“Cữu anh… bị diệt rồi” Thân Đào lẩm bẩm, vẻ mặt khó tin, thậm chí còn không dám tin. Gã không tin phái liên tục Quỷ Vương và cữu anh đáng sợ như Quỷ Sát vậy ra thế mà bị đối phương diệt, rốt cuộc bọn họ là thần thánh phương nào?
Tiền Côn có chút kinh nghiệm nhìn gã, cũng tương tự không dám tin. Đêm nay lúc Thân Đào tính ra tay, Tiền Côn cũng rất mong chờ, loại mong chờ này đã được lập thành tín nhiệm thực lực đối với Thân Đào. Hắn biết rõ Thân Đào rất lợi hại, loại thuật pháp huyền diệu siêu nhiên khó giải thích này, quả thật đã đánh vỡ tam quan của người bình thường, cảm thấy chỉ cần gã ra tay thì không còn ai là đối thủ của gã nữa, cho dù ở thôn Ô Mạc này là nơi có nhiều yêu loại sinh sống chăng nữa bọn gã cũng không sợ.
Cho tới nửa đêm, lúc Thân Đào thiết kế thực hiện, hắn cũng hào hứng bừng bừng ở lại. Lúc vừa mới bắt đầu thực hiện, tuy rằng hắn không nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng trong nháy mắt khí tức trời đất thôn Ô Mạc thay đổi, cho dù là người thường cũng có thể cảm giác được, hắn vì thế vô cùng hưng phấn, đợi Thân Đào chế phục được toàn bộ yêu canh giữ thôn này xong, thì muốn làm gì cũng được cả.
Tuy nói lúc Quỷ Vương xuất thế, toàn bộ thôn Ô Mạc trong nháy mắt rơi vào cảm giác địa ngục lạnh lẽo, khiến cho hắn kinh sợ, nhưng lúc Thân Đào nói Quỷ Vương này là một Quỷ Vương nhân gian, có kẻ mượn hắn để hộ vệ bọn gã thì hắn liền yên tâm ngay.
Quỷ Vương là khái niệm gì nào? Cho dù chỉ là một Quỷ Vương con người, cũng là một trong hung thần Quỷ Sát đáng sợ nhất, cho dù có thiên sư lợi hại cỡ nào cũng không cách nào cản được Quỷ Vương, vốn không có năng lực khu trừ, chỉ có thể vây khốn, hơn nữa con Quỷ Vương nhân gian này vẫn là để cho bọn gã lợi dụng, bất kể trong thôn Ô Mạc này có loại đại yêu hoặc gì khác che chở thì vẫn không sợ!
Ngay lúc hắn ngập tràn tin tưởng nhất ai ngờ Thân Đào lại nói Quỷ Vương hình như là bị trận pháp lợi hại vây khốn, Thân Đào chỉ có thể phái ra một con cữu anh mà những năm gần đây gã luyện chế ra được mà thôi.
Nói thật lúc nhìn thấy con cữu anh kia xuất hiện, Tiền Côn suýt nữa thì bị dọa tè ra quần, bất kể là thị giác hay là nỗi sợ bị ép sâu vào vẫn đáng sợ vô cùng.
Mãi cho tới khi cữu anh rời đi, hướng về phía đông thôn đi, trong phòng vẫn còn luồng khí lạnh lẽo mãi không tan, khiến cả da gà đều nổi lên.
Nhưng mà khi phát hiện ra ra đã phái liên tục hai Quỷ Sát vô cùng lợi hại đi rồi nhưng vẫn thất bại, Tiền Côn không tin nổi, sau đó trực giác cảm thấy một loại nguy hiểm.
Tiền Côn còn chưa phân rõ loại nguy hiểm này là gì, chỉ thấy Thân Đào đã phun ra một búng máu, phiến cốt ngọc nắm trong tay xuất hiện vết nứt, màu huyết sắc trong cốt sống kia như ẩn như hiện thoạt nhìn cứ như bị rút đi linh tính vậy trở nên suy yếu vô cùng.
Sắc mặt Thân Đào càng khó coi, trong tiếng kim loại kêu vang, gần như sắp tắt thở đến nơi vậy.
