Người đó mang theo mùi hương hoa thơm ngát, nhưng cũng không quá nồng nhạt nhẽo, vừa đúng ngẫu nhiên trở thành một dấu hiệu đặc trưng trên người anh, nhận ra rất rõ.
Lặng lẽ khoát tay lên người anh, cô ghé sát vào trong lồng ngực quen thuộc, vùi mặt vào trong ngực anh, cuối cùng tâm tình cũng trở nên an ổn mấy phần.
Một bàn tay xoa xoa đầu cô, cô nói buồn buồn, “Đừng sờ loạn, trên tay anh còn đang bị thương chưa khỏi đó”
“Sắp khỏi rồi” Giọng anh nhẹ xen lẫn ý cười, trong bóng đêm yên tĩnh, như nước suối chảy xuôi, sạch sẽ trong suốt.
Úc Linh nghe xong thì yên lặng. Hề Từ vỗ nhẹ vai cô, bảo, “Em đừng có lo, mẹ em hẳn không sao đâu”
“Nhưng mà…”
“Lúc chiêu hồn, có ba luồng âm phong thổi tới, tuy không thấy Quỷ hồn của bà, nhưng điều này cho thấy hẳn là bà ở dương gian, cũng không phải là một du hồn tự do, chắc là đang bị nhốt ở một nơi nào đó. Nếu bà cũng giống ông ngoại bị người ta túm đi luyện quỷ, lúc chiêu hồn thì âm phong cũng không nổi lên đâu” Hề Từ chậm rãi giải thích cho cô hiểu.
Úc Linh mấp máy môi, lúc trước ý Mễ Thiên Sư cũng vậy, nhưng cô cảm thấy hai người đàn ông này thật ra muốn giải sầu cho cô thôi. Chỉ có một ngày mà không tìm được hồn phách mẹ ở đâu, cô sao an tâm nổi chứ.
“Được rồi, ngoan ngoãn ngủ đi, chúng ta sẽ giúp em tìm bà, chỉ cần bà còn ở trên dương gian thì chắc có thể tìm được”
Úc Linh ừm một tiếng, đem mặt vùi trong ngực anh thiếp đi, hít sâu một hơi mùi thơm trên người anh, ép mình đi ngủ.
Vặn vẹo mãi, lại trăn trở đến ba bốn giờ sáng mới ngủ được, lúc sáng thức dậy dĩ nhiên cũng muộn mất rồi.
Cô xoa xoa đầu, bò dậy, ngơ ngác một lúc mãi cho tới khi có người mở cửa ra, bị ánh sáng bên ngoài tràn vào, cả gian phòng trở nên sáng rực. Cô quay đầu nhìn lại thì thấy Hề Từ mặc một bộ màu ghi bưng một chén nước tiến vào.
“Có muốn ngủ một lát nữa không?” Hề Từ ngồi lên mép giường, giúp cô vén tóc ra sau tai, lộ ra khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp như ngọc của cô, do ngủ không đủ giấc nên thần sắc cô thoạt nhìn hơi tiều tụy, cả người nhìn có vẻ hơi ngốc nghếch.
Ép buộc mãi đến gần ba bốn giờ sáng mới ngủ được, đối với loại sinh vật lúc nào cũng siêu cấp đúng giờ và yêu giường như Úc Linh mà nói thì thật sự hơi khó chịu, cô ngơ ngác ừ một tiếng, sau đó mới có phản ứng lại rồi lắc đầu, bảo, “Không ngủ, ngủ nữa bà ngoại sẽ lo đó”
Hề Từ không nói gì, đưa ly nước chanh pha mật ong cho cô uống tỉnh táo. Nước mật ong pha chanh ngọt vừa phải đã xua tan cơn buồn ngủ, cô duỗi người, quyết định không lười nữa bò dậy. Sau khi thu xếp bản thân xong, cô cùng Hề Từ đi ăn sáng.
Đã hơn chín giờ, với thói quen của người trong thôn mà nói, thời điểm này là lúc nắng lên cao, cho dù thích ngủ nướng như trẻ con cũng sẽ không dậy muộn đến vậy. Vì thế bà ngoại vừa nhìn thấy cô, lại nhìn nhìn Hề Từ, rồi không kìm được thở dài.
