Sau khi rời khỏi đoàn làm phim, Úc Linh còn chưa kịp thu xếp hành lý đi, An Như đã vô cùng nhanh chóng túm cô lại.
“Năm nay có một show tiết mục thực tế, công ty hy vọng con cũng tham gia” An Như nói, sau đó nhướng mày, “Con không phải nói là sau này đều nghe lời ta nói hết đó sao?”
Úc Linh đành ngoan ngoãn bỏ việc chạy tới Hồ Nguyệt Cốc tìm Hề Từ, hỏi, “là show thực tế gì ạ? Thời gian có dài không?”
“Là tiết mục show thực tế rất đơn giản, so đấu trí nhớ và năng lực phản ứng của thân thể, trong đó có một loại là dùng tốc ký, hơn nữa tiết mục dùng trí này từ lúc bắt đầu cho đến lúc chấm dứt đều phải trải qua hết. Trí nhớ của con rất tốt, khả năng đánh nhau cũng chẳng kém, con đại diện cho nghệ sỹ công ty chúng ta đi là tốt nhất” An Như nói đến đây, hai mắt sáng ngời, làm như nghệ sỹ công ty họ thắng chắc vậy.
Tiết mục show thực tế nổi tiếng mấy năm gần đây, nếu biểu hiện tốt trong tiết mục show thực tế, thì vô cùng thu hút người xem. Nghe thì có vẻ như cũng khá được vậy.
Úc Linh biết loại chuyện này không tránh khỏi, không cự tuyệt, sau khi nghe An Như nói thời gian thu xong, phát hiện cũng không chiếm nhiều giờ cho lắm, rất sảng khoái đồng ý luôn.
An Như vừa lấy lịch trình làm việc đóng dấu của cô ra, vừa lườm cô một cái nói, “Con yên tâm đi, không làm chậm trễ chuyện con về quê ăn tết đâu, ta đã an bài tốt cho con rồi”
Úc Linh kéo tay bà, vẻ mặt cao hứng bảo, ‘Con biết Dì An là hiểu con nhất mà”
An Như cười nhưng trong lòng không cười nói, “Biết thì tốt rồi’
Thấy không còn chuyện gì nữa, Úc Linh cũng không muốn mất thời gian ở công ty, định dẫn trợ lý nhỏ cùng rời đi, ai ngờ vừa ra thì gặp ngay Du Lệ về.
Nữ thần về, cả công ty đều kinh động.
Tiếc là chưa có người nào có cơ hội lập quan hệ được với ngôi sao nổi tiếng này, Du Lệ đã chào một câu với Úc Linh, cùng người đại diện vào văn phòng, nhanh chóng rời khỏi công ty, chui vào một chiếc xe bí mật, khiến cho lão tổng công ty cô nàng muốn gặp cũng đành cảm thán bất đắc dĩ.
Úc Linh lái thẳng xe về nhà, nhìn thoáng qua nữ thần bình hoa chẳng có hình tượng gì ngồi ở đằng sau, hỏi, “Về nước bao giờ thế?”
Sáu tháng cuối năm trước, Du Lệ đều quay phim ở nước ngoài, làm việc quay như con cù, thỉnh thoảng có gọi điện cho cô, chưa kịp nói gì nhiều thì đã phải làm việc rồi.
NHưng dù bận việc đến thế nào, vị nữ thần này vẫn kiên định ngồi canh giữ Weibo của Úc Linh, cứ thấy có động tĩnh gì thì lập tức như một fan cuồng vậy nhảy ra hò reo phất cờ, nếu có đám nhóc thối nào nói xấu đại tiểu thư, cô lập tức đáp trả, cho dù lúc mình đang quay phim rất bận không nói chuyện được với đám nhóc thối, cũng sẽ bảo trợ lý và hộ vệ của cô nàng đáp trả hộ, thậm chí còn đem fan của cô nàng ra để đáp trả.
Hiện giờ trợ lý của Du Lệ đều biết tính cách của cô nàng nhưng không ai dám lộ ra, mọi người yên lặng giúp che giấu, bảo trì hình tượng hoàn mỹ của nữ thần bình hoa.
“Vừa xuống máy bay, không ngờ được đến công ty lại gặp cậu, quả nhiên hai ta là duyên phận trời sinh mà” Du Lệ cao hứng nói, lúc cao hứng lên thì chẳng để ý gì đến hình tượng nữa, đôi chân thon dài gác lên chỗ ngồi, “Lần này mình về có thể được nghỉ hai ngày, hai ngày sau thì lại đi tiếp. Thấy lễ mừng năm mới sắp đến rồi, ngoài nghề ra cũng không có khái niệm tết Âm lịch, vì thế tết âm lịch năm nay mình chắc một mình tha hương ở nước khác quá, đáng thương quá đi”
Úc Linh ừ một câu. Cô nàng tự tiếc nuối thương hại một lát, thấy bộ dạng bình ổn của đại tiểu thư, cũng không giận, tiếp tục cười tủm hỏi, “Chồng cậu ở nhà không?”
