“Nếu bị Phó hội biết cậu gọi mọi người đến giúp cậu làm bài tập……” Mèo Lười nheo mắt,“Như vậy…… kết cục của cậu sẽ là……”
“Đừng…… Đừng! Đừng! Đừng! Trăm ngàn đừng…… anh Mèo a a a……” Đu Đủ hoảng sợ chỉ kém chút nữa là xông vào ôm đùi Mèo Lười,“Cầu xin anh trăm ngàn lần không được nói cho Phó hội……”
“Xem ra Phó hội quả nhiên là đòn sát thủ mà……”
“……”
“Aha ha ha……”
Mèo Lười cười đủ, vung tay lên nói:“Được rồi, nhanh đi làm bài tập của cậu đi, đừng bắt một mình Thiên Lý phải chịu khổ.”
Không biết là ai hỏi câu:
“Chúng ta như vậy, xem như là Quân đoàn nhi đồng rắc rối của Ánh Sáng sao?”
“Không……” Tuyết Phong lập tức sửa lời, nói,“Là Quân đoàn vô sỉ chiếm cứ McDonald.”
Mèo Lười lặn ngụp trong biển đề đau khổ mà phủ định câu nói đó thật lâu……
Đề đầu tiên hoàn toàn không làm được.
Đề tiếp theo…… Vẫn là đọc không hiểu gì.
“Rất muốn xé nát cái đống chết tiệt này, sau đó vọt tới trường học đốt rụi đống bài thi lão thầy đang giữ……” Mèo Lười than thở nằm úp sấp giữa hai đống đề, khóc thét nói,“Đồng chí Ly Ca, thần đèn Aladdin thông minh xinh đẹp nhất thế gian ơi, nhanh tới cứu giá đi –!”
“Lại nói tiếp……” Ly Ca uống miếng nước, rất bình tĩnh trả lời,“Tớ cũng thi lại, không đủ tư cách.”
“…… Gì!?”
Người đang nằm úp giật mình ngồi dậy.
“Cậu cậu cậu…… Thì ra…… Cậu cũng là một thành viên của quân đoàn thi lại sao??”
“Đúng.”
Ly Ca thẳng thắn gật đầu, giống như cô không cho rằng chuyện này có cái gì đáng giá để kinh ngạc.
“Kia…… Chị chị chị……” Công năng ngôn ngữ của Đu Đủ trong nháy mắt lâm vào bế tắc, xoay người, run run nói với mọi người chung quanh,“Người này…… Ngày đó rõ ràng không nói gì mà!”
“Bởi vì chị không giống kẻ nào đó thiếu kiên nhẫn như vậy, phó hội vừa hỏi liền đứng phắt dậy, người sau người trước bại lộ mục tiêu.” Ly Ca kể lại chuyện thật thập phần tàn nhẫn.
“Cậu…… Rất gian trá a a a a –”
Có người bắt đầu vì sự xúc động của mình mà hối hận không thôi.
“Thật sự là rất xảo trá, rất xảo trá……”
Đu Đủ đập bàn.
Ly Ca tiếp tục uống nước Khả Nhạc mua, trực tiếp lờ đi những người đang lên án mình.
Đôi khi, tính cách trầm mặc là một chuyện tốt.
Ngay cả Ly Ca cũng thẳng thắn, vì thế nhìn qua nhìn lại…… Trong McDonald là một nghĩa địa liệt sĩ thi lại.
May mắn còn tồn tại, chỉ còn số rất ít ……
“Thiên Lý, kết quả kì vừa rồi của cậu thế nào?” Đu Đủ thập phần không cam lòng hỏi, ý đồ đem một người cuối cùng cũng kéo vào Quân đoàn nhi đồng rắc rối.
“Thiên Lý là một cậu bé ngoan.” Cửu Cửu nói,“Cậu ấy mới không giống các người……”
“Tiểu Cửu, chính cậu cũng bao gồm trong ‘Các người’ đó?”
“……”
“Cho dù vấn đề có thất bại…… Thiên Lý, cậu chẳng lẽ không còn bài tập hè nào chưa làm?”
“Không.” Thiên Lý lắc đầu,“Tớ không có bài tập hè.”
“Gì…… trường học gì vậy? Sao trên đời lại có thầy giáo suy nghĩ vì học trò như vậy chứ!?”
Thiên Lý chỉ mỉm cười, bút trong tay vẫn chuyển động nhanh như cũ — tiếp tục giúp Đu Đủ hoàn thành bài tập hè.
Đu Đủ nhìn cậu nửa ngày, cảm khái nói:
“Tính cách của Thiên Lý…… cũng thật bướng bỉnh giống Ly Ca. Chuyện không muốn nói liền im lặng, lời không muốn nghe liền tự buồn trong lòng…… Thiếu niên tuổi mười bảy, mười tám tươi đẹp, sao lại có thể không hoạt bát như vậy chứ?”
“Cậu cho là mỗi người ai cũng phải giống cậu huyên náo, giống cậu nổi bật sao?” Tiểu Hàn trào phúng nói,“Hình thể cùng thần kinh đều thô cứng giống cậu hả, bạn học Đu Đủ?”
“Tiểu Hàn!”
“Tôi so với cậu lớn hơn vài tuổi, không được gọi thẳng tên biết không? Gọi một câu Anh tôi nghe một chút?”
“Gọi cái đầu cậu!”
“Hai kẻ nhàm chán này lúc nào cũng có thể cãi nhau……” Mèo Lười khoa trương thở dài,“Thay Đu Đủ chép bài tập, thật sự khiến cậu vất vả rồi, Thiên Lý.”
“Không có gì……” Thiên Lý xấu hổ cười cười,“Nhưng mà ‘Chép bài tập vất vả ’, nghe ra rất có vẻ châm chọc……”
“Không phải nha, là thật tâm cảm thấy cậu rất vất vả thôi ~”
“Đu Đủ thật sự là vô nhân đạo mà…… Thế mà lại bắt đứa nhỏ đáng yêu như vậy đến lao động khổ sai giúp cậu ta.” Cửu Cửu đưa tay sờ sờ mái tóc của Thiên Lý,“Lại nói tiếp, Thiên Lý so với chúng ta quen biết Luật phó hội đều sớm hơn, hơn nữa lại cũng rất thân thiết với cô bé em gái Phó hội……”
“Vâng……” Thiên Lý có chút hoang mang ngẩng đầu,“Có vấn đề gì sao?”
“Đến đây nào, vừa lúc có thể hỏi cậu một chút.” Cửu Cửu âm hiểm cười nói,“Nhóc Thiên Lý này, sau khi biết anh Luật của cậu bị Lão đại đầu heo nhà anh bắt cóc, rốt cuộc cậu có cảm tưởng gì?”
“Này……” Mèo Lười xen mồm nói,“Lão đại nghe được sẽ khóc đó……”
“Em……” Thiên Lý ngẩn người, sau đó liền rất thành thật trả lời,“Em sao lại có thể có ý gì…… anh Luật muốn chọn yêu ai đều là chuyện của anh ấy. Huống hồ, Thanh lão đại làm người cũng thật sự rất tốt……”
“Hiện tại, Lão đại nghe được chắc sẽ nở nụ cười……” Cửu Cửu nhìn trời.
Ba giờ chiều, có người lại lần nữa gào thét.
“Toán học chết đi! Chết đi–!!” Mèo Lười dùng sức đem sách vở gạt ra ngoài, nằm úp sấp xuống bàn,“Ông đây hận mày!”
“Tiếng Anh chết đi! Chết đi–” Có người hô to theo.
“Vật lý chết đi! Chết đi–”
“Tất cả…… Chết hết đi! Chết hết đi–”
— không hề nghi ngờ, những lời cuối cùng này xuất phát từ miệng đại vương thi lại, Cây Nho.
Ly Ca nhìn nhìn lịch, có chút đăm chiêu nói:“Tớ có hẹn một cứu viện…… Chắc là anh ấy cũng sắp tới rồi.”
“Cứu viện……? Ai vậy?”
Sau đó mọi người đều lâm vào suy đoán miên man, thậm chí có đứa còn nghĩ đến thời điểm Phó hội tự mình tới bắt người……
Bạch Hân…… Lấy dáng đi tuyệt đối tao nhã rảo bước tiến đến chỗ mọi người.
Cảm giác giống như là toàn thân lễ phục đi vào nhà hàng Pháp.
“…… Thượng, Thượng Đế a!!!!”
Mọi người nhất tề kinh hãi, giống như nhìn thấy quỷ.
Chỉ thấy Ly Ca từ trong đám người đang khẩn cấp đề phòng, chậm rãi đi ra, thái độ tự nhiên hô:
“Anh Vân.”
Cách gọi cùng những người khác trong hội không giống. Cô trực tiếp gọi thẳng tên ngoài đời của Bạch Hân, làm cho mọi người chung quanh lại càng thấy quỷ dị hơn.
“Mọi người đều ở đây sao……” Bạch Hân nhìn quanh bốn phía,“Úc, nhìn qua trông cũng rất chăm chỉ đó.”
“Bạch Bạch Bạch Bạch…… Bạch……”
“Các cậu nha, vì sao mỗi lần gặp tôi đều giống như gặp quỷ vậy?”
“Bởi vì thời cơ anh xuất hiện luôn rất không thích hợp!” Đu Đủ kêu lên,“Ly Ca…… Chị tìm anh ta tới làm gì?”
