Không khí trong lành, phong cảnh duyên dáng, kỳ hoa dị thảo, yên tĩnh thản nhiên, rõ ràng là nhân gian tiên cảnh.
úc Linh dần cũng quen với thời tiết và hoàn cảnh trong sơn cốc, đồng thời cũng dần quen ở đây có những tiểu yêu chưa từng hóa hình, mỗi sáng thức dậy, chỉ cần dậy sớm, cô đều kiên trì chạy bộ rèn luyện thân thể quanh hồ, hoặc bình thường xem kịch mệt mỏi, cũng sẽ đi ra đi vào một chút, tiện móc ổ thỏ ra, ôm thỏ mập đi khắp nơi.
Cứ kiên trì như thế, cô đều cảm thấy thân thể khỏe mạnh hơn rất nhiều, tinh thần còn sung mãn hơn cả trong thành phố.
Hơn nữa từ sau khi trải qua đêm chiến đấu đó, những thú nhỏ trong sơn cốc sau khi nhìn thấy cô, không còn vẻ mặt mộng bức sau đó tan tác như chim muông nữa, mà dần dần tiếp nhận cô, tuy vẫn không gần gũi quá, song cũng biểu đạt thiện ý vô cùng.
Có điều tuy đã biểu đạt đầy đủ thiện ý, nhưng hình như cũng rất sợ cô, thỉnh thoảng cũng run rẩy lập cập.
Tuy Úc Linh không rõ, có điều cô và Thỏ Mập, sóc lông đỏ hiện giờ ở chung tốt vô cùng, Thỏ mập thì khỏi phải nói, có đào ổ thỏ lên, đó là gạch thẳng. Sóc lông đỏ thì bởi đêm đó cùng cô ngồi trên đầu Trăn nước, thêm nữa sau đó cô cũng cứu nó, vô cùng gần gũi với Úc Linh.
Sau giờ ngọ, Úc Linh ngồi dưới ghế tựa dưới gốc đào già trong sân, trên bàn đặt một cuốn kịch bản, còn có một bình trà trong veo, một đĩa đồ ăn vặt, ánh mặt trời soi xuống xuyên qua lá cây, lấm tấm nhảy nhót trên mặt đất, gió mát thổi tới, bóng cây lay động, toàn bộ thế giới yên tĩnh thản nhiên.
Úc Linh gác chân lên dây leo, nhún nhún mũi chân lay động, bên dây leo còn bày một đống đồ ăn, một con thỏ mập và con sóc lông đỏ đang nằm nhoài ăn đồ ăn, cán hạt thông.
Úc Linh nằm nhoài trước bàn, tình cờ cầm bút vẽ vời lên tờ giấy trắng trong kịch bản, đem hết mọi cảm tưởng tâm đắc của mình viết ra.
“Úc Linh, anh làm ra bánh gato hương thảo, có muốn ăn chút gì nữa không?” Một giọng ôn hòa vang lên trên đầu.
Úc Linh vẫn tựa vào bàn viết liên tục như cũ, đáp bừa ừ một câu.
Hề Từ ngồi vào bên cạnh cô, đặt bánh gato như một tác phẩm nghệ thuật một bên, sau đó chống cằm, đỡ mặt cứ thế nhìn chằm chằm không chớp mắt một bên má của cô, đôi mắt quyến rũ câu hồn như thế, đến cả yêu văn đuôi mắt cũng trở nên nhu tình.
Úc Linh bị anh nhìn không viết tiếp nổi nữa, không làm gì khác hơn là để bút xuống. Hề Từ lập tức mang bánh ngọt vừa làm xong tới, bảo, “Đây là anh làm riêng, vị không ngọt quá, em xem thế nào”
Úc Linh ăn một miếng, mùi vị quả rất được, tay nghề vị yêu này vô cùng có thiên phú. Thấy cô ăn đầy thích thú, từa dịp tâm tình cô đang tốt, Hề Từ nói dịu dàng, ‘Đêm nay đi theo anh có được không?”
Úc Linh liếc mắt nhìn anh một cái, tiếp tục ăn bánh gato, không nói câu nào.
Anh không biết xấu hổ tiếp tục xán tới gần, há mồm ngậm miếng bánh gato trong tay cô, mùi thơm ngọt của kem chạm đầu lưỡi, sau đó lại hôn cô một cái, mãi cho đến khi trong miệng nhau đều ngập tràn mùi vị bánh gato, cô trợn tròn mắt lên, liếm miệng khiêu khích, tiếp đó lại ăn nói nhỏ nhẻ, “Đã hai tối em không đi theo anh rồi, đêm nay đi theo anh được không?”
Sao lại có người có thể đem chuyện như thế tự nhiên đến mức vậy chứ? Một bên cả người tỏa ra mị lực khiêu khích ngập tràn, một bên lại có thể ăn nói khép nép với cô vợ như thế, thay đổi đến cực kỳ tự nhiên.
Úc Linh có loại tâm tình vô lực, không bị ánh mắt câu hồn của anh lay động.
Hề Từ biết tính tình cảu cô, với người mình thì rất nhẹ dạ, nhưng làm người có nguyên tắc xử sự của riêng mình, nếu không để ý tới thì sẽ không để ý, có điều mới có hai tối thôi, dưới cái nhìn của cô thế vẫn chưa đủ.
Có thể khước từ đến hai tối thôi cũng đã thấy được lắm rồi.
Mỗi ngày khuya một mình cô đơn ngồi dưới ánh trăng, phảng phất cứ như cả trời đất cũng cô quạnh khó tả. Trước đây lúc anh bị thương, thì không cần ai tới, nhưng từ khi được hưởng tháng ngày làm bạn với cô, đột nhiên không cách nào chịu đựng cho nổi nữa.
Cô quả nhiên tàn nhẫn đến mức ép khô anh, loại phản ứng trừng phạt thế này còn quá hơn cả cái chết.
Úc Linh không muốn bị anh quyến rũ mềm lòng, nhìn quanh một chút đột nhiên nói, “Hình như có người đến”
Hề Từ từ lúc đối phương vào trong sơn cốc thì đã phát hiện ra, có điều anh cũng không muốn để ý tới, mãi cho đến khi cô nhắc nhở, không thể làm gì khác hơn là mất hứng quay đầu nhìn sang.
Lâm Đạt dẫn theo hai đệ đệ là Lâm Tam, Lâm Cửu và Ô thượng đi dọc theo con đường đá cuội tỏng thung lũng hướng về phía nhà gỗ.
Trên đường đi gặp khá nhiều động vật nhỏ, Lâm Cửu vô cùng hoạt bát lên tiếng chào hỏi chúng, thậm chí có chạy đến bên bờ hồ quấy nhiễu Trăn nước ngủ dưới đáy hồ nữa.
Trăn nước Mặc Lân mặc dù vô cùng đáng sợ, sức chiến đấu cũng ép thẳng những đaiụ yêu kia, thậm chí có rất nhiều đại yêu đã hóa hình cũng không phải là đối thủ của nó, nó lại là một lão yêu vô cùng khoan dung với hậu bối, tuổi thậm chí còn lớn hơn rất nhiều yêu hóa hình, chỉ là bởi vẫn chưa hóa hình nên mới đợi ở trong sơn cốc.
Đối với những yêu và tiểu yêu linh tinh này, chỉ cần không chạm vào nguyên tắc vốn có, Trăn nước cũng không bao giờ tức giận.
Sau khi bị Lâm Cửu quấy rối giấc ngủ, nó mở đôi mắt buồn ngủ mông lung trồi lên từ dưới đáy hồ, lộ đầu to ra khỏi mặt nước nói phì phì, “Hôm nay tiểu Cửu sao lại rảnh mà đến vậy? Chẳng phải cậu phải đi học đó sao?)
“Đi cùng đại ca và Tam ca tới. Hiện giờ Hề Triển Vương đang bị thương, sao cháu có thể bỏ lại ngài ấy để đi học được chứ? Đi học thì đi lúc nào cũng được, nhưng Hề triển Vương thì chỉ có một, vì Hề Triển Vương, trốn học cũng không sao ạ”
Lâm Cửu lời lẽ đánh thép đáp lại, có điều sau đó lại bại lộ ý đồ của cậu ta, “Khà khà, tiện tới thăm đại tẩu chút ạ”
(Đại tẩu ư? Là Giang tiểu thư sao?)