“Không”
“Lại đi công tác à?”
“Ừ”
“Sao cứ đi công tác luôn thế? Vợ chồng tách nhau ra lâu không tốt lắm đâu, tình cảm dễ có vấn đề. Hiện giờ tình cảm các cậu sao rồi? Nào nào nào, nói với chị đây chút xem nào, chị sẽ là cố vấn tình yêu cho mọi người, lập tức có thuốc bệnh hết, không thu tiền đâu”
“Lễ Giáng sinh rồi anh ấy vừa về” Úc Linh lại nói, lườm cô nàng một cái, “Cậu không lái xe, đừng có coi mình thành người lái vậy chứ”
Du Lệ hơi không phục kêu lên, “Ai bảo mình không lái xe chứ? Lúc mình lái, đại tiểu thư nhà cậu còn chưa kết hôn kìa”
“Hả?’ Úc Linh dừng xe đột ngột, sau đó quay đầu nhìn cô nàng, đôi mắt nhìn rất kỹ. Nữ thần bình hoa lập tức hơi chột dạ, nói ngượng ngùng, “Là mình lái xe trong mơ không được sao? Ha ha, nếu mình bảo….. Gần đây mình thấy lúc nào cũng mơ linh tinh, cậu tin không?”
Úc Linh cau mày, nhìn cô nàng đánh giá, thấy không có gì khác thường, nhưng đôi mắt thì như thâm đen hơn, thoạt nhìn có vẻ không được nghi nhiều lắm.
Nhưng cho dù vậy, vẫn xinh đẹp như cũ khiến người ta nhìn không nỡ rời mắt.
Du Lệ trước mặt bạn thân, xưa nay có tâm sự gì chẳng giấu được, thấy bộ dạng này của cô, cười mỉa bảo, ‘Ha, cậu đừng có nhìn, gần đây mình có mơ linh tinh, nhưng vẫn rất thuần khiết đó”
Nói xong lại ngẩng cao đầu ưỡn ngực, quần áo mặc có vẻ mê người, tiếc là cô nàng không đi tuyến gợi cảm nên biến thành chẳng ra gì cả.
Úc Linh cũng không thấy lo, hỏi, “Là tình hình gì thế, gần đây mới vậy sao? Gần đây cậu có phải gặp chuyện kỳ lạ gì không hoặc gặp phải người kỳ lạ ấy?”
Du Lệ chớp chớp mắt, lắc lắc đầu, không biết cô nàng làm ra bộ dáng thận trọng thế nào nữa.
Tuy trong mơ có chút hơi khó mở lời, nhưng chỉ là giấc mơ thôi, chẳng qua nằm mơ hơi nhiều lần, hiếm khi cô nàng thấy hơi khó chấp nhận nổi, cảm giác như có phải mình đã biến thành gái trinh gà rồi, khụ khụ, nên mới khát khao đến vậy không.
Úc Linh không phải người chuyên nghiệp, không hỏi ra điều gì thì đành tiếp tục lái xe mang theo con gái về nhà.
Đến nhà Úc Linh, Du Lệ quen thói đi vào, lúc nhìn thấy Giang Vũ Thành ở trong phòng, tuy trong lòng hơi kinh ngạc nhưng lập tức ngoan ngoãn chào hỏi ân cần, ra vẻ rất ngoan, khác hẳn hình tượng nữ thần bình hoa có chùm ánh sáng lấp lánh bắn ra ở trên màn ảnh.
Giang Vũ Thành đã tiếp xúc với Du Lệ bạn thân của con gái rượu rồi, cũng biết đứa nhỏ này xinh đẹp quá mức, bản tính cũng không xấu, đây cũng là lúc trước ông biết thân phận Du Lệ hơi có vấn đề nên tiện tay giúp một phen, cho phép cô nàng đi lại với con gái rượu.
Du Lệ khó có được về một lần, cũng không về chỗ mình ở mà ở ngay phòng khách của nhà Úc Linh.
Tối hai người nằm ngủ cùng nhau nói chuyện phiếm, nói từ chuyện công việc cho đến đời sống tình cảm, cuối cùng Du Lệ mới nói đến giấc mơ khác thường của mình.
