“Ở dưới đang loạn cái gì thế?’ Giang Vũ Thành bỏ bút trong tay tại, vẻ mặt cụt hứng.
Vị đại thiếu gia này lúc đang bận làm việc thì không thể làm ồn, với điểm đó thì yêu cầu cực kỳ cao, nếu không khắc chế được tính tình, lúc nóng lên thì chẳng ai cản được ông cả.
Chú Lưu bưng trà tiến vào, đặt lên bàn, báo cáo lại đơn giản chuyện lúc trước.
Ông chỉ là trần thuật lại mọi chuyện, còn chuyện khác thì một mực không nói, không xen lẫn thành kiến cá nhân vào, song Giang Vũ Thành lại bật cười, phì, “Cho dù Úc Linh có bảo chó đi cắn thì sao? Úc Linh của ta là một đứa bé ngoan, không phải là người thích đi gây sự, bình nước có đổ cũng sẽ không đỡ, sao lại chủ động đi gây sự chứ?”
Vì thế nhất định có kẻ đã gây sự với con bé, mới khiến con bé ra tay. Đương nhiên Giang Vũ Thành lại càng nghiêng về chuyện Hề Từ làm.
Người đàn ông đó nhìn có bộ dáng của một quý công tử hiền hòa, khiến người ta có cảm giác ba phải, rất tinh khiết, cứ như một thanh niên vừa mới bước chân ra xã hội vậy, không có tâm cơ xấu gì. Song Giang Vũ Thành lại cảm thấy, như vậy chỉ là biểu hiện ra thế thôi, có người có vóc dáng như chó, trời sinh lại còn có tính tốt, dù có gây ra chuyện gì xấu thì chẳng ai lại cảm thấy là anh ta làm, Hề Từ rõ ràng chính là loại như thế.
Diện mạo và khí chất của anh ta thực sự là có tính lừa gạt kinh khủng. Thủ đoạn Hề Từ giờ ông còn chưa nhìn ra, song biểu hiện ra ngoài đơn giản như thế, thậm chí tính cách và khả năng đơn thuần hiền hòa gì đó không ăn nhập.
Mấy lần gặp mặt, ông mơ hồ cảm giác được trên người anh ta che giấu vô cùng tinh diệu, cứ giống như thiên về loại có sinh mệnh cực kỳ lạnh lùng, quả thật khiến người ta hoài nghi không rõ anh ta rốt cuộc chịu sự giáo dục nào mà trưởng thành. Chẳng nhẽ đây cũng là lý do anh ta trở thành thành viên của tổ Dị Văn sao?
Tổ Dị Văn của Chính phủ từ trước đến nay đều vô cùng thần bí khó lường, thủ đoạn các thành viên trong đó khó có thể dùng khoa học để hình dung nổi, có thể sai chó làm việc linh tinh gì đó, nghĩ với họ là chuyện hẳn rất dễ dàng. Chuyện này người thường không thể lý giải nổi, thậm chí không thể khống chế được.
Vì thế, đây cũng là nguyên nhân Giang Vũ Thành không muốn biết về đứa con rể này. Úc Linh nhìn có vẻ không được gần gũi cho lắm, nhưng thật ra tính tình rất đơn giản, rất dễ tin tưởng, nếu Hề Từ tồn tại ý gì xấu, Úc Linh vốn không phải là đối thủ của anh ta.
Họ gặp mặt mấy lần đã kết hôn, tuy do Úc Linh đề xuất, nhưng Hề Từ lại đồng ý quá nhanh, Giang Vũ Thành vốn không tin Hề Từ là người vừa gặp con gái mình mà đã trúng tiếng sét ái tình ngay, chỉ sợ nguyên nhân bên trong còn có thứ gì đó. Hiện giờ ông vẫn không biết rõ ràng về Hề Từ, chỉ nhìn cái kiểu chăm sóc của nó với con bé hết mực kia, cứ như là rất yêu con bé vậy.