Ngay lúc Tiền Côn đang nhìn đến run lên, nghĩ ngợi không rõ có cần đi gọi trợ lý ở ngay bên cạnh tới giúp gã đi bệnh viện ngay không, Thân Đào đột nhiên xoay người nhảy dựng lên, “Không ổn, mau rời đi nơi này!”
Vẻ mặt Tiền Côn như mộng ảo nhìn gã, còn không có phản ứng, chỉ thấy Thân Đào đã chạy ra mở cửa, lúc cửa vừa mở, đột nhiên thấy mấy bóng xà màu đen tiến vào, cuốn gã đi ra ngoài, tiếp đó nghe thấy bên ngoài tiếng Thân Đào kêu lên thảm thiết ngắn ngủi, cứ như muốn kêu lên nhưng bị thứ gì đó chặn lại, đau tới mức không nói nổi lời nào.
Đó là gì thế?
Tiền Côn hoảng sợ nhìn cánh cửa mở lớn, ngoài cửa tối đen như mực, ngọn đèn trong phòng vốn không thể chiếu sáng hết, chẳng có một tia sáng, khiến hắn cũng không thấy rõ lắm chuyện vừa xảy ra là gì, còn Thân Đào lúc trước bị cái gì cuốn đi ra ngoài nữa. Cảnh khác thường thế này không những phóng đại sự khủng bố vô hình trong lòng mọi người mà còn khiến cho người ta mất đi năng lực tự hỏi nữa.
“A…”
Lại một tiếng kêu rên truyền đến, Tiền Côn sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất. Đúng lúc này, có một thứ gì đó đi rất nhanh sàn sạt huyên náo trên mặt đất như đang hướng về nơi này tới vậy.
Sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của hắn, chỉ thấy từng bóng màu đen dài từ cửa sổ xuất hiện, chúng giống như ác ma giương nanh múa vuốt vậy, trong ánh đèn y như một loại vũ điệu nổi bật của loài rắn vậy.
“Rắn… rắn rắn!” Tiền Côn thảm thiết kêu lên, “Ôi, nhiều rắn quá…”
Hắn định bỏ chạy nhưng vốn không nhấc nổi chân, hốc mắt trợn to, cứ như gặp thứ gì đó khủng bố nhất thế giới vậy. Tiếp đó mắt hắn nhắm nghiền, cứ vậy mà ngất đi, vì thế không nhìn thấy thứ từ cửa sổ chen chúc bò vào, giương nanh múa vuốt cuốn lấy chân hắn, đưa hắn lôi ra ngoài cửa, mãi cho tới khi đầu hắn đập mạnh vào bậc cửa cao mới khiến hắn tỉnh lại.
Lúc tỉnh lại, hắn vẫn thấy chóng mặt, đặc biệt là trước mặt một mảnh tối đen, hắn vốn không thấy rõ chung quanh cho lắm, mãi cho đến khi nghe thấy một giọng buồn đau, một đốm lửa bất chợt xuất hiện.
Là một lá bùa bị đốt cháy.
Tiền Côn theo bản năng nhìn lại, lại nhìn thấy treo trên không là một con quỷ bị treo cổ mặt đầy máu, quýt nữa thì hồn bay phách tán, thân dưới đột nhiên nóng lên, sợ tới mức tè quần.
Hắn vừa sợ vừa không khống chế nổi, một tiếng gầm vang lên, “Ngu xuẩn! Anh thế mà dám dùng thứ nước tiểu dơ bẩn làm hỏng trận của ta rồi!”
Tiền Côn chóng mặt nhìn lại, rốt cuộc phát hiện ra vẻ mặt đầy máu lơ lửng trên không kia thực ra không phải là quỷ mà là Thân Đào.
Gã bị treo trên không, trên tay vẫn đốt lá bùa như cũ, ngay giữa không trung ánh lửa phiêu phù thoạt nhìn tựa như quỷ treo cổ vậy.
Tiền Côn không rõ ý gã là gì, nhưng mà Thân Đào lúc này cũng bị đội ngũ heo oanh tạc cho, gã không ngờ được đêm nay thiên sư đấu pháp với gã lại lợi hại như thế, thậm chí còn ngầm có một đại yêu trợ giúp, khiến cho gã không những thua thất bại thảm hại, bây giờ còn bị đám yêu loại làm nhục nữa, rõ ràng là muốn mạng của gã mà.