Du Lệ hoàn toàn không nhận ra được Đại tiểu thư trước những lời mình nói hơi thấy hổ thẹn bảo, “Bảo cậu đừng có cười, thực ra mấy năm trước cũng có giấc mơ ngắt quãng thế này, có thể mình trời sinh ra đã thế, nghĩ đến đàn ông. Cậu biết không, mấy năm nay mình cứ bận rộn liên tục, muốn kiếm nhiều tiền để về dưỡng già, bỏ phí nhiều thời gian, vẫn chưa thực sự kết giao với một người đàn ông nào cả…. Cậu tuổi còn nhỏ hơn mình, đã kết hôn rồi, còn mình thì đến bạn trai cũng chưa, quả thật lãng phí khuôn mặt này của mình lắm! Có phải vậy không?”
Nói xong câu cuối, vẻ mặt cô nàng kích động ngồi dậy, nắm chặt nắm tay. Úc Linh vỗ vỗ cô nàng, vẻ mặt bình tĩnh, ‘Đừng kích động”
Du Lệ ôm gấu Teddy, vùi mình trên giường kêu hừ hừ, thì thầm, ‘Không kích động sao được? Đều cảm thấy xấu hổ trong mơ, rõ ràng là muốn mình nhanh tìm một người đàn ông để gì gì đó…. khụ khụ khụ…”
Úc Linh đập mạnh lên lưng cô nàng một cái, vỗ mạnh đến mức nước mắt cô nàng tuôn trào.
“Muốn tìm một người thật lòng, lại không thể chỉ nhìn cái mặt của cậu đâu” Úc Linh nói cảnh cáo.
“Với cậu thì chỉ có khuôn mặt này nhìn được thôi” Nữ thần Du nói cảm khái. Úc Linh lại vỗ mạnh một cái, “Lớn thành như thế rất được, người khác cầu mong cũng không có được đó”
Du lệ thở dài, lăn lộn trên giường với cô, ôm cô bảo, “Được, nghe lời cậu, nhất định phải tìm người thật lòng, không thật lòng, không cần”
Cô nàng biết diện mạo có thể nói là hồng nhan họa thủy, từ mười năm trước nên bị cũng bị hủy rồi, nếu không gặp được Úc Linh, cô nàng vốn chẳng có cách nào bình yên với khuôn mặt quá mức đến thế này mà sống đến tận giờ.
Vì thế Úc Linh hy vọng sau này cô nàng muốn tìm bạn trai, thì nhất định phải tìm người thật lòng, cô chợt nghe đến cô nàng, mấy năm nay vẫn chưa bị giới giải trí phù hoa ảnh hưởng đến bản tâm.
Có một người đáng giá để tín nhiệm như vậy, vì cô nàng mà mở rộng con đường tương lai thênh thang, vì sao không giữ vững bản tâm chứ?
Sáng hôm sau, Du Lệ dậy sớm đến công ty, còn Úc Linh thì đo một chuyến đến nhà Lâu Duyệt.
Hôm nay Lâu Duyệt ở nhà để đợi mình đại tiểu thư tới, nhìn thấy cô, đã đưa lá bùa chuẩn bị tốt cho cô, tò mò hỏi, “Cô cần lá bùa này cho ai thế?”
“Một người bạn” Úc Linh nói xong, ngẫm nghĩ lại nói tiếp, ‘Cô ấy có vóc dáng vô cùng xinh đẹp, xinh đẹp đến mức phụ nữ nhìn ai cũng ghen, cô bảo biết đâu có thể có chút người kỳ quái hoặc yêu ma quỷ quái gì đó thấy cô ấy xinh đẹp muốn làm loạn với cô ấy không/’
Lâu Duyệt bị cô nói thế biến thành nghẹn lời. Nhưng cô nàng nghĩ đến, phàm là phụ nữ xinh đẹp, sẽ bị thứ tà vật linh tinh gì đó không tốt để ý sao? Chẳng qua Giang Úc Y là trường hợp đặc biệt mà thôi.
“Khụ, tôi không nhìn thấy người thật nên không biết” Lâu Duyệt hỏi cô, “Vậy cô thấy cái gì à/”
Úc Linh lắc đầu, vì không thấy gì cả nên lại cảm thấy Du Lệ hơi cổ quái, vì thế mới tìm Lâu Duyệt lấy ít bùa trừ tà bình an. Lúc trước Giang Úc Y bị Ác Thù nguyền rủa bám, Úc Linh lúc đầu cũng có thể nhìn ra dị thường, cô cảm thấy bản thân mẫn cảm với loại yêu ma quỷ quái linh tinh gì đó, dù trên người Du Lệ không có gì lạ, nhưng cũng cho thấy không được ổn.