Giang Vũ Thành có thành kiến với Hề Từ, cho dù ông có phản đối cọc hôn sự này, con gái cũng không nghe lời, lại luyến tiếc con bé khổ sở uất ức, người làm ba này biết phải sao đây? Chỉ đành để mình ở chính giữa nhìn chằm chằm.
Chú Lưu nghe thấy lời ông nói, đều hết lời, bình nước đổ cũng không đỡ, chỉ có thể nói cô gái này lười, chuyện con bé gây sự hay không gây sự thì có sao?
Hay là bảo con bé lười thành tính, sao lại chịu khó đi gây sự chứ? Có phán đoán vậy với chính con gái mình thế sao?
“Thôi, chuyện này đừng để ý nữa, cũng đừng báo cáo riêng với ta nữa, ta đang rất bận việc’ Giang Vũ Thành uống xong ngụm trà lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Chú Lưu thấy thế, không dám quấy rầy ông, nhẹ chân tay lùi ra ngoài.
Chú Lưu đi rồi, Giang Vũ Thành cũng không làm việc nữa mà nhìn chằm chằm vào văn kiện trước mặt ngẩn người, trong đầu có rất nhiều chuyện lướt qua, cuối cùng ngón tay đặt nhẹ lên một phần văn kiện đã ký, thần sắc hơi thâm trầm.
**
Úc Linh và Hề Từ cùng nhau ngồi ở trên bậu cửa sổ, thỉnh thoảng lại nhấc chân đạp cho con Husky kia một cái.
Husky nghĩ là cô đang chơi cùng mình, vô cùng cao hứng lại đưa đầu chó tới, hai chân đặt lên đùi Úc Linh, rồi cho đầu qua cọ cọ.
Trên mặt Úc Linh bất giác bật cười, không cản nó, đợi nó lại gần thì đưa tay xoa xoa lông của nó.
Hề Từ uống một ngụm, ánh mắt thản nhiên xoẹt qua con chó ngốc kia, thấy nụ cười trên mặt Úc Linh thì hỏi, “Em thích nó à?’
“Không thích!” Úc Linh đáp lại rất nhanh, “Ai mà thích cái con chó mỗi lần gặp mặt cứ thích cắn em chứ? Nó đã được huấn luyện rất tốt, chỉ biết nghe lời chủ thôi, chủ bảo nó đến cắn em, nó liền đến cắn thật đó. Em đương nhiên không khách sáo, cứ mỗi lần nó đến thì chỉnh cho nó một chút”
Cô trời sinh tính lười, đến cả mình còn lười chiếu cố nữa, huống chi là nuôi dưỡng vật cưng gì đó chứ, vì thế với vật cưng đừng nói tới thích, cũng không nói rõ chán ghét, thấy thì thò tay ra sờ sờ để trao đổi tình cảm. Nhưng nếu chuyện người khác nuôi chó xua đến cắn cô, cho dù chó vô tội cô cũng không khách sáo.
Vì thế cô cũng không cảm thấy chính mình ngược đãi vật cưng gì hết, chó ngu đến cắn cô, chẳng nhẽ cứ đứng đó để mặc nó cắn sao? Cô và con chó ngu này có rất nhiều thù đó.
Nhưng lúc này thấy con chó ngu lại sợ Hề Từ, rồi lại chạy thục mạng
như điên nịnh người. Hừ, cô dĩ nhiên không khách sáo xoa bóp một trận, coi như báo thù cho trước đây.
Nghe nói thế, Hề Từ nhìn về phía con Husky kia với ánh mắt lạnh lẽo. Husky vội vàng chạy kẹp chặt đuôi, kêu ô ô, ra vẻ cực kỳ vô tội.
