“Luật, em làm anh quá thương tâm...” mỉm cười trên mặt Thanh Dạ nhất thời tắt ngấm, vô cùng buồn bả nhìn cậu, “Em làm sao có thể gọi anh là ‘Người này’...”
“Tiểu Luật à, Vũ Trạch sinh con của hai đứa, chẳng lẽ con không vui sao?”
“Cháu...”
Làm ơn có ai nói cho tôi biết, hiện tượng vượt khỏi tự nhiên thông thường này làm sao có thể khiến người ta cao hứng được cơ chứ?
“Bành —-!!”
Bỗng nhiên truyền đến thanh âm đẩy cửa thật lớn làm tất cả mọi người giật nảy mình.
“Lão đại a –!!!”
Tiếp theo đó là âm thanh vô cùng quen thuộc.
“...”
Luật giống như nhìn thấy quái vật, nhìn người này phá cửa vào phòng, khách không mời mà đến phá hư nghiêm trọng yên lặng của khu nội trú.
— Đu Đủ.
“Cậu sao lại xuất hiện ở đây...?” Chu Luật kinh ngạc hỏi.
“Nghe chị Trà nói lão đại sinh em bé, mọi người đều từ nhà chạy đến! Sao vậy, hóa ra em là người thứ hai đến sao?”
“... Thì ra, các cậu đều biết?”
Chu Luật liên tiếp bị đả kích, một cánh tay vô lực tựa trên tường, thật vất vả mới đứng vững được.
“Đúng vậy! Mọi người vừa nghe tin lão đại sinh, sao còn có tâm tư chơi trò chơi nữa... Những ai đang ở thành C chỉ sợ hiện đều đang chạy đến nơi này...”
Thanh Dạ mỉm cười như từ mẫu: “Vấn đề nhỏ như vậy, lại làm kinh động tới mọi người rồi.”
“Sao có thể coi là vấn đề nhỏ!?” Đu Đủ kêu lên, “Đây là con trai của anh cùng Luật phó hội nha!! Em phải làm cha nuôi!”
Đu Đủ đến được một lúc, liền lục tục có những hội viên khác chạy vào phòng bệnh, địa phương nho nhỏ dần dần trở nên chật chội. Ngoại trừ Đu Đủ lúc trước bởi vì quá độ kích động mà hét to hai tiếng bị y tá trách cứ, những đứa nhỏ đến sau đều cực kì giữ quy củ.
Mọi người tựa hồ cũng rất ăn ý, làm như hoàn toàn không thấy sắc mặt biến hóa đa đoan của Chu Luật, lôi kéo “sản phụ” cùng cha mẹ “sản phụ” hỏi thăm ấm lạnh.
“HI.”
Trong tất cả những người đến thăm, Bạch Hân tới trễ nhất, nhưng lại chuẩn bị đầy đủ nhất. Anh ta tay trái ôm hoa, tay phải cầm thức ăn dinh dưỡng, một thân đồ tây màu đậm dáng vẻ trịnh trọng vô cùng,, hoàn toàn không có bộ dạng phong lưu ngày thường, còn đeo cặp kính mắt có thể che dấu đầy đủ bản chất cầm thú.
“Cậu...”
Bạch Hân vẻ mặt ân cần, cẩn thận từng chút đi lên trước hỏi:
“Cậu sinh con trai hay con gái?”
“Con trai.” Thanh Dạ mỉm cười trả lời.
“A...” Nhận được câu trả lời, Bạch Hân sờ cằm, tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì.
“Lão Bạch.” Thanh Dạ phảng phất nhìn thấu ý nghĩ của hắn, ôn hòa nói, “Cậu với Thiên Lý sinh con gái đi, sau này, chúng ta để cho hai đứa kết thân.”
“Được.” Bạch Hân khoái trá mỉm cười, “Tên của thằng nhóc là gì?”
“Là Đỗ Thanh Luật, tên rất hay đi?”
“Đúng vậy, thật là hay.” Bạch Hân nhẹ nhàng nắm tay Thanh Dạ, vô cùng dịu dàng.
“Hai người thoạt nhìn thật giống như một đôi chị – em – tốt nha...”
Một đêm nay Chu Luật đã trải qua quá nhiều đả kích, cuối cùng sắc mặt từ biến đổi không ngừng, bây giờ lại trở thành diện vô biểu tình. Chẳng qua là khi nghe thanh âm kia, thật chói tai như dùng vật cứng đập vào thủy tinh.
“Anh cùng Vân Khinh vốn là bạn rất thân.” Thanh Dạ quay đầu, có chút ngượng ngùng nói, “Em cũng không nên ghen nha, cưng.”