“Đúng vậy ạ, gọi đại tẩu thì dễ dàng rút ngắn mức độ thân mật mà, sau đó cháu còn phải cùng tẩu ấy đi lăn lộn nữa đó” Lâm Cửu vẻ mặt đầy hưng phấn nói, “Lão Mặc thúc, cháu không muốn đi học, chỉ muốn đi cùng đại tẩu đến quấy rối giới giải trí thôi ạ, nghe nói lăn lộn trong giới giải trí không những kiếm tiền nhanh, mà chỗ này cũng nghe bảo không cần bằng cấp, chỉ cần có khuôn mặt dễ coi là đươck. Lão Mặc thúc, khuôn mặt này của cháu trong cũng tạm được, chỉ cần nổi tiếng, sẽ nhanh chóng kiếm được tiền, đến lúc đó có thể đi du lịch khắp nơi…”
Trăn nước liếc mắt nhìn thấy Lâm Đạt đã đi tới căn nhà gỗ bên kia, bảo, (Tiểu Cửu nhi, đi học mới có lợi, cháu không học, cẩn thận bọn tiểu Đạt đánh cháu đó)
“Nhưng mà cháu đọc chẳng hiểu sách nhân loại gì hết, lần nào thi cũng chỉ đạt được 50 điểm. Hiện giờ cháu mới đang học trung học, cái gì mà vật lý, hóa học gì gì đó, hiện giờ như sách trời vậy, cháu xem chẳng hiểu gì cả, Tam ca cháu cũng đã thuê gia sư tới dạy cho cháu nhưng cháu vẫn không hiểu, thật khổ quá đi….”
Sau lải nhải oán hận một lúc, vẻ mặt cậu ta chờ mong nhìn Trăn nước, ‘Lão Mặc thúc, lão có thể giúp cháu thuyết phục nhóm đại ca cháu để cháu tạm nghỉ học đi làm trong giới giải trí được không?”
Trăn nước còn chưa kịp nói gì đã bị Lâm Tam đến túm cậu ta đi mất.
Lâm Tam cất tiếng chào hỏi Trăn nước, kéo đệ đệ suốt ngày lo lắng đi cùng tới căn nhà gỗ bên kia.
Trong phòng khachs, Ô thượng ngồi trên ghế salon, cái cánh tay cô ta bị úc Linh chém đứt đã ổn, ngoài sắc mặt hơi tái chút, xem ra cũng không có vấn đề gì.
Ô Thượng đến, Úc Linh và Hề Từ cũng đều không kinh ngạc quá mức.
Với sự quan tâm của Ô Thượng với Thương Trác, cô ta không dám manh động, đây cũng là nguyên nhân mà Hề Từ thong dong.
Có sốt ruột thì vẫn là Ô Thượng sốt ruột, chỉ lo Hề Triển Vương không hài lòng, rồi giết luôn Thương trác, dù sao hận thù giữ bọn họ đã đạt tới mức độ không chết không thôi.
Úc Linh không kìm được nhìn liên tục vào cánh tay của cô ta, muốn biết là cánh tay kia được nối là thật hay giả, chẳng lẽ yêu đã nghiên cứu ra cái gì mà kỹ thuật cấy ghép, cánh tay bị chém đứt vẫn còn có thể nối được?
Hề Triển Vương mất hứng ôm vai cô, hỏi dịu dàng, “Em nhìn cái gì thế?”
“Tay cô ấy” Úc Linhh đáp cực kỳ thành thật, chẳng hề có chút che giấu vết sẹo của người ta tý nào.
Sắc mặt Ô Thượng bất giác không ổn.
Đêm đó kế hoạch của cô ả là muốn đi cướp kẻ nhân loại này, lấy yêu sâu trong người cô ấy ra để cứu thương Trác, ai ngờ trong lúc hỗn loạn, lại bị một kẻ nhân loại mà cô ả xem thương chém đứt cánh tay. Hơn nữa cánh tay chém đứt lại vẫn là một thanh Tru Ma Kiếm, có sức thương tổn cực lớn với yêu, hiện giờ tuy cánh tay đã mọc ra rồi, những vẫn để lại ảnh hưởng, nơi bị chém kia vẫn thấy đau đớn khó chịu.
Lâm Cửu bị Lâm Tam lôi vào, nghe nói thế, lập tức nhiệt tình giải thích, ‘Đại tẩu à, vấn đề này em có thể trả lời được. Tứ chi chúng yêu chúng em coi như bị đứt một đoạn, chỉ cần không quá mười hai tiếng đều có thể mọc ra, một ngày thì có thể mọc ra được rồi. Có phải rất lợi hại không ạ?”
Úc Linh nghe đến đó hiểu ra không phải là kỹ thuật nối ghép gì gì đó cả, mà đây là kỹ xảo thuộc về chủng tộc người ta.
Cô lại vẫn nhìn Ô Thượng một chút, rõ ràng Ô Thượng đã muộn hai ngày mới tới đây, hẳn là cánh tay cũng đã ổ rồi.
Sắc mặt Ô Thượng vẫn rất nhợt, có điều điều chỉnh tốt tâm tình nhanh chóng, nhìn sang phía con người nở nụ cười tươi rói, mạnh mẽ đêm khuôn mặt yêu dã kia thêm mấy phần hòa khí, trong nháy mắt khiến đám yêu vây quanh nhân loại kia sinh ra một loại đồng tình.