Hề Từ nghe nói trước đây cô làm thế nào chỉnh cái con chó ngu này, không chút để ý giật cái đuôi chó ngu lại. Cái con chó ngu này cứ vậy nghe lời, cũng có một nguyên nhân, nó gặp được cơ duyên, sắp mở ra trí óc, trí óc mở ra còn cao hơn cả chó thường chút, dĩ nhiên hiểu được cách lấy lòng chủ, chủ bảo nó làm gì thì nó làm cái đó, rất thông minh, nên dĩ nhiên ai ai cũng thích.
Nghĩ đến đây lại không kìm được lấy tay gõ nhẹ lên đầu chó một chút. Cho dù mở trí óc, cũng chỉ là một con chó ngu thôi!
Thấy cô chơi vui vẻ, ánh mắt Hề Từ sâu kín, đột nhiên mở miệng hỏi, “Thiệu Sâm là ai vậy?”
Úc Linh đột nhiên dùng sức mạnh chút, bất cẩn giật ra một nắm lông của Husky, Husky kêu ngao một tiếng, gương mặt chó hung hãn nhăn lại, có vẻ muốn cắn người.
Hề Từ đập một nhát lên mặt nó, hai mắt nhìn Úc Linh chằm chằm, trên mặt vẫn là bộ dáng có vẻ rất hiền hòa gần gũi.
Úc Linh liếc mắt nhìn anh một cái, nói chậm rãi, ‘Thiệu Sâm chính là đại thiếu gia tập đoàn Thiên Hà, mẹ của Thiệu Sâm và mẹ của Giang Úc Y là bạn thân, trước đây có nói muốn gả Giang Úc Y làm con dâu của Thiệu Gia, chẳng liên quan gì tới em cả”
“Thật sao?’ Hề Từ nhìn cô chằm chằm.
“Thật đó” Vẻ mặt cô thành thật, sau đó lại rũ mắt xuống, nhỏ giọng thẳng thắn thành khẩn, bảo, ‘Thực ra thì… lúc chúng em còn học trung học cũng có kết giao một thời gian, nhưng chỉ mới nắm tay thôi, rồi chia tay”
Ánh mắt Hề Từ càng phát ra âm trầm, giọng càng thêm phá lệ hiền hòa, “Vì sao lại chia tay?’
“Đương nhiên là Giang Úc Y thích Thiệu Sâm, lúc đó cô ấy thật đáng ghét, có sức phá hoại rất mạnh, cứ như con gián đánh không chết vậy cứ tới chọc người, em cảm thấy chán ngán nên chia tay…” Úc Linh ra vẻ không sao cả, trong lòng lại hơi chột dạ, cứ cảm thấy bản thân mình biểu hiện tình cảm với Thiệu Sâm có gì đó khác thường, thật chẳng hay ho tý nào.
Nói chủ đề bạn trai cũ với ông chồng cái gì, có thể được sao? Hề Từ hẳn không phải là người hay ghen đó chứ?
Hề Từ nhìn cô một lúc, cười càng thêm sâu, bảo, “Thì ra là thế”
“Đúng, chính là vậy đó” Úc Linh tiếp tục cúi đầu ấn đầu Husky, đem nó đùa chơi thoải mái.
Husky càng kẹp đuôi chặt hơn, cứ cảm thấy ở bên cái người này vừa muốn gần gũi lại vừa thấy hơi thở của người đó thật đáng sợ, nó nguyện cố ép đi sang người nữ cũng tương tự nó muốn được gần gũi hơn.
Hề Từ chậm rãi uống nước, tâm tư xoay chuyển mấy vòng, có thể hiểu chuyện tình kha khá.
Úc Linh vốn là một kẻ lười nhác, do yêu cổ quấn thân, vốn chẳng còn nhiều sức lực đi phân tán ở những chỗ khác.
Nếu lúc ấy cô không có tình cảm với Thiệu Sâm, cũng sẽ không thể kết giao với anh ta. Vì vậy, lúc ấy là do cô nàng thích Thiệu Sâm quá đi, sau đó lại chia tay là bởi, chắc là Giang Úc Y gây ra chuyện gì đó khiến cô nàng thấy phiền, còn tên Thiệu Sâm kia khả năng xử lý chuyện không tốt, là làm rớt mất niềm yêu thích của cô nàng nên mới chia tay.
Lúc trước theo hai vợ chồng ông bà nội có thể thấy, chỉ cần cô gật đầu thì có thể đính hôn với Thiệu Sâm bất cứ lúc nào, Thiệu Gia cũng đồng ý, mặt này phát tin ra rõ hơn.
Nhất là sau khi Úc Linh với Thiệu Sâm kết giao, Thiệu Gia lúc ấy phản đối, khi đó Giang Úc Y cũng thích Thiệu Sâm, duy trì hợp tình hợp lý chuyện Thiệu Gia để phá hỏng bọn họ. Có thể khẳng định, ngay lúc đó Giang Úc Y không an phận như hiện giờ, chỉ e lúc ấy không những là kẻ hay trêu chọc Úc Linh mà còn là một kẻ ganh tỵ kinh hồn.
Hai là Thiệu gia mấy năm nay đã biết đến thân phận Giang Úc Linh ở Giang gia hơn Giang Úc Y, thậm chí còn rất tốt nữa, nên liền thể hiện thái độ cho Giang Vũ Thành biết, cưới Úc Linh, chỉ chiếm được ưu việt không ít. Vì thế Thiệu gia thay đổi thái độ, hy vọng Úc Linh có thể trở thành con dâu Thiệu gia.
Ba là cái vị Thiệu Sâm đó chắc giờ vẫn có thể thích Úc Linh như trước, thái độ của anh ta cũng ảnh hưởng tới quyết định Thiệu Gia, khiến cho mẹ Thiệu thích Giang Úc Y chỉ đành chọn Úc Linh làm con dâu.
Bốn là tuy Giang Úc Y không rõ có thích Thiệu Sâm thật không, hiện giờ đã không còn tâm tư đi tranh đoạt với Úc Linh nữa, chắc cô nàng hiểu ra địa vị của mình trong lòng người cha, cũng hiểu ra mâu thuẫn việc làm trước đây của mẹ mình Triệu Hinh Lê, điều này khiến cô nàng cảm thấy thẹn, thậm chí còn tổn thương lòng tự ái của cô nàng, chẳng dám nhìn ai, cũng thay đổi hẳn thái độ của mình nhắm vào Úc Linh.
Đoán ra được chuyện này, hai mắt Hề Từ nhuốm mấy phần màu tối, trong lòng bất giác có ngọn lửa không tên đang chậm rãi bốc lên.
Anh không hiểu rốt cuộc tại sao mình lại thấy khó chịu, nhưng lại cảm thấy ngọn lửa kia như sắp thiêu cháy, chỉ e không đơn giản tiêu diệt như vậy.
Tạm thời trên mặt Hề Triển Vương không thể hiểu rõ vẫn thể hiện ra bộ dạng dịu dàng hiền hòa dễ gần, chỉ là trong lòng thầm nhắc nhớ kỹ tới tên “Thiệu Sâm” này.
Lúc Giang Úc Y tới nhìn thấy đôi nam nữ ngồi ở trên cửa sổ sát đất tựa vào nhau, đằng sau họ là cả đình viện trong hoàng hôn, phong cảnh như vẽ, sắc màu ấm áp khiến cho hai người thoạt nhìn tựa vào nhau ấy trở nên ấm áp hạnh phúc.
Một con chó ngốc ghé trong không gian của họ, đang cố chen mình vào, sau đó bị người thanh niên có nụ cười tinh khiết chẳng khách sáo đẩy ra, nó vẫn cứ ngo ngoe cố gắng tới gần gũi hai người.
Úc Linh chỉ nhìn thoáng qua chút, thoáng thấy bóng Giang Úc Y thì hỏi, “Có chuyện gì?”