Tính yêu vốn ích kỷ lạnh bạc, gian hoạt giả dối, chưa bao giờ để ý tới con người thế nào, với bọn chúng, giết người là là chuyện bình thường.
Gã vốn đang nghĩ tới yêu gần thôn Ô Mạc sẽ không quản chuyện con người, ai ngờ đâu thôn Ô Mạc lại đặc biệt, thật sự được một con đại yêu ra tay.
Dây cuốn cổ càng chặt, gã cảm giác được sức sống bản thân đang dần xói mòn, lá bùa trong tay dần tắt, cứ như sức sống sinh mạng gã vậy….
“Dừng tay, đừng giết chết hắn, kính nhờ”
Trong ý thức mơ hồ, hình như nghe thấy tiếng ai nói chuyện, tiếc là ngay sau đó gã đã hoàn toàn ngất đi.
Tiền Côn ngồi phệt dưới đất, nhìn từ đằng xa chạy tới một gã…. Thiên sư, trong tay gã cầm một thanh kiếm gỗ đào, xọc kiếm lên Thân Đào nằm trên mặt đất không rõ còn sống hay chết, nhìn thấy khiến hắn không kìm được mà nuốt nước bọt, cảm thấy cả người đau đớn vô cùng.
Mễ Thiên Sư sau khi kiểm tra tình hình Thân Đào trên đất, phát hiện ra gã tuy rằng chỉ còn một hơi thở như vẫn còn sống, bất giác thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận hơn.
Kiểm tra, phát hiện ra hồn phách của gã có vẻ không ổn, nghĩ tới đêm nay liên tục bị thương mất máu, chắc không chống đỡ nổi, liền xuất ra một lá bùa dán trên người gã, bảo vệ linh hồn gã không rời thể xác.
Tiếp đó lại cùng với một đám yêu đang giương nanh múa vuốt ở bên kia can thiệp vào, ‘Hề Triển Vương đã đồng ý chỉ cần kẻ này không chết, thì giao cho tôi xử lý. Hôm nay làm phiền các ngươi rồi, các người có thể trở về rồi”
Dây yêu tím đung đưa theo gió như đang đánh giá lời hắn nói, mãi cho tới khi nhận được chỉ thị của Hề Triển Vương mới rậm rạp lui dần vào trong bóng đêm biến mất.
Sau khi dây yêu tím thối lui, Mễ Thiên Sư âm thầm lau mồ hôi, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi dưới đất, đi tới gần có thể ngửi thấy một mùi nước giải khai nồng, bất giác hiểu ra cái gì, cười ha hả bảo, “Chắc là Tiền Nhị thiếu gia rồi? Anh muốn sống hay chết hả?”
Mặt Tiền Côn trắng bệch, miệng run rẩy, vốn không nói nổi ra lời. Hắn vốn biết thiên sư đấu pháp là chuyện đáng sợ thế này thì hắn nhất định sẽ không dính vào, cũng không nghĩ muốn mượn tay những người này để loại bỏ đại ca của hắn. Nhưng hiện giờ tất cả đã quá muộn. Tất cả đêm nay đã nhanh chóng dọa hắn sợ vỡ mật rồi.
Mễ Thiên Sư nhìn hắn một cái, bốc ra một lá bùa quỷ, kéo một quỷ nô tới. Lúc quỷ nô xuất hiện, Tiền Côn không rên hừ được tiếng nào cứ vậy mềm nhũn ngất đi.
Mễ Thiên Sư cười ha hả đạp hắn một đạp, kẻ này gan lớn thật, cũng dám có ý nghĩ mưu hại trong đầu tới cỡ này, thật sự không biết sống chết!
***
Hề Từ nấu một bát gừng đường đỏ, mang vào trong nhà, chỉ thấy Úc Linh vùi trong sa lon, nhìn chằm chằm sợi dây xích trên tay.
TRải qua trận chiến đêm nay, tuy dây xích tay này thoạt nhìn vẫn là bộ dáng cổ xưa như cũ, nhưng cái chuông được khảm đá thạch anh mắt mào lại giống như bị tẩy đi một lớp bụi vậy thoạt nhìn càng xinh đẹp hơn, mấy đồng tiền theo quán tính thay đổi mấy chục lần, nhưng vẫn nhìn không ra bộ dáng xa hoa tới mức nào.