Úc Linh, “…. Bà sao lại thấy cháu mà thở dài thế ạ? Cháu không đến mức khiến cho người ta nhìn mà thở dài đến thế chứ ạ?’
Bà ngoại bưng một chén cháo đậu đỏ đã nấu xong đi ra, lườm trắng cô một cái nói, “May là cháu đã lập gia đình rồi, nếu không bà sẽ rất lo sau này cháu phải gả chồng thế nào nữa. Cháu xem xem, bây giờ là lúc nào rồi, còn có ai giống cháu như gái chưa chồng thích ngủ nướng nữa không”
Đó là bởi cô tới gần sáng mới ngủ, vốn chỉ mới ngủ được có mấy giờ không phải sao? Úc Linh quay thẳng đầu không muốn nghe bà ngoại lải nhải nữa.
Ăn sáng xong, dưới con mắt bà nhìn, Úc Linh cũng không thể nào trở về ngủ được, đành co rút người ôm đầu đau đớn, chạy đến ghế đá dưới tàng cây hoa quế ngồi ngẩn người, thoạt nhìn không uể oải tinh thần ghê lắm.
Úc Quan Hương từ ngoài về, trong tay vẫn cầm một nải chuối tiêu mới cắt, nhìn còn mới, vừa chín tới, nếu để chín quá không ngon. Đi qua nhà bà ngoại Úc thấy cô, thì cất tiếng chào, rồi đưa nải chuối tiêu cho cô, hỏi, “Chị Úc Linh, thời tiết hôm nay rất đẹp, có muốn đi trên trấn xem không? Hôm nay có chợ, ai ai cũng đều tập trung để đi chợ đó”
Úc Linh quay đầu nhìn cô nàng, ngẫm nghĩ rồi bảo, “Khi nào thì các em đi”
“Mười giờ thì đi chị ạ, xe nhà Nhị thái đang ở cửa thôn chờ đó ạ”
Gần thôn Ô Mạc nhất là trấn Dung, người thôn Ô Mạc bình thường hay mang thổ sản vùng núi đi bán, đều chọn trấn Dung, vì ở đó cũng có một số ít người từ thị trấn hoặc thành thị khác đến thu mua. Sau khi bán thổ sản xong thôn dân tiện mua nhu yếu phẩm ở trấn Dung trở về.
Trấn Dung không lớn, mỗi tháng đều có ba lần mở chợ phiên, những nhà dân gần đó đều đi chợ trong trấn để giao dịch mua bán, toàn bộ mấy phố trong trấn đều vô cùng náo nhiệt, thậm chí còn có rất nhiều đồ ăn đặc sắc vô cùng ngon.
Úc Linh vừa nghĩ đến đồ trong nhà cần dùng cũng không còn mấy, chẳng bằng dịp này đi mua ít về, Mễ Thiên Sư cũng nhảy bổ ra, cười nói tươi rói với Úc Quan Hương vô cùng thân thiết, “Quan Hương à, chợ trấn Dung chơi vui không? Có gì ăn ngon không?”
Úc Quan Hương đã biết vị này hơi có chút thần thái thiên sư thao thao bất tuyệt có bản tính hay ăn nên cười bảo, “Anh Thước, ở trấn Dung có thứ gì đó ăn ngon thì chắc có, đều là đồ ăn vặt đặc sản của chúng em bên này cả, anh đi tuyệt đối không thiệt đâu”
“Được, thì đi” Mễ Thiên Sư đáp đi ngay. Quyết định tập trung đi trấn, Úc Linh liền tỉnh táo tinh thần, nói với bà ngoại, “Đồ trong nhà cũng không còn nhiều, cháu đi mua chút rồi về. Bà ơi bà có đi không ạ?”
“Già rồi, chẳng còn sức như các cháu, các cháu đi là được. Đúng rồi, nhớ giúp bà mua ít chỉ về nhé, dùng hết rồi, những cái khác thì tùy các cháu” Bà ngoại nói xong, thấy Mễ Thiên Sư rất hưng phấn, cười ha ha bảo, “Trấn trên có ông lão La bán bánh rất ngon, lại còn có thịt bò nạm nữa, mùi vị thịt bò nạm kia ăn ngon lắm, ông ngoại A Linh và mẹ nó đều thích ăn hết, lại còn có hồn đồn của ông lão Nhai kia nữa…”
Mễ Thiên Sư im lặng suýt chảy nước miếng vì thèm, cọ cọ bên cạnh bà ngoại cười ha ha nói, “Bà bà Úc, các bà bên này quả nhiên rất quý, đến đồ ăn ngon cũng có nhiều vậy”
Bà ngoại trông vừa vui vừa ủ rũ, nửa đời người sinh sống ở đây, dĩ nhiên đã coi nơi này thành quê hương của mình, tuy vẫn nghèo nhưng lại bình an vui vẻ, không gì không tốt cả.
