Mục lục
Người Chồng Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc trời càng ngày càng u ám, núi rừng yên tĩnh, chỉ có tiếng chân dẫm trên lá khô lạo xạo.

Úc Linh được Hề Từ kéo, vượt qua một cái rễ cây thô to tự dưng chọc từ trong mặt đất lên, một trận gió lạnh thổi tới, cảm thấy nhiệt độ núi này càng ngày càng lạnh xuống, thỉnh thoảng có tiếng nước rơi tí tách từ trên lá cây xuống, rơi trên áo người, phát ra tiếng lạch tạch.

Mấy ngày trước còn mưa một ngày một đêm, mấy ngày nay thời tiết cũng âm trầm, chẳng nắng ngày nào, khiến hơi nước của ngọn núi này không bốc hơi, trong rừng vẫn ướt nhèm nhẹp, da thịt lộ ra ngoài cảm giác ướt lạnh khó nói thành lời, cứ như có động vật máu lạnh lướt qua da thịt vậy, khiến người ta thấy cực kỳ khó chịu.

Úc Linh mặc quần áo mỏng trên người, tuy không thấm vào trong quần áo, nhưng vẫn có cảm giác khó chịu, không kìm được nhìn quanh, ngoài bóng cây lay động ra thì vốn chẳng nhìn ra cái gì. Mà ở ngay chỗ bóng cây đó, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy bóng mơ hồ bay qua rất nhanh, thoạt nhìn không phải như động vật, mà là…. Quỷ.

Cô không kìm được lại sợ run lên.

« Sao thế ? Lạnh à ?’ Hề Từ hỏi cô.

Hai người lính ngành đặc biệt dẫn đường đi trước nghe nói thế rất muốn trợn trắng mắt.

Họ không biết vị Lâu thiên sư vì sao mà chỉ đích danh họ dẫn vị Hề Tiên sinh tới đây, nhưng nhìn thái độ Lâu thiên sư, chắc vị này cũng là thiên sư. Nhưng cho dù anh là thiên sư, lại còn mang theo một phụ nữ là sao ? Cũng chẳng phải họ kỳ thị phụ nữ, mà cứ cảm thấy ngọn núi này rất nguy hiểm, còn không rõ có quỷ quái nào ẩn nấp trong đó, người thường tới đây khá vất vả, huống chi là phụ nữ.

Nhưng một đường nhìn thấy Hề Từ mặt không đổi ôm lấy người ta đi trên đất bằng, vốn không làm phiền đến họ, bộ dáng thành thạo đó, bọn họ là binh lính được huấn luyện cũng không bằng, họ thực ra khó mà nói được gì.

Nghe nói tính tình người tài ba dị sỹ rất cổ quái, người phụ trách ngành đặc biệt phối hợp hành động với họ, có nhiều lúc cũng khó mà nói gì cả.

Dù gì cũng đều chấp hành nhiệm vụ, chủ yếu là nghe lệnh làm việc.

Úc Linh lắc đầu, nắm chặt tay anh hơn, đi hơi loạng choạng.

Hết cách rồi, hiện giờ cũng không rõ đi thế nào nữa, trên đường đi thỉnh thoảng còn có một ít rễ cây thô to chồi lên, cứ như có sừng vậy vừa đen, vừa trơn, thực sự không dễ đi.

Cố nhịn, cô vẫn không nhịn được hỏi nhỏ, « Hề Từ, thứ này….là gì ? »

Hề Từ nhìn chung quanh một lát, thần sắc rất bình tĩnh, ‘Đều là một ít cô hồn dã quỷ thôi, đừng sợ, chúng không dám tới đâu’ Nói xong thì xoa bóp tay an ủi cô.

Úc Linh, « …. »

Quả nhiên là quỷ mà….

Hai người lính ngành đặc biệt và Úc Linh cùng rùng mình, nhưng vẫn đi về phía trước như cũ.

Không phải là họ to gan lớn mất, mà chỉ cần là binh lính chấp hành nhiệm vụ thần quái thế này, trên người cũng mang theo một ít bùa khu quỷ trừ ma do thiên sư đưa, dĩ nhiên cũng không sợ uy lực của cô hồn dã quỷ gì, hơn nữa mắt thường không thấy, có thể nói là như chẳng thấy gì chung quanh hết, cứ đi thẳng tới mục đích là được.

Hề Từ thấy cô đi loạng choạng, đơn giản bế cô lên.

