đúng là…… rất xứng đôi.”
Hơn nữa, đều là những người dịu dàng.
Lễ tình nhân hạnh phúc……
Diệp Dao yên lặng chúc phúc từ tận đáy lòng.