“Úc Linh, uống chút nước đường đỏ cho ấm người đi em”
Hề Từ mở miệng nói, ngồi bên cạnh cô, đem nước gừng đường đỏ đưa cho cô. Nữ tính thuần âm, tuy lúc trước cô không trực tiếp tham dự vào chiến đấu, nhưng ngày đó âm sát khí quá nồng, cô đứng cạnh nên vẫn có tác dụng phụ với thân thể cô, uống chút nước gừng đường đỏ này, bổ sung chút nguyên khí.
Úc Linh nhìn bát nước đường đỏ trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn về phía người nam nhân bên cạnh, ngừng lại, đưa tay ra nhận, chậm rãi uống.
Trên mặt Hề Từ lộ ra nụ cười dịu dàng, xoa xoa đầu cô, cất giọng thanh nhuận, “Em đừng đau lòng, ông ngoại tuy bị pháp khí kia thu hồi đi, một ngày nào đó chúng ta sẽ tìm được pháp khí không chế ông, chắc sẽ có cách để khôi phục lại tự do cho ông, để cho ông đi xuống suối vàng đầu thai”
Úc Linh ừ nhẹ một tiếng, nhìn anh nói, “Nhất định sẽ có cách”
Hề Từ cười lên tiếng. Đợi cô uống xong bát nước đường đỏ, anh nhận lấy bát lại thấy cô tiếp tục đi nghiên cứu sợi dây xích tay thì bảo, “Đây là Độ ách linh là tổ truyền gì đó của Úc gia, chỉ có nhân tài Úc gia mới có thể sử dụng, sau này em mang theo bên người, cho dù gặp phải yêu tà cũng có lực để đánh một trận”
“Có thể đạt tới trình độ như các anh sao?” cô hỏi.
Hề Từ bật cười, nếu được anh tình nguyện canh giữ bên cạnh cô, đem ngăn mọi thương tổn cho cô, “Chỉ cần luyện tập nhiều thì chắc được. Nhưng mà tác dụng của độ ách linh này là giúp phòng ngự nhiều hơn, cũng không phải là đánh chính”
Úc Linh nghĩ ngợi, cũng không thấy thất vọng bảo, “Để cho em chủ động đi chiến đấu với đám quỷ quái đáng sợ này, em lo lúc đó đầu óc em trống rỗng, ngược lại thành trói buộc, cứ ở một bên trợ giúp là được rồi” Nói xong, cô lại nhìn nó chằm chằm, do dự một lúc hỏi, “Em nhớ rõ Mễ Thiên Sư có nói, người thường cũng chẳng có cách nào tu tập pháp thuật, không thể sử dụng pháp khí, vì sao em lại có thể chứ?”
“À…” Hề từ bị bất ngờ không nói được câu nào. Úc Linh nhìn anh, tựa như đã có đáp án.
“Vì sao vậy?” cô lại hỏi.
Hề Từ do dự chút, rồi mới đáp lại, “Bởi vì, em là đặc biệt… TRên người em có một thứ khiến đám yêu muốn gần gũi, nó hẳn là có từ lúc em vừa sinh ra đã ở trên người em rồi… Các anh gọi nó là yêu cổ, có thứ này cũng do thể chất của con người, cũng có thể được gọi là người có thân yêu cổ”
Anh vừa nói vừa nhìn cô chằm chằm, sợ cô không chấp nhận nổi chuyện này.
“Vì thế nên từ nhỏ tới lớn, mà đám yêu ở ngọn núi này mới thèm em nhỏ rãi, hận không thể ăn em đó sao?’ Úc Linh như tỉnh ra, rốt cuộc hiểu vì sao mà mình mỗi lần đến ngọn nùi, lại có thể gây ra những chuyện to nhỏ kia, sau đó không kìm được còn nói thầm một câu, “Sao cứ cảm giác như thịt Đường Tăng ý nhỉ?”
“Thịt Đường Tăng và em không giống nhau” Hề Từ giải thích.
“Không giống thế nào?’ Cô hỏi, không phải đều cùng là một loại cho yêu tinh mơ ước đó sao? NHưng cô nhớ rõ là con heo đen kia có vẻ thèm nhỏ rãi muốn cắn cô một miếng kia mà.