Úc Linh hơi ngượng, cảm thấy mình vào núi, cứ như bị trói buộc vậy, hơi hối hận đã cùng đi vào, hỏi, « Anh có mệt không ?’

« Không sao, em không nặng như đầu trâu đâu’ Anh cười bảo, giọng dịu dàng ông hòa, vang lên trong núi rừng âm u, khu trừ đi một ít âm lạnh.

Úc Linh hơi chán nản đấm vai anh một cái, lại thấy đau tay mình, vừa xoa tay đau vừa nói, ‘Em dĩ nhiên không nặng như đầu trâu rồi, nếu có một đầu trâu nặng, tối có thể đè chặt cho anh không ngủ được » Sau đó thì thào, ‘Xương anh sao cứng thế ? Chẳng nhẽ xương cốt của yêu đều cứng như thế sao… »

Hề Từ cười khẽ, nếu không ôm cô thì đã đưa tay ra xoa tay cho cô rồi.

Trước mặt hai người lính như bị chụp thức ăn chó vào mặt vậy, vẫn không thay đổi, tiếp tục đi trước, trong lòng thì thầm chửi ầm lên, (Mẹ nó chứ, có bạn gái thì giỏi lắm à ? Ở trước mặt chó độc thân mà cứ ân ân ái ái thì giỏi lắm sao ! Nguyền rủa cho bọn họ lát nữa gặp quỷ đi !)

Mãi cho đến khi xuyên qua đoạn đường này, thấy phía trước là một khu rừng trúc, mới thả cô xuống.

« Hề Tiên sinh, đi qua khu rừng trúc này là tới rồi » Một trong hai người lính lau mồ hôi, nói với Hề Từ.

Hề Từ thản nhiên đáp lại.

Trong rừng trúc đại đa số là trúc tương phi, vết tích loang lổ, lay động trong gió.

Cánh rừng trúc này sinh trưởng ở trên sườn dốc, trên đó mọc đầy cỏ dại, người lính dẫn đường sau khi đi vào trong rừng trúc, bắt đầu đi tới đi lui theo quy luật, đi nhiều khiến Úc Linh hoa mắt chóng mặt, chợt nghe thấy Hề Từ nói, « Rừng trúc này là một trận ngũ hành bát quái thiên nhiên’

Người lính dẫn dường nghe thấy anh nói thế, bất giác cười nói, « Quả nhiên Hề Tiên sinh có mắt, Lâu thiên sư đã nói qua, rừng trúc này là một trận ngũ hành bát quái thiên nhiên, thực ra diện tích không lớn, nếu người không hiểu trận pháp mà tiến vào, rất dễ bị lạc trong này, đi mất mấy ngày mấy đêm cũng không ra được »

Quả nhiên lời người lính nói không sai, chỉ chừng mười phút họ đã ra khỏi rừng trúc.

Sau khi ra khỏi rừng trúc, sắc trời lúc này đã tối đen hoàn toàn.

Dưới màn trời đen, có thể nhìn thấy hình dáng núi non xa xa, kép dài phập phồng.

Trong rừng tối đen có nhiều điểm đỏ sáng, cứ như đom đóm trong đêm đen vậy.

Đợi sau khi họ tới gần, Úc Linh mới phát hiện ra không phải là đom đóm gì hết, mà là một loạt những ngọn nến đỏ, sắp đặt theo trình tự, trên đất, trên cây, trong bụi cỏ đều có tất, bóng nến dài ra, dưới ánh lửa lay động trong gió đêm không ngớt. Kỳ lạ là, dù có nhiều gió thổi đến chúng cũng không tắt.

Lúc đến gần thì thấy chung quanh có mấy người canh giữ, đều là người ngành đặc biệt mặc quần áo rằn ri.

Họ nhìn thấy hai người lính dẫn Hề Từ tới, thì khẽ gật đầu với họ, vẫn không rời khỏi vị trí.

Úc Linh đánh giá chung quanh, xem nơi này hình như là một cửa vào khe sâu nhỏ, hai bên tối đen, nhìn từ xa tựa như cái bướu của lạc đà vậy.

Còn ngọn nến ở đây thoạt nhìn như được bố trí ăn khớp với cái khe sâu kia vậy.

