Xen lẫn cương thi là thi hồn trùng, loại này nhìn có vẻ nhỏ yếu thực ra không chỗ nào không có, chỉ bất cẩn chút là bị chúng ăn mòn tinh khí thân thể, khiến thân thể trở nên suy yếu.
Ở trong ngôi mộ đầy nguy hiểm và không thấy mặt trời này, thân thể suy yếu là điều tối kỵ, chỉ bất cẩn một cái thì sẽ bị cương thi cào bị thương.
Úc Linh là một người bình thường, không thể không giơ Tru Ma Kiếm trong tay lên, giải quyết những thi hồn trùng nấp âm thầm trong tối.
Trong ngôi mộ cổ hắc ám này, thời gian đã không còn ý nghĩa gì nữa. Úc Linh không rõ mình hua kiếm bao lâu, giải quyết bao nhiêu thi hồn trùng mơ ước máu thịt mới ẩn trong tối, lúc rút kiếm tay đã bắt đầu run, cuối cùng cũng nghe được tiếng Hề Từ bảo mọi người dừng lại nghỉ ngơi.
Cô yên lặng ngồi bên cạnh Hề Từ, dùng thứ nước anh đưa tới, uống liên tục mới thấy đỡ khát. Cứ chiến đấu với cường độ cao liên tục như thế, khiến nước trong người cứ cạn dần vô cùng nghiêm trọng, quần áo trên người cứ ướt lại khô, tuy khó chịu nhưng vẫn còn trong phạm vi chịu đựng nổi.
“Hề Triển Vương, có phát hiện gì không?’ Nhạc Chính Tước đứng dựa vào bên tường, nhìn có vẻ tùy ý nhưng thực ra rất cảnh giác chung quanh.
Đi vào nơi này, cho dù là đại yêu, cũng không dám lơi lỏng cảnh giác.
“Không” Hề Từ thấy Úc Linh không uống nước, nhận lấy nửa bình còn lại, tự mình uống, mồ hôi chảy ròng ròng từ thái dương xuống, dọc theo yêu văn màu tím rớt xuống cằm xinh đẹp, chui vào trong vạt áo.
Vào cổ mộ không lâu, toàn bộ yêu đều phóng thích yêu lực, chuyển hóa thành hình thái yêu, như vậy càng cường đại hơn bộ dáng con người, có lợi cho chiến đấu.
Chung quanh rất tối, ngoài chiếc đèn chắn gió không tắt ra, thì không còn ánh sáng nào khác, vì thế Úc Linh cũng không nhìn kỹ yêu chung quanh xem có bộ dạng thế nào.
Họ nói chuyện với nhau rất ngắn, chỉ mấy câu thì im không nói nữa, yên lặng khôi phục thể lực.
Hề Từ dùng lực đạo không nặng không nhẹ, giúp úc Linh giảm bớt cơn đau cầm kiếm trên tay.
“Rống”
Đột nhiên, một tiếng gầm rống nặng nề vang lên, tất cả yêu ở đầy đều không nhịn được đứng dậy.
“Rống”
Tiếng gầm theo gió truyền tới, lại giống như cách một vách tường đá vậy, khiến cả đám yêu đều nghiêm túc lắng nghe.
Một lúc sau, thanh âm đó không còn vang lên nữa, Nhạc Chính Tước bảo, “Hề Triển Vương, anh cảm thấy thanh âm này từ đâu truyền tới vậy?”
“Không thể phán đoán được” Hề Từ nói bình tĩnh, “Địa hình cổ mộ ta chỉ có thể phán đoán qua, không thể khẳng định nó còn có cơ quan khác không nữa”
“Nghe vậy dường như từ vách bên truyền tới vậy” Nhạc Chính Tước nói trêu đùa, “Anh nói xem, nếu tường này mà bị hủy, có phải là tìm được cái con cương thi vương ngàn năm kia không đây?”
“Vậy cũng không chắc, trí tuệ cương thi vương ngàn năm không kém con người, nếu nó thật sự thức tỉnh, cũng sẽ không đứng yên để chúng ta tới diệt sát đâu, chắc chắn sẽ tìm cách làm tiêu hao thể lực của chúng ta trước, rồi nhân cơ hội trong bóng đêm diệt sát chúng ta”
“Tôi cảm thấy, thanh âm này truyền từ chỗ kia tới”
Đột nhiên lại một loạt thanh âm vang lên, cắt ngang đối thoại của hai đại yêu, cũng khiến cho các yêu khác không kìm được nhìn về phía người cầm đèn chắn gió, thần sắc lãnh đạm.