HỀ Từ lại bị cô hỏi lặng lẽ thế mà ngây ngốc, cảm thấy phản ứng của cô sao cứ kỳ lạ thế nào ấy? Biết là là yêu cổ quấn thân rồi, không phải trước tiên cô ấy nên sợ hãi mới đúng sao? Sao lại có vẻ bình tĩnh tiếp nhận như thế nhỉ?
Thật ra Úc Linh có thể bình tĩnh như vậy cũng là vì gần đây xảy ra lắm chuyện, cũng khiến cho cô cảm thấy mình chẳng giống những người bình thường tý nào, cứ tiếp xúc là tiếp xúc tới một thế giới kỳ huyễn nguy hiểm, hơn nữa đêm nay còn nhìn thấy cả ông ngoại đã qua đời hai mươi năm rồi, tuy ông ngoại cũng không nói gì lúc đi, song cô lại thấy rõ sự áy náy khắc sâu, điều này khiến cô có thể sờ thấy.
Vì thế hiện giờ nghe thấy anh nói bản thân cô có yêu cổ quấn thân, cô thế nhưng tuyệt không thấy lạ, thậm chí còn bình tĩnh tiếp nhận nó, đến cả mình cũng cảm thấy khó hiểu nữa là.
Hề Từ như định nói gì đó nhưng lại không biết nói từ đâu.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh hắn là Mễ Thiên Sư đã trở lại.
Quả nhiên, họ ra cửa đã thấy Mễ Thiên Sư đi qua sân, nói với họ, “Tôi đã thông báo với tổ Dị Văn rồi, ngày mai sẽ có người tới đây mang Thân Đào đi”
Hề Từ nghe xong, hơi lãnh đạm hỏi, “Chưa có chết chứ?”
“Còn một hơi thở, tôi dùng bùa trấn hồn cho gã rồi, không để cho hồn gã rời đi, chuyện tiếp đó thì vứt cho tổ Dị Văn là ổn” Mễ Thiên sư một thân không có chuyện gì nói nhẹ tựa lông hồng, nhưng đợi anh ta quay đầu nhìn cả đám sân bị âm sát khí của cữu anh cày nát phá thảm hại thì lại hơi buồn bực.
Đây lại cần phải nhờ anh ta ra tay khôi phục lại rồi, miễn cho ngày mai người thôn Ô Mạc phát hiện ra có chuyện gì khác thường.
Nghĩ vậy Mễ Thiên Sư lôi mấy lá bùa gọi quỷ tới, đem mấy quỷ nô gọi ra, bắt đầu cần cù và thật thà chữa trị hoàn cảnh hiện trường.
Nghe thấy Thân Đào vẫn còn hơi thở, Hề Từ không thèm quan tâm nữa. Úc Linh lại hỏi, “Có thể tìm được pháp khí không chế ông ngoại em ở chỗ lão ta không?”
“Chúng ta sẽ cố hết sức” Mễ Thiên Sư cam đoan nói, “Cô yên tâm đi, đợi sau khi trở về, tôi sẽ cho người giúp tìm kiếm, nếu có tin tức gì sẽ thông báo cho cô trước”
Úc Linh thở phào, nói câu cảm ơn với anh ta. Mễ Thiên sư cất tiếng câu không khách sáo, chậm rãi đi coi, tuy rằng rất muốn gọi Hề Từ giúp khôi phục thảm thực vật trên đất nhanh chóng nhưng biết nếu anh ta dám mở miệng ở đây, Hề Từ nhất định sẽ ném anh ta bay ra ngoài mất.
Vốn chỉ là tới tra một vị Từ đại sư tới xem phong thủy ở trong thôn thôi, không ngờ cuối cùng lại xảy ra nhiều chuyện như thế, còn liên lụy tới cả ông ngoại Úc Thiên Cạnh của Úc Linh nữa, ngẫm lại Mễ Thiên Sư hơi đau đầu, không rõ nên trở về nói thế nào với tổ trưởng Hà nữa, bà ấy vô cùng coi trọng thế lực đằng sau Thân Đào, cũng không biết có thể tóm được một cái gì không nữa.