“Không thể nào……”
“Tớ nghe bọn Bắc Cao bảo thế mà, mấy đứa nó nói chính Đỗ Vũ Trạch tự mình thừa nhận.”
“Trời đất ơi……”
Mấy cô nhóc phía sau đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Thanh Dạ rất mẫn cảm nghe trộm được.
Nhưng mà, cậu cũng không để ý người khác bàn tán về mình.
Nếu thật sự để ý, lúc đó đã không dễ dàng nói ra miệng?
Thanh Dạ cười cười, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Tuổi tăng, kiến thức cũng tăng, có lẽ hiện tại cậu đã có thể hiểu được lý do vì sao mình bị nhiều người ngứa mắt.
Bởi vì, có cha mẹ hiểu mình, có bạn bè bên cạnh, thật sự rất may mắn.
Thật sự quá mức may mắn.