Lâu Duyệt không rõ từ đâu xông ra, nhìn thấy Úc Linh và Hề Từ thì vô cùng cao hứng, nói, « Hề tiên sinh, Úc Linh, các người đến đây »

Hề Từ kéo Úc Linh đến cạnh, hỏi, « Các cô phát hiện ra cái gì rồi/’

Lâu Duyệt chỉ vào chỗ khe sâu nói, ‘Ở đó, có một trận tụ âm, nhìn như thiên nhiên hình thành, nhưng tôi lại phát hiện ra một ít dị thường, thật giống người làm. Còn có… » Trong giọng nói của cô nàng có mấy phần ngượng ngùng, « Chúng tôi không vào được, bên trong nguy hiểm lắm »

« Nguy hiểm thế nào ? » Hề Từ nhướng mày.

« Hình như là một quỷ trận đáng sợ, cửa cốc có quỷ tướng bảo vệ, thần quỷ khổ sở » Lâu Duyệt nói, lông mày nhăn lại, « Ban ngày lúc chúng tôi đi vào, ngoài tôi đi ra thì còn có hai thiên sư khác mãi đến giờ vẫn chưa đi ra, không rõ biết nào nữa »

Lần này tổ Dị Văn phái đến tổng cộng hai thiên sư, mười người lính ngành đặc biệt hiệp trợ cô.

Hôm qua Lâu Duyệt tìm một ngày trong núi, phát hiện ra mấy âm huyệt, đều phá hủy hết, ai ngờ đợi tới tối thì mới phát hiện ra những âm huyệt đó chẳng đáng kể chút nào, đáng sợ nhất là cả ngọn núi này đều bị ngập trong sương mịt mù, còn cô gặp phải quỷ tập kích liên tục.

Quỷ và thiên sư trời sinh đối lập, bình thường gặp phải thiên sư, ngoài Quỷ Vương Quỷ Tướng và những ác quỷ có cấp bậc ra thì có rất ít quỷ tự động tập kích thiên sư, sợ sau khi dây vào bị thiên sư thu mất. Nhưng quỷ trong ngọn núi này thì lại khác, không những đạo hạnh cao thâm, còn chủ động tập kích cô nữa.

Lúc Ban ngày, họ phát hiện ra nơi kỳ lạ này, cùng vào thăm dò một lúc, ai ngờ sau khi đi vào, cả ba tách ra, lâu Duyệt cũng phải mất nhiều thời gian mới đi ra được, nhưng không ngờ tới hai thiên sư khác cho đến hiện giờ vẫn chưa đi ra, trong lòng Lâu Duyệt hơi lo lắng, chắc họ lành ít dữ nhiều rồi.

Hề Từ ngẫm nghĩ chút, gọi một tiếng, « Tô Loan »

Nhiệt độ trong không khí giảm xuống lần hai, toàn bộ thế giới trở nên lạnh hẳn, các binh lính đứng nhàn nhã chung quanh canh phòng theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, bắp thịt căng lên, chỉ đợi phát nổ.

Quỷ Vương Tô Loan xuất hiện từ giữa không trung, rơi xuống đất nhẹ nhàng.

Cảm giác được khí tức Tô Lona, Lâu Duyệt giật nảy mình, dây đỏ chôn chung quanh cũng phát ra âm thanh cảnh cáo liên tục, kêu leng keng không ngừng.

« Tô Loan, cô đi vào thăm dò đi’ Hề Từ nói luôn.

Tô Loan đáp một câu, hướng về phía hẻm núi thung lũng kia mà đi, chỉ lát sau biến mất ở hẻm núi.

Sau khi Tô Loan rời đi, cuối cùng nhiệt độ cũng khôi phục lại bình thường, không còn lạnh lẽo đáng sợ như trước nữa.

Lâu Duyệt không kìm được run rẩy cả người, hỏi, « Hề Triển Vương, vị lúc trước chắc là Quỷ Vương hả ?’

Hề Từ không đáp câu nào.

Thần sắc Lâu Duyệt phức tạp liếc nhìn anh một cái, lại nói, « Nếu như tôi nhìn không nhầm, vị này hẳn là dùng thuật luyện quỷ ở nhân gian luyện ra Quỷ Vương. Không rõ Hề tiên sinh có được vị ấy ở đâu vậy ?’

Hề Từ cười nhạo nói, « Cô đừng mất công thăm dò tôi, tôi chẳng có hứng với loại thuật luyện quỷ này tý nào, lúc trước có được trong mộ Tu La, vốn định đưa cho Mễ Thiên Sư, có điều hiện giờ… »

Anh cười khẽ, liếc nhìn Úc Linh một cái.