Với một phụ nữ có vóc dáng xinh đẹp, thường xuyên bị loại mộng tà ác quấy rối, khiến cô cảm thấy có phải là có thứ xấu xa gì đó muốn hại cô ấy không nữa.
“Hay để tôi đi nhìn xem thế nào?”
Lâu Duyệt nói nhiệt tình, hết cách rồi, với chuyện của đại tiểu thư này, cho tới tận bây giờ cô nàng cũng không dám không nóng lòng, chỉ sợ nhóm thiên sư sơ sẩy một cái, chuyện nhỏ bên cạnh vị đại tiểu thư biến thành chuyện lớn, chuyện lớn biến thành thảm họa, áp lực của nhóm thiên sư cũng nặng thêm.
Úc Linh ừ một câu, nói xuông không bằng hành động, dẫn thẳng cô nàng tới công ty. Lâu Duyệt được Úc Linh lấy thân phận bạn bè ra dẫn đến công ty Cảnh An đi dạo một vòng, sau đó gặp được Du Lệ, nói mấy câu với cô nàng, rồi mới cùng Úc Linh rời đi.
Ra khỏi công ty, Lâu Duyệt nói với Úc Linh, “Không ngờ bạn của cô lại là nữ thần Lệ Chi nổi tiếng trong giới giải trí, đến gần nhìn quả nhiên cực kỳ xinh đẹp. Nhưng tôi thấy cô ấy cũng rất tốt, không thấy dị thường gì cả, trừ phi có thứ gì đó có đạo hạnh cao thâm bám trên người cô ấy”
Được thôi, Úc Linh cảm thấy mình quá đa nghi, cảm ơn Lâu Duyệt, đưa tiền mua bùa xong, rồi chào tạm biệt Lâu Duyệt.
Du Lệ về chỉ có hai ngày, đợi ngày đó cô nàng đi, Lâu Duyệt mang bùa mua chỗ Lâu Duyệt đưa cho cô nàng, bảo, ‘Cậu ở nước ngoài cẩn thận đó, thứ này cậu phải mang theo bên người, không nói với mình được, mình sẽ tới chỗ cậu”
Du lệ tò mò nhìn lá bùa gấp kia, bên ngoài được bọc vải gấp thành hình tam giác, nhưng vẫn nhận ra hình dạng của nó, không kìm được bật cười, “Sao cậu lại đưa mình thứ này? Được, mình sẽ mang theo bên người, cám ơn nhé’
Ôm lấy bạn tốt chút, nói câu chúc tất niên vui vẻ, Du Lệ lại mù mịt rời đi. Sau khi Du Lệ đi, Úc Linh bắt đầu tham gia tiết mục show thực tế, mỗi một giờ là một vòng, đợi sau khi thu xong tiết mục thứ nhất, thì tháng 1 đã tới. Tết âm lịch năm nay vào ngay đầu tháng 2.
Theo thời gian tết âm lịch đến gần, toàn bộ vùng đất Thần Châu gần như bao phủ một không khí vui mừng, đi trên đường, có thể nghe được tiếng ca vui vẻ bất cứ lúc nào.
Đến cuối tháng, Giang Vũ Thành cũng đang chuẩn bị cho lễ mừng năm mới năm nay về thôn Ô Mạc.
Vì chuyện này mà ông trở về tổ trạch họ Giang báo với cha mẹ trước một câu, Úc Linh cũng đi theo tới – tham gia chuyện tụ hội lệ thường ở nhà họ Giang.
Kết quả cũng thấy ngay.
“Cút, tao không có đứa con trai như mày!’ Ông lão Giang gia tức giận vô cùng, nếu không ngồi xen lăn thì sớm đã lấy gấy đuổi theo đánh đứa con bất hiếu chết cho rồi, rít gào, ‘Lúc trước sao mày không đi thẳng làm con rể nhà người ta đi hả/”
Giang Vũ Thành nói cực kỳ lạnh nhạt, “Thật ra con cũng hối hận, sớm biết thế lúc trước con đã ở rể thì tốt hơn rồi, Úc Linh cũng không mang họ Giang mà trực tiếp mang họ Úc là được”
Ông lão Giang gia tức suýt ngã. Những người khác thì yên lặng rụt cổ, chẳng ai dám cất tiếng câu nào vào thời điểm này, kể cả bà lão Giang Gia cũng cúi nghiêm mặt ngồi một chỗ, chưa từng có ý khuyên bảo.