“Đúng vậy, Luật phó hội đừng ghen.” Bạch Hân lập tức phụ họa, “Tôi cùng Vũ Trạch chỉ là bạn bè.”
“...”
“...”
Vân Khinh? Vũ Trạch...
Vân Khinh... Vũ Trạch...
Vân Khinh... |||||
Vũ Trạch... |||||
Chu Luật rùng mình lui về sau mấy bước, tựa thật chắc vào tường. Trong hoảng hốt, cậu tựa hồ nghe thấy có người ở bên tai ca hát...
“Ba ba
Sao~
Trăng lên rồi, mặt trời về nhà chưa?
Về rồi!
Ngôi sao từ mặt trời đi đến đâu?
Ở trên trời!
Sao con có thể tìm được chúng?
Trong nhà của chúng!
Mặt trời, mặt trăng, sao sáng chính là một nhà cát tường!
Ma ma
Ai ~
Lá cây xanh biếc lúc nào nở hoa?
Khi mùa hè đến đây!
Hoa đẹp, quả chín bao giờ có thể hái?
Chờ khi thu sang nhé!
Hạt giống trồng trong đất có thể nảy mầm sao?
Chúng sẽ lớn lên!
Hoa đẹp, trái cây, lá xanh chính là một nhà cát tường!
Con à
Vâng ~
Ba ba giống như mặt trời soi sáng cho ma ma!
Vậy ma ma đâu?
Ma ma giống như lá xanh nâng hoa hồng!
Còn con?
Con giống như hạt giống đang nảy mầm!
Ba người chúng ta chính là một nhà cát tường như ý!
Ba~ người~ chúng~ ta~ chính~ là ~ một ~ nhà ~ cát ~ tường ~ như ~ ý ~ (*)
...”
“A...!”
Chu Luật đột nhiên giật mình tỉnh từ trong mộng, lập tức từ trên giường bật dậy.
Động tĩnh của cậu quá lớn, làm người nằm bên cạnh cũng tỉnh theo.
“Luật? Sao vậy...”
Thanh Dạ nhìn người yêu dồn dập thở hào hển, biểu tình chưa tình ngủ, đau lòng đưa tay kéo đối phương vào trong ngực, dịu dàng hỏi:
“Mơ thấy ác mộng?”
“Thanh Dạ...” Giọng nói Chu Luật nghe có chút khàn khàn.
“Ừ?” Thanh Dạ dùng ngón tay nhẹ nhàng lau mồ hôi rịn trên trán đối phương. Bởi vì thân thể dựa vào thật khít, Thanh Dạ thậm chí có thể cảm giác được tiếng tim đập quá độ mãnh liệt.
“Anh cảm thấy Bạch Hân... thế nào?”
“Hả...?”
Nửa đêm canh ba đột nhiên nhận được câu hỏi thế này, cho dù là ai đầu óc cũng sẽ mơ hồ.
“Lão Bạch a...” Thanh Dạ suy nghĩ một chút, buông tha cho việc hỏi nguyên nhân, lựa chọn trả lời trực tiếp, “Tên đó sao, chính là đồ khốn kiếp.”
“... Oh.”
Thần kinh người trong ngực lập tức buông lỏng, lầm bầm nói:
“Mình quả nhiên trở lại thế giới chân thật rồi... Thật tốt quá.”
“A...?” Thanh Dạ vẫn mê man như cũ, “Cưng à, em mơ thấy gì vậy?”
“... Không có gì.”
Chu Luật thống khổ vùi đầu trên vai người yêu. Nếu có thể nói, cậu cả đời này cũng không muốn nhớ lại lần thứ hai.
Trước mắt là ngày 2 tháng 9 năm 19xx, trước mắt là một thế giới chân thật. Thanh Dạ đã sớm ra viện, dĩ nhiên anh ấy là ở bệnh viện Nhân Dân số II mà không phải là cái gì Nhân Ái... Linh Linh đi rồi, việc vận hành công hội vô cùng thuận lợi, trước mắt đang chuẩn bị cho một lần tranh tài nữa trên diễn đàn. Thiên Lý vẫn còn ở nước ngoài, Bạch Hân thỉnh thoảng đi ra đánh một trận náo loạn, hai người Noãn Khí cùng Tiểu Hàn oan gia vĩnh viễn không có cơ hội dừng lại...
Thế giới chân thật, thật sự quá tốt đẹp.
————-
(*) Đây là bài hát Cát tường tam bảo – Jíxiáng sānbǎo (吉祥三宝), một bài hát kiểu như Hơ Ren lên rẫy của Việt Nam đó