Úc Linh nháy mắt, bực bội nhìn lại anh, anh không đưa thì liên quan gì đến cô chứ ? Cô thấy thế nào cũng như vì cô mà không muốn đưa vậy đó.

Lâu Duyệt nghe nói thế, bất giác thấy ao ước ghen tị với Mễ Thiên Sư một trận, cảm thấy Mễ Thiên Sư là bạn gay tốt với yêu, hóa ra cũng có lợi phết. Chí ít Hề Triển Vương cũng rất hào phóng, có được một con Quỷ Vương, cam lòng đưa tặng cho bạn gay tốt.

Nếu thiên sư có Quỷ Vương hỗ trợ thì làm bất cứ nhiệm vụ gì, độ an toàn cao hơn rất nhiều. Như hiện giờ, có Quỷ Vương dò đường, vốn không cần phải tự mình ra tay thăm dò.

Chắc khoảng chừng nửa tiếng, Quỷ Vương Tô Loan trở lại.

Cô sắp tới, dây đỏ trừ tà chung quanh lại vang lên leng keng một trận.

Vẻ mặt Tô Loan vẫn cứng ngắc như quỷ, có điều trong con mắt đỏ như không giống, nói với Hề Từ, (Đại nhân, trong núi có một cây Quỷ Đằng U Minh, ngoài ra còn có rất nhiều Quỷ Đằng U Minh bảo vệ, những con quỷ đó đạo hạnh rất cao, có hai con quỷ tướng, còn có một Quỷ Vương nữa) « Quỷ Vương ? » Ánh mắt Hề Từ ngưng lại, « Chắc chứ/’

Tô Loan gật đầu (Tuy tôi không nhìn rõ Quỷ Vương đó, có điều tôi có thể cảm giác được khí tức sâu xa của Quỷ Vương canh giữ hẻm núi đó, con Quỷ Vương đó thực lực cao hơn tôi một ít, chắc vừa rồi đã phát hiện ra tôi rồi)

Lâu Duyệt quá sợ hãi, không ngờ được chuyện Quỷ Đằng U Minh lần này lại còn dẫn tới một con Quỷ Vương, kêu lên, « Quỷ Vương này là do mình tu luyện ra hay là vì luyện ra hả ?»

Tô Loan lắc đầu (Rất xin lỗi, không thể xác nhận được)

Nếu con Quỷ Vương đó đã phát hiện ra cô, cô có thể bình an đi ra đã may mắn lắm rồi, cũng không thể thử thực hư của đối phương được.

Không khí đột nhiên trở nên nặng nề, không ai nói chuyện, binh lính xa xa nghe thấy họ nói chuyện cũng biết tính nguy hiểm ở đây, thần sắc bất giác trở nên nghiêm trọng hẳn.

Một lúc sau, Hề Từ đi về hướng hẻm sâu kia.

Úc Linh lo lắng, dĩ nhiên nắm tay anh cùng đi, Hề Từ nhìn cô một cái, không nói gì.

Đi về phía trước hẻm sâu, có cảm giác như có một trận gió lạnh thổi từ miệng cốc tới, rõ ràng rất nhẹ nhưng lại khiến người ta nổi đầy da gà. Ngoài luồng gió âm thổi tới, bên trong còn xen lẫn hắc ám, Hề Từ cầm đèn pin lia về phía cửa cốc, ánh sáng chỉ chiếu chút ít nơi cửa cốc, mắt thường nhìn không thấy màn sương đen đang quay cuồng như nuốt sạch chút ánh sáng đó, không nhìn thấy phía xa hơn.

Úc Linh bị âm khí thổi trúng khiến người phát lạnh.

Hề Từ thấy thế, ôm cô vào lòng vỗ về, ánh mắt nhìn về phía hẻm sâu kia xem.

Lâu Duyệt đi tới, hạ giọng hỏi, « Hề Triển Vương, anh phát hiện ra gì không ?’

Hề Từ vừa vỗ lưng Úc Linh nhè nhẹ để cô khỏi sợ, vừa bảo, ‘khí thiên địa nghịch lưu từ trên ngọn nùi này tới, Quỷ Đằng U Minh kia đã chiếm hết núi này rồi, dùng nó để phục vụ nó, còn có trận tụ âm này nữa, tôi đoán được nguyên nhân rồi, Nếu Quỷ Đằng U Minh nuôi dưỡng tốt, có tác dụng rất nhiều, không những bản thân nó có thể là vũ khí có lực sát thương lớn hoành hành nhân gian, mà còn có thể như một dòng khí ký hồn, khống chế linh hồn người sống, không cần phí sức tý nào vẫn có thể lấy tính mạng đối thủ từ ngoài ngàn dặm… »

Theo lời anh nói, sắc mặt Lâu Duyệt và úc Linh tái nhợt, lực sát thương của Quỷ Đằng U Minh này quả nhiên rất lớn.