Hề Từ nhìn bộ dạng thèm ăn của Mễ Thiên Sư không kìm được lấy tay đỡ trán. Mễ Thiên Sư vốn định hôm nay rời khỏi thôn Ô Mạc, nhưng giờ nhìn bộ dạng anh ta xem, chỉ sợ còn muốn ở lại thêm mấy ngày, vừa mới thoát khỏi tổ Dị Văn sao thấy phiền quá.
Sau khi chuẩn bị kỹ, Hề Từ mang theo một gùi to bện màu sắc rực rỡ, cùng Úc Linh, Mễ Thiên Sư đi ra cửa thôn, sau đó ngồi lên xe lừa Nhị thái gia. Xe lừa đợi ở cửa thôn có ba chiếc, trong đó có hai chiếc chất đầy các thổ sản và thảo dược, còn một chiếc thì để người ngồi. Trừ thứ đó ra thì còn có mấy người trẻ mang theo xe máy, trên xe cũng để sọt.
Đám người cũng khá đông, Nhị thái gia giơ roi trong tay lên thúc, hét, “Ngồi yên, xuất phát”
Chỉ một thoáng tiếng súc vật kêu lên, tiếng xe máy khởi động, tiếng bánh xe nghiến trên mặt đất đan xen vào nhau tạo thành một âm thanh hỗ tạp, ánh mặt trời xuyên qua cây cổ thụ ở cửa thôn rọi xuống trên người mọi người, cơn gió mát thổi qua, toàn bộ thế giới ngập tràn hơi thở của cuộc sống, một cuộc sống chỉ thuộc về vùng nông thôn tự nhiên trôi qua.
Bình thường Úc Linh sẽ ngồi cùng Hề Từ, Mễ Thiên Sư lúc này cũng không ngồi lên trên đầu xe với Nhị thái gia mà ngồi ở bên kia Hề Từ, vịn tay xe nói chuyện với những người khác.
Sở trường của Hề Từ là chơi trò Plants vs. Zombies, Úc Linh hứng một cơn gió núi mát lạnh thổi tới, trên người khoác chiếc áo mỏng, dựa vào Hề Từ thiu thiu ngủ gật.
Vốn chỉ muốn đánh một giấc để bổ sung tinh thần, ai ngờ Hề Từ ôm cô vào lòng, để cho cô đổi một tư thế thoải mái xong thì đầu nặng dần, cùng với tiếng nói cười của mọi người chung quanh, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.
Không biết từ lúc nào Hề Từ bỏ di động, mở ô che nắng cho cô, một tay ôm eo cô, cúi đầu nhìn ngắm người ngủ say sưa trong lòng, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười ấm áp.
Những người khác vẫn cười cười nói nói như cũ, nhìn thấy bộ dạng hai người đều cùng cười, một số người thì hài lòng cảm thấy Hề Từ là một người rất biết điều, thương người.
Mễ Thiên Sư nghe xong cũng thấy kỳ lạ, xoa xoa ngực, phát hiện ra trái tim mình vẫn đập rất mạnh thật sự càng ngày càng tốt. Anh ta nhìn thoáng qua cái người đang cúi đầu ngủ chẳng coi ai ra gì, thì tiến gần Hề Từ thì thầm chỉ có hai người nghe được, “Trông cô ấy có vẻ rất mệt mỏi”
Hề Từ ừ một tiếng.
“Nè, anh không biết là, cô ấy là người thường rất dễ mệt mỏi hay sao? Thời gian ngủ phải nhiều hơn người thường một chút” Mễ Thiên Sư lại nói tiếp.
Từ sau khi hai người kết hôn, anh ta là bóng đèn cũng ở chung không ít với hai người họ, phát hiện ra vị đại tiểu thư này ngày nào cũng dậy muộn, lúc dậy thì rất lười, bà ngoại cô ấy không có việc gì thì lẩm bẩm chút, cũng chưa từng bao giờ nhắc cô ấy dậy sớm.
Như trong lòng người già vậy, thói xấu ngủ dậy muộn của cô tuy không tốt, nhưng cũng đương nhiên giống nhau, miệng lẩm bẩm, vốn luyến tiếc dạy dỗ cô dạy sớm.
Nụ cười trên mặt Hề Từ nhạt dần, thần sắc trở nên lạnh lẽo mấy phần. Mễ Thiên Sư xoa xoa tay lạnh, nói tiếp, “Cô ấy trước hết là cạn kiệt sinh mệnh”
Thần sắc Hề Từ lạnh hơn, nhẹ nhàng vuốt ve người trong lòng, dùng một lực rất nhẹ vỗ về.
Mễ Thiên Sư nhìn, cảm thấy mình thật sự là một bạn tốt vô cùng siêu cấp tốt, sao có thể tìm được người bạn tốt như anh ta được chứ, mạo hiểm cả sinh mạng đạp núi băng rừng.
“Hề lão đại, cô ấy là yêu cổ quấn thân, có tướng đoản mệnh, loại mệnh cách này rất khó sửa đó”
Thần sắc Hề Từ hơi biến đổi chút, mãi sau mới đáp, “Tôi biết rồi” Từ lúc gặp cô lúc ba tuổi đến giờ anh đã biết.
Mễ Thiên Sư bối rối, quyết định vẫn ngậm miệng thì tốt hơn, miễn cho lúc đó bản thân mình lại gặp xui xẻo.
Trong lòng anh ta oán thán một tiếng, từ xưa đến nay con người và yêu sống lâu không đợi chờ nhau được. Cuộc sống con người rất ngắn, cố sống đến lúc chết cũng chỉ có trên dưới trăm năm, còn yêu thì khác, chỉ cần không gặp phải thiên phạt hay họa con người thì yêu có thể đến bao lâu tùy ý. Tưởng tượng chút xem, làm người thì sẽ già đi, mà lại kết hợp cùng với yêu vẫn trẻ trung như cũ, ngẫm lại có phải rất bi kịch không?
Cũng bởi thế, nên con người và yêu kết hợp với nhau từ trước tới nay không có kết quả hay ho gì, không những sống lâu mà còn có rất nhiều cách khác nữa.
Hề Triển Vương tìm một con người kết hôn thì thôi đi, nhưng cũng không cần tìm một người đoản mệnh chứ?
Hề Từ không thèm để ý đến ai thán của Mễ Thiên Sư, anh cúi đầu nhìn người trong lòng, nói với bản thân, không sao, anh sẽ nghĩ cách thay đổi mệnh cách của cô, giải quyết mọi tai họa ngầm trên người cô, để cho cô có thể sống đủ lâu cùng anh.
Nghĩ đến đây, anh dùng sức ôm chặt người trong lòng lại, mãi cho đến khi cô thấy khó chịu cất tiếng ư một cái mới thả lỏng tay ra.
Rất nhanh cũng đến trấn trên, Úc Linh trong cơn mơ màng tỉnh lại, sau khi được Hề Từ đưa cho uống mấy chén trà thì cuối cùng cũng tỉnh, quay đầu nhìn chung quanh xem, thấy có rất nhiều thôn dân khác cũng tương tự tập trung đi chợ, không kìm được liếc nhìn khắp nơi.
Cô đã lâu chưa tới trấn trên rồi, từ sau khi học trung học, cô đều ở mãi trong thành phố, trấn nhỏ trong trí nhớ đã trở thành một ký ức tốt đẹp.
Xe ngừng lại, đám Úc Linh sau khi cảm ơn Nhị thái gia xong đều hòa vào đám đông đi trên đường cái. Đúng lúc tới trưa, Mễ Thiên Sư đã đói bụng cồn cào, họ đi tới cửa hàng bán thịt bò nạm Hoàng Nhớ, đi thẳng vào trong quán ông lão ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, gọi thịt bò nạm ăn cùng với…, quả thật ngon không thể tả.
Biểu hiện của Úc Linh và Mễ Thiên Sư đều thích ăn, món chè đúng là thích hợp ăn vào giữa hè nắng chang chang, là một món ngon, rất dễ khiến người ta ăn thấy ngon miệng.