“Đã đến giờ dùng cơm tối, bà nội bảo em tới đây gọi hai người” Giang Úc Y thản nhiên đáp, không kìm được nhìn thoáng qua Hề Từ.
Cho đến tận bây giờ, cô nàng vẫn có cảm giác khó hiểu, vị đại tiểu thư này thế mà tùy tiện tìm một người kết hôn, thế mà không phải Thiệu Sâm. Lúc trước cô nàng quả thật nghĩ đây là cách cô ấy dùng để xả giận, vội vàng kết hôn chỉ sợ không có tình cảm với người này thôi.
Nhưng hiện giờ xem ra có vẻ như không giống thế. Úc Linh duỗi người, cầm tay Hề Từ đứng lên, bảo, ‘Chúng mình đi ăn cơm trước đi, cứ ở mãi chỗ này chán lắm” Cũng không thấy sự chán ghét của mình với ngôi nhà. Hề Từ nghe lời cô đạp một câu được.
Hai người nắm tay nhau rời đi, tư thế thân mật. Giang Úc Y đi sau họ, nhìn hai người thỉnh thoảng ghé sát vào nhau, thì thầm.
Lúc sáu giờ là thời điểm dùng cơm tối ở tổ trạch Giang gia.
Tất cả mọi người ngồi vào chỗ, chị em Trịnh Khả Kha đã thay quần áo, cánh tay rướm máu đã bôi thuốc, nhìn có vẻ hơi đáng thương, Giang Vũ Nhã thì tức giận dùng ánh mắt giận dữ nhìn Úc Linh chằm chằm, nếu không có Trịnh Bằng lén kéo chắc sẽ không giữ nổi nữa mà bùng lên.
Đợi Giang Vũ Thành ngồi xuống, Giang Vũ Nhã lên tiếng, ‘Anh cả, không phải em nói tính tình Úc Linh cần phải sửa chữa sao, ai có đứa con gái nào mà đối xử tệ mãi với chị em nhà mình không tha như thế? Người ngoài coi con bé thế nào chứ? Tuy hiện giờ tuổi cũng lớn đã thay đổi, nhưng giống như chúng ta là người một nhà, thanh danh của con gái cần phải xem trọng, sau này chẳng phải để người ta cười nhạo nó hay sao?”
Giang Vũ Thành khi thấy người hầu bưng bình nước trở lại, nhìn chằm chằm tay mình chẳng thèm để ý nói, “Úc Linh sao chứ? Nó như thế chẳng phải rất tốt sao? Ai dám cười con bé? Hả?’
Chữ “Hả” vang lên, ông ngẩng đầu cười như có như không nhìn mọi người chung quanh.
Mọi người bị ánh mắt của ông đảo tới, không ngừng cúi đầu, đến chị em Trịnh Khả cũng không dám nói gì trước mặt cậu cả ở đây.
Giang Vũ Nhã tức giận đỏ mắt, nói uất ức, ‘Anh cả, anh không phải là không muốn gặp người em gái như em chứ?’
“Hiện giờ mày mới biết sao?” Vẻ mặt Giang Vũ Thành kinh ngạc, “Trước đây ta nói rồi, cực không thích kẻ lắm mồm, chẳng lẽ hiện giờ mày mới biết phản ứng hả?”
Giang Vũ Nhã bị kiểu nói của ông xem như đầu hỏng thì thần sắc thất vọng suýt khóc, quay đầu kêu lên một tiếng với ông bà nội Giang, ‘Ba, ba xem anh cả anh ấy…”
“Được rồi, ăn cơm đi!” Giang lão phu nhân cắt ngang cáo trạng của con gái, mất hứng nói, “Khó được hôm nay có mặt đủ mọi người, ngừng nghỉ một lúc không được à?” Nói đến đây bà lại quay sang Giang Vũ Thành hỏi, “Đúng rồi, Vũ Thành, Vũ Bân lúc nào trở về?’
Giang Vũ Bân là con trai út trong nhà, cũng là con của bà lão phu nhân, lúc nào cũng được cưng chiều nhất trong Giang gia, tiếc là ông sớm rời nhà đi bộ đội, quanh năm suốt tháng ít khi được về một lần.
“Không rõ ạ, chuyện bộ đội sao con biết được chứ? Mẹ muốn nó gọi điện thì gọi bảo nó về là được rồi”
Giang lão phu nhân nghe thấy thế cũng hơi tức, nếu có thể gọi được, thì đã sớm gọi rồi sao còn nói cho con cả nghe làm gì?
Nói Giang lão phu nhân sinh ra ba đứa trẻ, vậy mà chẳng một đứa nào làm cho bà lão yên tâm, con trưởng thông minh lại tùy hứng, nắm không chắc trong tay, thậm chí vì chuyện năm đó mà còn oán hận bà lão. Mấy năm nay hai mẹ con cứ diễn ra như thế; con gái vừa ngốc lại nhìn không có tướng, thường khiến người ta phải dọn dẹp cục diện rối rắm do nó gây ra; thằng út thì quanh năm suốt tháng không ở nhà, tính tình đó một lời khó nói hết được, lại gần gũi với anh nó nhất, muốn gặp mặt nó cũng khó.
Còn phần hai đứa con riêng kia, lúc trẻ quả thật vì chuyện này mà làm to ra, sau đó do Giang lão gia nhượng bộ tiếp nhận, nhưng cho tới giờ vẫn không muốn thấy không muốn nhịn bọn chúng. Dù sao thì chỉ cần con trai bà lão quản Giang thị, ông lão cũng chẳng dám không nể mặt bà, hai đứa con riêng kia chẳng qua là vui chơi thôi, cũng không để ý.
Đợi sau khi ông lão thở bình thừng trở lại, bữa tối lại tiếp tục.
Nhưng tiếp theo ông lão không hề đụng một tý thức ăn dính nước tý nào, lúc ăn cơm, thường dùng ánh mắt nhìn Hề Từ, không rõ ông lão nghĩ gì nữa.
Những người khác cũng bị ông lão sặc nước vài lần dọa sợ, liếc mắt nhìn về Hề Từ hơi khác chút, đặc biệt là Giang Vũ Nhã, lúc trước bà con an ủi nói cái gì mà đoán loạn linh tinh, nhưng mấy lần ông già uống nước sặc cũng khiến bà không dám nói gì nữa, trong lòng thấp thỏm không yên.
Có phần đệm này, bữa tiệc cơm tối này cũng coi như ăn thuận lợi, chẳng ai dám nói câu gì.
Sau khi ăn xong, người hầu châm trà, mang hoa quả lên, Giang Vũ Thành đã bảo người đi lấy túi văn bản cho ông, định đi rồi. Ông chưa bao giờ qua đêm ở tổ trách, thói quen ấy đã duy trì hơn hai mươi năm như thế.
Úc Linh và Hề Từ dĩ nhiên cùng ông đi.
Ông lão Giang thấy thế, há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, lại không nói nổi.
Nó không nể mặt, đám người Giang Vũ Trì sao dám làm gì, dù gì bọn chúng là con riêng, nếu không được ông lão chấp nhận, thì cũng hết cách tiến vào Giang gia, tự dưng mong ông lão sống lâu, sống thật lâu. Còn có lão phu nhân, nể mặt mũi bà lão cũng dĩ nhiên tốt hơn.
“Hề tiên sinh’ Giang Vũ Trì tới gần, cười vô cùng thân thiết, tư thế cúi người thật thấp, nói, “Những lời ngài nói buổi chiều có đúng thật không?”
“Tin hay không tin thì tùy” Hề Từ mỉm cười đáp.