Hề Từ lại vỗ vỗ lưng Úc Linh, mắt hơi cụp xuống giấu đi sự lãnh khốc trong mắt.

Quỷ Đằng U Minh chẳng liên quan gì anh, nhưng Quỷ Đằng U Minh lại đống đến người thương của anh, vậy thì khác rồi.

Hai đạo yêu quỷ cho tới tận giờ chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của nhau, trừ phi đối phương vi phạm, lần này Quỷ Đằng vốn chỉ dùng ngọn núi Quỷ nuôi dưỡng người trong trấn làm thức ăn, cũng không dẫn động yêu ma của ngọn núi bạo động, thật ra anh cũng không việc gì phải động vào chuyện vô bổ này, nhưng lại cứ đúng lúc Úc Linh theo đoàn làm phim đến đây quay, thì nó phát hiện ra Úc Linh có yêu cổ quấn thân, mới mơ ước đến máu thịt của cô, không tiếc phái quỷ đến tìm cô, muốn dụ cô vào trong núi, điều đó sao anh chịu được chứ ?

Lâu Duyệt suy tư, vẫn không tìm ra manh mối gì, hỏi, ‘Hề Triển Vương, hiện giờ phải làm sao đây ? »

Tuy Lâu Duyệt là thiên sư  trong số thiên sư trẻ, cùng là trẻ, nhưng pháp thuật vẫn chưa cao thâm, thực lực có hạn, đối mặt với loại Quỷ Vương Quỷ Tướng bậc này, cô vốn không phải là đối thủ. Biết rõ điểm ấy nên cô theo bản năng thấy thực lực của mình không bằng Hề Từ, cũng không cảm thấy hỏi con yêu là mất mặt.

« Tôi định vào xem mới được’ Hề Từ trầm ngâm nói.

Lâu Duyệt ngẫm nghĩ, bảo, « Cũng được, nhưng không rõ tình hình bên trong thế nào, nếu không được….. tôi phải trình báo chuyện ở đây lên cấp trên, xin tổ Dị Văn giúp đỡ »

Vốn chỉ cho là Quỷ Đằng tác quái thôi, hiện giờ nhảy ra một con Quỷ Vương, chuyện trở nên khác thường rồi.

Lúc này, Úc Linh cũng mở lời, « Em cũng muốn đi vào cùng »

Lâu Duyệt sợ run lên, theo bản năng định nói cô là con người như thịt ngon của Đường Tăng vậy, đi vào chẳng phải bị quỷ xé xác sao ? Nhưng lúc nhìn thấy Hề Từ thì lại ngậm miệng.

Người ta là vợ chồng, lại có ông chồng đại yêu hộ tống, xông vào quỷ mộ cũng không sao, huống chi là nơi này.

Hề Từ không kìm được bật cười, hỏi rất dịu dàng, ‘Chẳng lẽ em không sợ à ? »

Sao mà lại không sợ chứ ? Cô bị dọa tè ra quần trước nè ? Nhưng cứ nghĩ một mình Hề Từ đi vào cô lại hơi lo lắng, cảm thấy mình tốt xấu gì cũng có mắt Tu La và độ ách linh hộ thân, chắc là…. không sao đâu chứ ?

Hề Từ thấy mặt mày cô nhắn nhó, đôi mắt đã bán đứng hết nội tâm của cô, trong lòng mềm hẳn, nâng mặt cô lên hôn một cái, cười bảo, ‘Đã vậy, thì cùng đi đi »

Sau đó dưới vẻ mặt đờ đẫn của Úc Linh, đã bị anh kéo đi vào. Quỷ Vương Tô Loan cũng đi vào theo hộ tống.

Lâu Duyệt nhìn theo bóng họ, sau đó lau mặt, là một người độc thân, cô có cảm giác mình bị tổn thương mạnh, như cuồng bị nuốt ba cân thức ăn chó vậy, suýt nghẹn chết cô rồi.

Mẹ nó chứ ! Chẳng nhẽ không biết ân ái dễ như thế rất quái đản sao ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK