Nhà Hề Từ bài trí rất nhiều đồ dùng cổ, nhưng đồ hiện đại nên có vẫn có, có thể nói đồ cổ phối hợp với đồ hiện đại rất có phong cách, chẳng qua muốn duy trì loại sinh hoạt tinh phẩm thế này, thì tốn kém lắm, cũng không phù hợp với tính chất công việc của anh.
Úc Linh chậm rãi mặc quần áo vào, vừa xoa tóc vừa mở cửa đi ra ngoài, xỏ dép lê đi xuống cầu thang, thì thấy phòng khách dưới lầu bộ dạng quái dị của một người một chim.
Phát hiện ra cô, con Anh Vũ Kim Cương tím lam giương cánh bay lên giá, thoạt nhìn có vẻ hoang mang rối loạn. Mặt Hề Từ hơi đỏ, nhưng vẫn lộ ra nụ cười ôn hòa, sáng ngời dưới ánh đèn, tuấn tú phong nhã, phong nhã đến sạch sẽ.
Úc Linh trầm mặc nhìn anh, đột nhiên hiểu rõ Du Lệ thỉnh thoảng lại tôn sùng món thịt tươi nhỏ.
Cô ngập ngừng đi xuống lầu, ngồi trên sô pha, thong thả lau tóc.
“Có cần anh giúp không?” Hề Từ hỏi, không đợi cô đáp đã đi tới tủ tường tìm được một máy sấy tóc, cắm một đầu vào điện, rồi đi tới sau cô, giúp cô hong tóc.
Úc Linh trầm mặc, cũng không cự tuyệt, ngồi một chỗ để cho người đằng sau sấy tóc cho cô. Tuy cảm giác này rất xa lạ, nhưng cô nghĩ hôm nay họ đã trở thành vợ chồng hợp pháp, tuy chỉ là xúc động quyết định nhất thời, nhưng nếu người này thích hợp thì cô cũng muốn thử kinh doanh cọc hôn nhân xúc động này xem sao, cố sức duy trì nó, để khỏi uổng công mình khó kéo lại được một thời thiếu niên ngông cuồng, nếu không lại phụ xúc động của tuổi trẻ.
Thử thích ứng là bước đầu tiên. Hề Từ sau khi sấy khô tóc cho cô gần xong thì tắt nút quạt gió đi, bảo, “Được rồi”
Úc Linh quay đầu nhìn anh, rất nghiêm túc mà nhìn anh nói, “Cảm ơn”
Đại khái là do thần sắc cô quá nghiêm túc, lại vừa mới tắm gội xong, khuôn mặt nhìn đỏ hồng, mặc trên người chiếc áo thun vàng nhạt rộng, tóc rối tung, thoạt nhìn như một cô bé con vậy, khiến anh nhìn mà lòng nóng lên, nụ cười cũng thêm thâm trầm, giọng càng thêm hiền hòa, “Đừng khách sáo, anh thích… làm chuyện này cho em”
Úc Linh rõ ràng bị lời nói và hành vi thổ lộ bất chợt này khiến ngơ ra, người này khác hẳn vẻ nam tính lúc trước cô mới tiếp xúc, những người đó có một gia thế rất tốt, lại có cử chỉ lời nói khéo léo, đại đa số đều rất hàm xúc, đặc biệt là lúc đối mặt với phụ nữ, cho dù có cảm tình tốt, thì lời nói cử chỉ biểu đạt đều chỉ ngầm hiểu, rất ít người nói thẳng ra ý nghĩ của mình.
Từ lần gặp mặt đầu tiên, người này cũng chưa từng che giấu ý nghĩ của anh, biểu hiện của anh, động tác đều biểu đạt ý tứ rõ ràng: anh có cảm tình với cô, thích cô, cố gắng lấy được cảm tình của cô.
Có lẽ cũng là kiểu biểu đạt tinh tường sự thích thú của anh, vì thế cô mới xúc động quyết định kết hôn với anh.
Sau khi lau khô tóc cho cô, Hề Từ cũng lên lầu đi tắm. Úc Linh ngồi xếp bằng ở trên sofa, trước mặt đặt một ly trà quả, hương vị thanh đạm ngọt mát, quả thật rất thơm, cô chậm rãi uống, híp mắt không rõ đang nghĩ gì nữa.
Một tiếng lạch cạch, con Anh Vũ Kim cương tím lam kia bay tới bàn trà, nghiêng đầu nhìn cô. Úc Linh hoàn hồn, hỏi nó, “Mày được Hề Từ nuôi sao?”
Con Anh Vũ Kim Cương lắc lúc đầu nói, “Coi như thế đi, điểu giúp Hề Triển Vương trông nhà, còn giúp ngài ấy quét tước vệ sinh, giống như các cô nương ở trong phòng vậy, rất vĩ đại đó” Anh Vũ nói, giọng kiêu ngạo ưỡn ngực.
Úc Linh ừ một tiếng, hỏi, “Vậy mày cũng giống các cô nương trong nhà cũng biết nấu cơm sao? Hay làm thức ăn gì đó đó?”
Con Anh Vũ Kim Cương cứng đờ người, dùng mỏ mổ vào hoa trên bàn, thở dài than ngắn kêu lên, ‘Điểu cũng không còn cách nào, điểu sợ lửa… Nhưng điểu cũng biết ra ngoài mua bữa sáng cho Hề Triển Vương, điểu đến mua bánh bao ở bà chủ quán, lần nào mua bánh bao bà ấy cũng cho thêm điểu một cái”
Úc Linh nghĩ thầm, nếu một con Anh Vũ mà biết nấu cơm thật, quả thực thành tinh rồi, may là không phải.
“Mày sao lại gọi anh ấy là Hề Triển Vương thế?” Úc Linh thấy lạ hỏi.
“Ngài ấy vốn là Hề Triển Vương mà” Con Anh Vũ nói thản nhiên.
“Có ý gì đặc biệt sao?”
Con Anh Vũ Kim Cương bước từng móng vuốt đi lại trên bàn trà, như đang sắp xếp lại ngôn ngữ vậy, mãi một lúc sau mới nói, “Vì ngài ấy là một đại vương ở trên một đỉnh núi, vì thế tất cả mọi người đều gọi ngài ấy là Hề Triển Vương thôi”
Úc Linh, “…”
Có một con Anh Vũ Kim Cương làm bạn, cũng thấy người đỡ buồn hơn, mãi cho tới khi Hề Từ tắm xong tới, cô đã cùng con chim Anh Vũ này phát triển thành một quan hệ hữu nghị.
“A a, Hề Triển Vương tới rồi, các người nên cùng nhau về phòng ngủ đi” Anh vũ Kim Cương vô cùng biết điều nói, “Điểu không quấy rầy các người nữa” Nói xong nó bay tới lồng chim treo trên tường, dùng chính móng của mình mở cửa lồng ra đi vào, sau khi vào, thì đi tới một chỗ hình chiếc giường tiếp đó nằm xuống ngủ, lấy cánh úp lên như một chiếc chăn đắp.
Úc Linh, “…”
Úc Linh có vẻ khó hiểu hỏi Hề Từ, ‘Hóa ra Anh Vũ cũng nằm ngủ thế sao?”
“…Không phải, đây là là yêu thích đặc thù của nó thôi”
Nghe thấy Úc Linh hỏi, Anh Vũ Kim Cương thò đầu ra từ trong lồng, nói, “Mỹ nữ, cô không cảm thấy như vậy rất có phong cách sao?”
Úc Linh gật gật đầu, nói phụ họa theo, “Rất phong cách” Quả thật thành tinh rồi.
Anh Vũ Kim Cương cao hứng kêu a a to, sau đó lại nằm trở lại ngủ.
Úc Linh lúc trước cũng từng nhìn thấy nhiều người thích nuôi chim Anh Vũ, nhưng chưa thấy con nào tinh quái và buồn cười như con này.
Nhưng cô lại bị tâm tình Anh Vũ chọc cười đi lên lầu 3 cùng Hề Từ vào phòng ngủ chính là chẳng thấy ngại.
Hai người đứng ở cửa phòng, cô nhìn người đàn ông mặc áo ngủ, biểu hiện không nói là bình tĩnh, nhìn anh như thế, đôi mắt đen thẳm. Mặt anh hơi đỏ, anh nói, “Chúng mình kết hôn rồi”
“Vâng”
“Vợ chồng hẳn nên ngủ với nhau”
“Vâng”
“Nếu… Em không thích, anh cũng không ép em”
Úc Linh ừ một tiếng, cùng anh bước vào phòng. Phòng rất lớn, được trang trí khá đẹp, lấy tông màu vàng làm chủ đạo, cũng không có cảm giác buồn, nhưng lại vô cùng hợp với tính cách của anh.
Úc Linh vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, nhìn trong gương chằm chằm một lúc, mới chậm rãi mở cửa đi ra, đi tới chiếc giường duy nhất trong phòng, người thanh niên tuấn tú đã ngồi dựa đầu giường đợi cô, hai chân thon dài bắt chéo nhau, tư thế thoạt nhìn có vẻ tùy ý nhưng lại khá nguy hiểm.
Cô vòng tới bên kia giường, chậm rãi ngồi xuống, thoạt nhìn vẫn bình tĩnh như trước, chỉ là trong không khí an tĩnh cứ phảng phất như có gì đó. Trước hôm nay, tuy họ chỉ mới gặp mặt vài lần, song vẫn còn là người xa lạ, thậm chí đến bạn bè cũng chưa từng, lại không ngờ, tới tối họ đã trở thành vợ chồng rồi.
Ánh đèn trong nhà đã chuyển sang hình thức tiết kiệm năng lượng. Dưới ánh sáng mờ mờ, ánh mắt anh sáng quắc nhìn lên người cô, mãnh liệt tới mức khó rời.
Cô ngập ngừng, trong lòng có cảm giác quái lạ, không rõ là vì nguyên nhân ánh đèn hay hiện giờ cô cảm thấy người thanh niên này có chỗ khác thường, lúc trước anh là một người ôn hòa thẹn thùng, tinh khiết như một cậu bé, nhưng hiện giờ lại khiến cho cô có cảm giác xâm lược, vô cùng nguy hiểm.
Có thể là vì trai đơn gái chiếc chăng?
Trong không khí không rõ từ khi nào ngập tràn một mùi hương hoa, tươi mát tự nhiên, rất giống mùi hương trên người anh, nhưng lại khác với mùi hương thoang thoảng trên người, mùi này vô cùng nồng đậm, khiến miệng đắng lưỡi khô.
“Anh có ngửi thấy gì không?” Cô hỏi anh, “Trong không khí có một mùi hương hoa cực kỳ nồng nặc”
“Em ghét nó à?” Anh hỏi giọng hơi khàn khàn.
Úc Linh lắc đầu, mùi hương này tuy rất nồng, nhưng cũng không tục, mà ngược lại mát lạnh ưu nhã, như một quý tộc lánh đời, có được một mùi hương đặc thù, cứ từng đợt nhè nhè quyến rũ lòng người, khiến người ta không tự chủ được sa vào trong đó, thậm chí biết rõ là bị quyến rũ vẫn mang theo nụ cười mỉm tự mình sa vào.
Cô đưa một tay lên xoa mặt. Phản ứng của cô chậm nửa nhịp, lúc ngẩng đầu lên không rõ người đàn ông kia đã đã ở bên cạnh mình từ lúc nào, đang nghiêng đầu nhìn cô, đôi môi đỏ thắm nhếch lên lộ ra nụ cười tươi quyến rũ người ta, khiến người ta chỉ muốn để ý tới bờ môi của anh, tâm tình cũng rung động phập phồng theo.
Anh khẽ chạm nhẹ lên môi cô hôn.
“Hề Từ?” Úc Linh hơi thẫn thờ kêu lên một tiếng.
“Ừ”
Giọng gợi cảm từ mũi truyền ra, cô nhìn đôi môi xinh đẹp của anh chằm chằm, không kìm được lấy tay chạm nhẹ lên, lại ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh cúi đầu nhìn cô, tuy vẫn cảm thấy nên ngoan ngoãn mặc kệ cô làm, cánh môi mỉm cười, nhưng không rõ vì sao mà cô lại thấy anh cực kỳ nguy hiểm.
Một loại dụ hoặc mang tính nguy hiểm.
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng cô ngân vang, nhưng lại luyến tiếc rời mắt đi, bị một cánh tay thon dài nâng cằm lên, đôi môi được ấm áp chạm tới. Một cái hôn cực kỳ dịu dàng.
Cô nhắm mắt lại, cảm thụ nụ hôn của anh. Lần đầu tiên trong cuộc đời cùng một người như thế tiếp xúc thâm nhập sâu, tuy động tác của anh có hơi vụng về, lại bởi phần dịu dàng kia đền bù phần kỹ thuật vụng về mang đến cảm giác yếu ớt, cảm giác hư không, không ngờ không tồi.
………….
…………
“Úc Linh…”
Cô nằm trên giường mềm mại, đôi tay ôm cổ anh, tất cả tốt đẹp đến cô cũng không cách nào cự tuyệt nổi, bởi vì người này quá dịu dàng. Nghe thấy giọng nói đó không còn trong nữa, cô mở to mắt, anh quay lưng về phía ánh sáng, mặt chìm trong bóng tối, tóc dài rối tung trên ngực cô, mang theo ngưa ngứa…
Tóc dài ư?
Úc Linh trong nháy mắt cứng đờ, biểu hiện cũng trở nên trống rỗng, người đàn ông đang cúi đầu nhìn cô, một tay chống bên người cô, còn tay khác đặt trên ngực cô, ngược với bóng tối, cô chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt anh vô cùng xinh đẹp sáng quắc rực rỡ, cứ như đang nhìn một con mồi vậy.
Một lúc lâu cô thò tay ra nắm lấy tóc anh, sờ mấy cái, lại kéo kéo, rốt cuộc khẳng định là thật, cũng không phải ảo giác của cô.
“Úc Linh, đừng sợ” Anh hôn cô nhẹ nhàng, dịu dàng trấn an.
Úc Linh hít sâu một hơi, ngón tay chạm đến làn da ấm áp của anh, bất giác thả lỏng người.
Chỉ cần không phải loại quỷ quái lạnh lẽo là được rồi, tất cả đều tốt cả…
Cảm giác được cô thả lỏng, anh cất giọng cười tươi, vén mớ tóc dài buông trước ngực ra, mặt mày lại mỉm cười, chậm rãi ló một bên mặt, khi bản thân lộ ra dưới ánh sáng đèn, cũng khiến cho cô nhìn không sót điều gì, ngay lập tức trong lòng như có thứ gì đó đụng chạm, khuôn mặt ấy dưới ánh đèn, ngơ ngác nói không nên lời.
Trước kia cô từng cảm thán qua, người này có đôi mắt quá xinh đẹp, đường nét khuôn mặt anh tuấn tú quá mức so sánh qua, ngược lại càng thêm ảm đạm thất sắc hơn, cực kỳ không tương xứng, cho tới tận bây giờ dung nhan và bộ dạng của đôi mắt đẹp như này, đẹp tới kinh tâm động phách, không bao giờ xảy ra cảm thán đến thế nữa.
Anh mỉm cười nhìn cô, cả nửa người đè lên người cô, vẫn duy trì tư thế đó, thân mật nói không nên lời, lại mang đa phần là chiếm hữu, khiến cô yêu thích nhìn anh như phát ngốc, sững sờ, không kìm được cúi đầu xuống hôn cô, cũng không để ý lấy sắc đẹp đi dụ dỗ quyến rũ cô.
“Anh là…ai?” Cô nói cực kỳ khó khăn.
“Anh là Hề Từ, hôm nay kết hôn cùng với em” Anh nghiêng đầu nhìn cô cười.
“….”
Cô thở nặng nhọc, giọng hơi run rẩy, “Anh…không phải quỷ đó chứ?”
“Không phải” Anh hơi buồn cười đáp, phát hiện đêm nay trong bệnh viện cũng không phải ảo giác của anh, người này rõ ràng là sợ quỷ hoặc thứ gì đó vô cùng, mà biểu hiện trên mặt thì không chút sợ hãi.
Cô thở phào, chỉ cần không phải quỷ, thì thương lượng được, cô sợ nhất là thứ quỷ quái linh tinh gì đó.
Hề Từ cũng không để cho cô tự chìm trong nghi hoặc, xoa xoa mặt cô một lúc rồi hỏi, “Úc Linh, rất ghét ư?”
“…Không ghét” Cô nhìn anh đáp lại mộc mạc.
Cô nghĩ, đối mặt với khuôn mặt đẹp quá mức khó hình dung nổi ấy, lại lộ ra nụ cười khiến trời đất phải ảm đạm đó, chỉ sợ tất cả mọi người cũng giống cô thôi, vốn hết cách cự tuyệt, bất kể anh nói gì, chỉ có ngoan ngoãn nghe anh nói mà thôi.
Đây là một cảm giác cao vợi trên bữa tiệc, khiến cho người ta thấy nháy mắt đều lãng phí.
Bộ dạng ngoan ngoãn của cô khiến anh rất vui, lại hôn cô một lúc rồi bảo, “Em không ghét thì đó là thích”
Úc Linh bị anh cười đến mức tim phổi đều run lên, mùi hương hoa trong không khí lại nồng đậm hơn, Cả hơi thở chung quanh đều tỏa ra mùi hương từ trên người anh, không rõ là mùi hương hoa gì, ngay lập tức lý trí đều vứt sạch, quyết đoán ôm lấy anh, quên mất vừa rồi hỏi anh là thứ gì nữa…
****
Con anh Vũ Kim Cương tím lam nhìn thăm dò về cửa thang lầu, ngửi thấy trong không khí nồng đậm mùi hương hoa, nói khàn khàn, “Hề Triển Vương động dục rồi, quả nhiên đêm nay phải làm hai loại thể nghiệm đây…”