Cô ả biết Giang Úc Linh có ý nghĩa thế nào với Hề Triển Vương, tuy trong lòng Ô Thượng vẫn rất oán hận chuyện cô nàng chém một cánh tay của mình, lại biết mối thù này không trả được, hơn nữa không những không trả nổi, mà có thể sau này cũng không cách nào ra tay được với nhân loại này, tuy trong lòng rất uất ức, có điều cô ả cũng buông xuống, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình.
Úc Linh không kìm được liếc nhìn cô ả một cái, không thể không thừa nhận, con yêu này thực sự rất dễ khống chế thế cuộc hiện trường, hơn nữa còn lợi dụng hoàn cảnh chung quanh để tạo thanh thế cho mình, xoay chuyển toàn cục, quả thật là một “Người” mới hiếm có.
Huynh đệ Lâm Đạt, Lâm Tam mấy người ngồi bên cạnh Hề Từ, hình thành nên một tư thế bảo vệ chung quanh.
Ô thượng vẫn ngồi yên đối diện với họ, cô ả có vẻ người đơn thế bạc.
Nhưng hôm nay Ô Thượng tới đây, là xin vào, vì thế một mình cô ả tới không mang bất kỳ một thuộc hạ nào, lấy điều này đểbiểu đạt thành ý của mình.
Tiếc là Hề Triển Vương luôn thanh cao, chẳng có phản ứng gì với thái độ của cô ả, chỉ nhìn kết quả.
Ô Thượng vẫn hòa khí hỏi, ‘Hề triển Vương, hiện giờ Thương Trác đại nhân thế nào rồi ạ?”
“Vẫn chưa chết”
Khóe miệng Ô Thượng hơi động đậy, cũng không hỏi tới cùng để cho anh coi thường, lúc cô không để cho Hề Triển Vương thỏa mãn đáp án trước Hề Triển Vương cũng không cho cô ả thăm Thương Trác.
Cô ả hít sâu một hơi nói, ‘Hề Triển Vương, ngài muốn gì thì cứ hỏi đi ạ”
Hề Từ cười nhạo, “Trước tiên nói một chút về bộ tộc thông linh đi, người biết từ đâu chuyện về bộ tộc thông linh?”
Bộ tộc thông linh đã biệt diệt tộc từ 100 năm trước, đây là chuyện mà ai cũng biết, cũng bởi thế, Úc thiên Cạnh mai danh ẩn tích sinh sống trong thôn Ô Mạc, vẫn không gây sự chú ý gì, thậm chí cả anh cũng không biết nội tình của Úc Thiên Cạnh. Nếu không phải đêm đó Kim Hầu vì muốn đạt được mục đích đến vạch trần chuyện này, chắc Hề Từ cũng rất lâu mới có thể biết được.
Vẻ mặt Ô Thượng đầy phức tạp, thở dài, nói, ‘Một kẻ loài người nói cho tôi biết”
“Ai?” Úc Linh hỏi lạnh lùng.
“Tôi không biết” Ô thượng ngước mắt nhìn cô, “Có điều tôi cảm thấy nhân loại đó có khả năng cũng là bộ tộc thông linh”
Úc Linh lấy làm kinh hãi, cả Hề Từ cũng sửng sốt chút.
Kể từ khi biết Úc thiên CẠnh còn chính là hậu nhân của tộc thông linh, bọn họ đều cho rằng Úc thiên Cạnh là hậu nhân duy nhất, ai ngờ trên thế giới này còn có người tộc thông linh khác nữa.
“Lúc đó nhân loại kia tìm tới tôi, hắn đeo mặt nạ, giấu kỹ hơi thở của mình. Các người biết đó, ta nghĩ muốn cứu Thương Trác đại nhân, muốn cho ngài ấy lại biến thành yêu lần nữa, vì thế…” Nói đến đây cô ả lại bất đắc dĩ thở dài.
Với tâm kế của Ô Thượng, cô ả dĩ nhiên biết nhân loại tới tìm cô ả nguy hiểm đến mức nào.
Phải nói là nhân loại dám to gan giao dịch cùng yêu ích kỷ giảo quyệt, nói vậy cũng chẳng phải là kẻ hiền lành gì, thậm chí còn có thể đáng sợ hơn cả yêu nữa. Có thể lúc đó, cô ả biết trận chiến giữa Thương Trác và Hề Từ hai mươi năm trước, vì thương thế quá nặng, đã bán sa đọa, chắc không lâu sau hắn sẽ hoàn toàn sa đọa thành yêu vật xấu xí tà ác.