Ông lão Giang gia bị đứa con bất hiếu làm cho tức nghẹn cổ không ăn nổi cơm mặt âm sầm, khiến một đám trẻ tuổi sợ tới mức câm như hến.
Ăn cơm xong, ông lão giang gia bảo quản gia đẩy giúp xe lăn, gọi con trai đi thư phòng.
Năm trước ông trật chân, tuy đã dưỡng thương mấy tháng sắp khỏi rồi, nhưng chắc là do già rồi nên để lại tật xấu ở chân, bình thường đi mấy cái khó chịu không nổi, vì thế ông lão Giang Gia bình thường nếu không có việc gì vẫn ngồi trên xe lăn.
Ông lão Giang gia và Giang Vũ Thành không có mặt, không khí hiện trường trở nên tốt hơn rất nhiều.
Một mình Úc Linh chiếm một bên ghế sofa, những người họ Giang khác thì tránh rất xa, lúc này chỉ có mình Giang Úc Y thì rất rõ ràng, kiên trì ngồi bên cạnh cô.
Lão phu nhân Giang gia vừa ngồi xuống đối diện, thần sắc hơi phức tạp nhìn thoáng qua Úc Linh, hỏi, “Cái vị Hề…..” Gọi là gì nhỉ?
“Bà nội, anh ấy gọi là Hề Từ” Giang Úc Y nói nhỏ.
Lão phu nhân Giang gật gật đầu, “Cái vị Hề Từ kia đâu, sao lại không thấy tới đây? Nếu nó đã là con rể họ Giang, một tháng tụ tập một lần hẳn là nên tới đây ăn bữa cơm chứ”
Úc Linh nói thản nhiên, “Anh ấy bận việc ạ”
Bận việc thì có bận như việc của tổng tài Giang thị không?
Lão phu nhân Giang và mọi người ở đây không kìm được nghĩ trong lòng, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện ra ngoài, đặc biệt là lão phu nhân cũng muốn làm khó con trai cả hiếm lắm mới về một lần, khiến nó khó chịu.
Có lẽ trước đây bà lão cũng từng oán khí quá mức, cảm thấy con trưởng chỉ vì một phụ nữ mà muốn sống chết, đến cha mẹ cũng không cần, thực sự khiến họ đau lòng.
Sau đó lại nhìn thấy con trưởng ly hôn với Úc Mẫn Mẫn, sau khi Úc Mẫn Mẫn chết, bà lão cũng dần hiểu ra, bản thân mình lúc trước thực sự đã làm sai. Giờ tuổi càng lúc càng cao, cái nhìn cũng khác, có rất nhiều chuyện nhìn thấy lại nhớ lại chuyện năm đó ép con trưởng, biết mình lúc đó gây chuyện khiến con trưởng bị hủy.
Là người mẹ, vẫn có tình cảm hơn đàn ông chút, dù thế nào thì cũng rất đau lòng với đứa con mình đã sinh ra.
Năm đó Giang gia suýt nữa lâm vào phá sản, vì Giang gia, bà hy sinh hạnh phúc con trưởng, không để ý tới nguyện vọng của nó, dùng con trưởng thành toàn cho Giang gia. Hiện giờ Giang gia cuối cùng cũng không có ai dám khinh thường, nhưng đứa con trai bà yêu thương nhất ấy lại dùng nửa đời người để nói cho bà biết, đời này nó không hạnh phúc, nguyện cô độc như vậy đến già, cũng chưa từng nhìn chính mình.
Vết thương trên người con lại đau lòng người mẹ.
Lão phu nhân Giang mỗi lần nhìn thấy bộ dạng con trưởng đó chẳng để ý lúc nào cũng bộ dáng cợt nhả ấy, thì lại đau lòng vô cùng, muốn bồi thường cho nó, lại phát hiện ra nó đã tự tay bị họ hủy không bồi thường nổi.
Lão phu nhân nhìn con trưởng hiểu rõ cháu gái nhất, nhìn gương mặt tương tự như Úc Mẫn Mẫn, trước đây quả thật không thích, hiện giờ thấy chỉ biết thở dài.
“Lần sau Hề Từ có rảnh thì dẫn nó về ăn một bữa cơm đi, đều là người một nhà cả” Lão phu nhân Giang nói, giọng mêm mại.
Úc Linh ừ một câu, cụp mắt xuống, không đồng ý cũng không cự tuyệt. Thần sắc lão phu nhân Giang ảm đạm, biết nỗi lòng khó của cô, nên không thèm nhắc lại nữa. Có một số việc đã làm rồi thì không thể vì người lớn tuổi làm sai sám hối, nhìn vô cùng đáng thương, có thể được thứ tha.