Lúc anh cười rộ lên, tựa như một thanh niên mới ra xã hội vậy, tinh khiết, tuấn tú, khiến người ta không có chút phản cảm tý nào. Dù chị em Trịnh gia có ghét Giang Úc Linh đi nữa, cũng đều bị nụ cười rút hồn của anh gây ngứa ngáy, cảm thấy sau này muốn tìm chồng, thì tìm một người đàn ông có vóc dáng thế rất tốt, ít nhất lúc nhìn cảnh đẹp ý vui tốt vô cùng, nếu anh ấy mà ở trong một gia tốt nữa thì tốt hơn.
Giang Vũ Hà cũng thấu tới gần, cười bảo, “Vậy những lời Hề tiên sinh nói lúc trước có thể nói lại được không?’
Do ông lão Giang chưa thừa nhận cháu rể này, nên bọn họ cũng không dám đắc tội với Giang Vũ Thành, vì thế thật ra cũng không rõ xưng hô thế nào với Hề Từ, đành phải khách sáo gọi một câu “Hề tiên sinh”
“Đương nhiên”
Lúc này Giang Vũ Thành lại mở miệng nói, “Được rồi, chúng ta đi thôi”
Giang Vũ Thành là một đại ân nhân, ông phải đi thật đúng là chẳng ai ngăn được ông, cho dù là vợ chồng ông bà lão Giang cũng chỉ có thể nhìn. Tuy lão phu nhân thương con cả mấy năm nay bán mạng cho Giang gia, cả ngày bận rộn công việc chẳng được nghỉ tý nào, nhưng nói vậy cũng không nói được một câu bảo nó ở lại tổ trạch, cứ vậy nhìn họ rời đi, trong lòng thấy hơi khổ sở.
Xe dừng ở trước cửa biệt thự, lúc lên xe, đột nhiên có một tiếng ngao ô vang lên, chỉ thấy một con Husky từ góc sáng nhảy ra, cắn làn váy Úc Linh.
“Saddam!” Trịnh Húc Dương kêu một tiếng, muốn con chó ngốc đừng đi gạ vào đại ma vương nữa. Nhưng Husky lại một lòng muốn đi theo họ rời đi, sao có thể nghe lời, thừa lúc cửa xe mở, nó chạy nhanh nhảy lên ghế sau xe.
Thấy cảnh đó, mọi người không hiểu làm sao mà con Husky này lại muốn rời đi cùng bọn Úc Linh chứ, chị em Trịnh gia tức tới chết, Trịnh Khả Khả đã quen nuôi rồi không chịu nổi.
Hề Từ nhìn thoáng qua con Husky chui vào trong xe không chịu đi ra, hỏi Úc Linh, “Có muốn dẫn nó đi không?’
Úc Linh nói thờ ơ, “Anh thích thì dẫn đi’ Con chó này rất nghe lời Hề Từ, cô cảm thấy có phải giữa bọn họ có cái gì đó sâu xa không, mang đi cũng chẳng sao.
Cô quay đầu nhìn Trịnh Húc Dương hỏi, ‘Tiểu Dương, con chó này tặng cho chị họ được không?’
Trong lòng Trịnh húc Dương luyến tiếc Saddam, nhưng Saddam là vật cưng nó nuôi cực kỳ trung thành có nhân tính, đây cũng là nguyên nhân nó mang đến tổ trạch Giang gia, cũng là vì muốn lấy lòng ông bà ngoại của nó.
Nhưng Saddam lại muốn đi với người ta, có có thể sao nữa, nó vốn chẳng dám ngăn lại, cũng ngăn không nổi.
Chỉ đành ấm ức nói, ‘Chị họ thích thì mang đi đi, loại chó không trung thành này em không cần đâu, cứ để cho chị nuôi vậy’ Miệng thì nói thế nhưng mà nhìn Saddam trong xe vẫn thấy đau lòng mãi.
Nó khẳng định, Giang Úc Linh là một kẻ tà môn, Saddam bị chị ấy chỉnh nhiều lần như vậy, lại vẫn bám lấy chị ấy không rời, trừ nó ra thì cũng chỉ có Giang úc Linh là tà môn thôi.