Vì cứu Thương Trác, Ô Thượng biết rõ nguy hiểm cũng muốn thử một chút. Mà cơ hội này tới rất nhanh.
Một Tu La xuất thế, đem toàn bộ giới người tài ba dị sỹ Đông Phương thu hút, chuyện mộ Tu La vốn không cách nào giấu nổi, tổ Dị Văn vì mục đích của mình dĩ nhiên không giấu, thậm chí còn để cho thế nhân nhìn thấy thái độ của người dị sĩ với Mộ Tu La.
Ma ẩn núp ở Đông Phương cuối cùng cũng công kích một Tu La, dẫn đến nhiệm vụ suýt thất bại, cũng gián tiếp dẫn tới mấy cường giả nhân loại và đại yêu bị thương.
Ô thượng lúc nắm được tin Hề Triển Vương bị thương thỉ thấy rõ chuyện này không đơn giản.
Bất kể là những kẻ đặc biệt công kích mộ Tu La kia, hay nhân loại tìm cô ả, cũng khiến cô ả thấy rõ, có kẻ đã tỷ mỷ bày ra tất cả những đêìu này, tuy không rõ mục đích đối phương là gì, có điều bày ra tất cả những thứ đó, có thể chính là kẻ thần bì tới tìm cô ả kia.
Tiếc là thời gian quá ngắn, không thể cho cô ả điều tra rõ nhưng liên quan trong này, thậm chí nghe nói Hề Triển Vương phải quay về dưỡng thương thì cô ả bắt đầu lên kế hoạch.
Nghe cô ả nói xong, Hề Từ suy ngẫm bảo, “Trên thân thể người kia có đặc điểm gì? Tại sao ngươi lại cho rằng hắn là người bộ tộc thông linh?”
Ô Thượng lắc đầu, “Mỗi lần hắn tới gặp tôi đều ngụy trang rất kỹ, nhưng cũng có thứ được gọi là đặc điểm, tôi nghĩ chắc là cố ý tiết lộ”
Phân tích này rất có lý, mặc kệ Hề Từ hay nhóm Lâm Đạt cũng không đánh giá nhiều với điều này.
“Có điều, hắn dù giấu kỹ cũng có lúc có kẽ hở” Ô Thượng vẫn nói, lộ ra nụ cười tự tin, nhìn thẳng Hề Từ nói thẳng, “Hề Triển Vương, ngài nên rõ bản lãnh của tôi, tôi có thể ẩn núp trong tối theo dõi, coi như là thiên sư cũng khó phát giác ra tôi. Đúng lúc có lần theo dõi người kia đi tới một chỗ, nghe trộm được hắn và những kẻ khác”
“Sau đó tôi thấy người đó sử dụng pháp thuật thần thông của bộ tộc thông linh, mở thẳng đường âm dương, con đường đó liền với một nơi kỳ lạ, có điều lúc đó tôi sợ hắn phát hiện ra, không đi theo sau” Nói đến đây, Ô Thượng vẫn liếc mắt nhìn con người ngồi cạnh Hề Từ một cái, nói tiếp, “Nói tới, giải quyết vấn đề thọ ngắn của Giang tiểu thư cũng là nghe được từ trong miệng người kia”
Mãi cho đến khi cô ả nói xong, trong phòng không ai lên tiếng.
Nghe đến đó, bọn họ đã rõ vì sao Ô Thượng lại có thể nói cô ả có thể giải quyết được rõ vấn đề thọ ngắn của Giang Úc Linh, nếu như cô ả nói thật, có thể cái kẻ bộ tộc thông linh tiếp xúc với cô ả kia cũng đang có ý nghĩ muốn kéo dài tuổi thọ của người bộ tộc thông linh, biết đâu chừng đối phương cũng đã có cách.
Vẻ mặt Lâm Đạt, Lâm Tam nghiêm túc, dù sao chuyện này có liên quan đến mệnh cách của Giang Úc Linh, vì nguyên nhân Hề Triển Vương, bọn họ không thể không đối xử thận trọng.
Lâm Cửu không kìm được nhìn đại tẩu nhà cậu, trong lòng cũng rất lo lắng. Cậu còn muốn đi theo đại tẩu đảo lộn giới giải trí đây này, hy vọng tẩu ấy sống thật lâu thật lâu, đồng thời còn xưng bá ở giới giải trí mới tốt.
Hề Từ dựa người vào sofa, đặt tay lên tay vịn sofa một lúc gõ nhè nhẹ, trầm tư một lúc lại nói tiếp, “Cách giải quyết là gì?”