Hề Từ vẫn là bộ dạng không nhuốm khói lửa nhân gian, chỉ ngồi không ăn chè và rau, vốn không gắp mấy thứ thịt bò làm gì, Úc Linh thấy thế gắp cho anh mấy miếng thịt bò thơm ngào ngạt.
Hề Từ ngừng đũa, sắc mặt không đổi ăn. Mễ Thiên Sư nhìn, hơi đồng tình, anh ta biết thân phận Hề Từ, cũng biết vị yêu này là kẻ theo chủ nghĩa ăn chay, tuy ăn thịt cũng không có tác dụng phụ gì với họ, nhưng thiên tính trời cho, cũng không phải là yêu thích ăn thịt, tránh cho trong cơ thể họ có quá nhiều tinh khí.
Nhưng vị Giang đại tiểu thư này không biết nha. Mễ Thiên Sư cảm thấy, lui đi lui về vẫn đụng phải, Hề Triển Vương chẳng bằng nói thẳng cho cô nương nhà người ta rõ anh ta là yêu, cũng đỡ khi gặp phải tình huống khó xử thì hết cách gỡ. Nếu muốn cô ấy ly hôn, vậy thì càng đơn giản, nếu không thì để cho cô ấy mềm lòng mới thôi, nếu không tin cô là một con người thì chỉ còn có thể đuổi đại yêu đi.
Sau khi ăn trưa xong, Hề Từ và Úc Linh đi trên đường mua đồ dùng, Mễ Thiên Sư thì tỏ vẻ thấy hứng thú với đồ ăn vặt, đi dọc đường nếm hết, rồi ước hẹn với họ thời gian tập trung, một mình vui sướng chạy mất.
“Em lâu lắm rồi chưa đi tới trấn trên, hình như đã thay đổi nhiều lắm, con người cũng không giống trước nữa” Úc Linh vừa đi vừa nói với Hề Từ, “Hiện giờ trên trấn rất đông người, còn người trong thôn thì càng ít đi, nhưng hương vị trấn nhỏ vẫn như thế”
Hề Từ mỉm cười lắng nghe, hiểu hương vị như lời cô nói trên đường là hương vị gì, còn có hương vị phòng ở lâu đời trên trấn nữa.
Đi dạo chừng một giờ, sau khi mua gần như đủ hết, Hề Từ thấy thần sắc cô thản nhiên, rõ ràng hơi mệt chút, nên dẫn cô tới quán trà lạnh ven đường ngồi nghỉ, sau đó kiểm tra các đồ xem còn thiếu gì nữa không.
“Còn xà phòng nữa” Úc Linh kiểm tra lần cuối bảo. Hề Từ nghe xong, cười nói, “Vừa rồi anh thấy đằng trước có. Em cứ ngồi ở đây nhé, anh sẽ đi mua mấy bánh rồi về”
Úc Linh ừm một tiếng nhìn anh ra khỏi quán trà lạnh, hòa mình trong đám đông, nhìn một lúc rồi thu mắt không để ý uống trà chanh trước mặt.
Lúc này một người đi vào bên cạnh, tựa như một bóng ma. Cô tưởng Hề Từ đã trở lại ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một phụ nữ trẻ tuổi nhìn cô cười cười, không đợi cô phản ứng kịp bỗng đưa tay ra nắm sau lưng cô, dùng sức ấn một cái, cả người cô mềm nhũn không có sức kháng cự bị cô ta túm lên, sau đó dùng tư thế đỡ thân mật đi ra khỏi quán trà lạnh.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, thậm chí người chung quanh vẫn chưa phát hiện ra, thấy cô được người ta thân mật giúp đỡ cũng không thấy có gì sai cả.
Thần trí Úc Linh vẫn tỉnh táo, nhưng đúng lúc cơ thể lại mềm nhũn chẳng có sức lực gì, trong lòng biết khác thường nhưng cô cũng không giãy giụa, vô lực ngẩng đầu nhìn đám đông, người đến người đi, cười nói rộn ràng nhưng lại không thấy một ai quen thuộc cả.
Rời khỏi quán trà lạnh đến ven đường cách đó không xa, người phụ nữ đó đặt cô lên một chiếc xe máy, ngồi trên xe là một người đàn ông đội mũ bảo hiểm, nhìn không thấy rõ mặt, đợi người phụ nữ đó đỡ Úc Linh lên xe thì nổ máy rời đi.