“Học bổ túc nha.” Ly Ca chỉa chỉa người bên cạnh, giới thiệu nói,“Các cậu không biết sao, người này chính là Phó giáo sư toán học của Đại học S, đồng chí Mạc Vân Khinh…… Cũng là một người bạn của thầy giáo tôi.”
“Gì cơ…… Toán học!?” Mèo Lười trừng lớn mắt, ngón tay run run, nói,“Thì, thì ra anh ấy không phải làm ngành dịch vụ đặc thù nào đó sao……??”
“Gì mà ngành dịch vụ đặc thù?” Bạch Hân duỗi tay, cười tủm tỉm nắm mặt Mèo Lười,“Mời cậu giải thích cho tôi rõ ràng?”
“…… Em cái gì cũng chưa nói!”
Thì ra là người chuyên nghiệp vô cùng cao thâm trong mảng toán học a…… Hình tượng Bạch Hân ở trong lòng Mèo Lười lập tức trở nên cao lớn hơn rất nhiều. Chính là tên này phong lưu thành tính, nhìn trái nhìn phải, chẳng thấy có một chút bộ dáng giáo sư nào?
…… Rét run.
Cũng giống vậy, Thiên Lý đối với thân phận của Bạch Hân cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Dộng tác chép bài bất tri bất giác cũng ngừng lại, cả người trong trạng thái thất thần nhìn Bạch Hân chăm chăm.
Bạch Hân rất nhanh chú ý tới tầm mắt của cậu nhóc, quay đầu lại, hướng cậu ái muội cười cười.
Tiếp tục…… học tập
Mèo Lười có người phụ đạo chuyên nghiệp, cảm giác thuận lợi hơn rất nhiều. Chính là bởi vì kiến thức cơ bản có vẻ kém, nên hỏi ra không ít vấn đề ngu ngốc.
Thái độ của Bạch Hân rất tốt, từ tốn giải đáp từng câu. Dần dần, Mèo Lười cảm thấy có chút băn khoăn.
“Anh Bạch…… tình trạng của em có phải rất thê thảm không?”
“Không.” Bạch Hân lắc đầu,“So với cậu có đứa còn ngu hơn, mấy kẻ thích để tâm tới chuyện vụn vặt, thích làm khó dễ thầy giáo…… Tôi dạng học trò nào còn chưa thấy qua, cậu cũng không xem như rất kém cỏi.”
“……thật đúng là cám ơn anh.”
“Không cần cảm tạ tôi.” Bạch Hân mỉm cười,“Nếu nhất định muốn báo đáp, dùng chính cậu ra làm thù lao đi.”
“……”
Này…… Chẳng lẽ chính là…… lấy thân báo đáp trong truyền thuyết sao!?
Thân thể Mèo Lười…… Bắt đầu một tấc một tấc lùi dần về phía sau.
“Chỉ đùa thôi, không phải thật đâu.”
Bạch Hân nhanh chóng đem cậu túm trở về, mỉm cười.
“Chúng ta tiếp tục đi?”
Tiểu đoàn thể của Ánh Sáng “Thái độ học tập hết sức chăm chỉ”, làm cho ánh mắt của khách hàng chung quanh từ tò mò dần dần chuyển sang tán thưởng.
Thiên Lý chép bài rất nhanh, nhưng tâm tư lại hoàn toàn không đặt trên bài tập.
…… Có phải người “Ánh Sáng tạo ra”, đều có chút gì đó giống nhau?
Không đứng đắn đã đủ để đảo điên thế giới, mà khi bắt đầu đứng đắn, lại càng đáng sợ hơn.
Nửa đường tham gia vào Ánh Sáng, ít nhiều là cũng vì anh Luật, đồng thời cũng vì nguyên nhân tính cách của bản thân, rất ít khi chủ động cùng người khác tiếp xúc, bởi vậy rất nhiều người trong Ánh Sáng, đối với Thiên Lý mà nói, đều có vẻ xa lạ.
Giống như người trước mắt này. Nhìn như lỗ mãng, Triêu Vân Bạch Hân…… Tính cách của anh, Thiên Lý cũng không thể hiểu được.
Mỗi người đều có mấy khuôn mặt không giống nhau, sẽ xuất hiện trong những tình huống không giống nhau. Rất ít người có thể chân chính làm được cái gọi là “Trước sau như một”.
Chính mình đơn độc, đơn thuần, ngoan ngoãn, thành thật, trên thực tế đều chỉ là cách nghĩ sai lầm người khác…… Thiên Lý lâm vào trầm tư. Tất cả, chính là bởi vì mình trong hiện thực quá mức hướng nội, không am hiểu cùng người khác tiếp xúc thôi.
Có đôi khi, bỗng nhiên lại rất chán ghét tính cách của mình.