Bị nhiều ánh mắt yêu nhìn chằm chằm, áp lực úc Linh nặng tựa núi, nhưng trên mặt cô lại trấn định, nhìn về Hề Từ, lặp lại một lần, “Thật đó, tôi cảm thấy là truyền từ dưới lên”
Hề Từ nhìn cô một lát, sau đó đưa tay ra sau ót cô, ngón tay khẽ xoa nhẹ, rồi cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô dịu dàng, cười tươi rối, “Được anh tin em”
Tất cả mọi yêu ở đâu trong nháy mắt như bị chọc mù vậy. Mặt úc Linh hơi ửng hồng, cô không ngờ được là trước mặt người khác lại chịu bị yêu thương như thế.
Sau khi biểu hiện ân ái xong, da mặt Hề Triển Vương vô cùng thích thú quay đầu nói với Nhạc chính Tước, “Xem ra chúng ta chọn phương hướng sai rồi, hẳn là nên tìm kiếm thông đạo đi xuống mới đúng. Tôi đoán chắc, cổ mộ này không chỉ có một tầng, mà tầng dưới quan trọng mới đúng”
Nhạc Chính tước suy tư, hỏi, “Vậy anh cảm thấy thông đạo đi phía dưới ở đâu đây?”
“Không biết, tìm đi”
Hề Từ nói xong, kéo người cầm đèn chắn gió đứng dậy, đồng thời cũng đưa tru Ma Kiếm cho cô, một tay thì cầm lấy đèn chắn gió, tay kia thì nắm tay cô.
NHưng yêu khác đi theo anh, với hành vi đầy yêu thương của anh thì coi như không nhìn thấy. Tục ngữ có nói, nhìn nhiều thành quen rồi.
Úc Linh được anh nắm tay đi, cảm giác được chung quanh lạnh lẽo, không chút nghĩ ngợi xuất kiếm chém xuống, một thi hồn trùng bị diệt dưới tru ma kiếm.
Ở cái nơi thế này, thị giác ngược lại bị trói buộc, trực giác thân thể mới là “ánh mắt” tốt nhất.
Lại đi được một lát, phía trước xuất hiện mấy lối rẽ. Chúng yêu nhìn về phía Hề Từ, đợi anh chọn đường, còn phần anh chọn đường phía bên đó có gì, không yêu nào oán hận, vô cùng hào phóng thả lỏng giao cho anh.
Hề Từ nhìn về Úc Linh, khuôn mặt xinh đẹp đầy quyến rũ và dịu dàng, nói, “Úc Linh, em cảm thấy đi con đường nào tốt hơn?”
Úc Linh nhìn anh, thấy anh tự bảo mình chọn đường, lại nhìn mấy lối rẽ kia rồi tiện tay chỉ về một hướng. Hề Từ kéo cô đi qua. Những yêu khác thấy thế nhún vai đi theo sau, tuy trong lòng không thấy cần thiết phải tin tưởng phán đoán của nhân loại nhưng Hề Triển Vương tin tưởng cô ấy là đủ.
Úc Linh biết vận khí của mình lúc nào cũng không tốt, vì thế để cô chọn đường, cô sợ mình lại chọn một con đường không ổn. Nhưng bầy yêu này rõ ràng để cho cô chọn, nên đành chọn bừa một đường vậy.
Vì thế lúc có một con cương thi cấp xuất hiện, Úc Linh chỉ đành than thở xui xẻo, sau đó eo đã được ôm lấy thả xuống một bên, ở đây rất nhiều yêu, còn chưa tới lượt cô gặp nguy, vì thế cô lúc nào cũng được bảo vệ.
Cô áp sát tường, hai mắt nhìn phía trước chiến đấu chằm chằm, do khẩn trương mà tay không kìm được áp lên tường lạnh băng, cũng không biết sao mà đụng phải một cái lỗ ở đó, theo bản năng ấn ngón tay vào.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, chưa kịp phản ứng đã thấy mặt đất dưới chân như bàn lật vậy, một đầu nhếch lên, cô trượt vào, người cứ vậy ngã xuống.
Hề Từ nhảy xuống trước tiên, một dây bàn long được bỏ xuống, vòng quanh thắt lưng của cô, anh dùng sức kéo, cô lọt ngay vào trong ngực anh.
Tiếng gió thổi vù vù bên tai, oành một tiếng, họ bị ném vào trong một đống dây.
Tiếp đó giống như thả sủi cảo vậy, có nhiều yêu từ trên rớt xuống rất nhiều, ngã xuống đất uỳnh uỳnh.
Sau khi một đám yêu rơi từ trên xuống, thông đạo phía trên lại hợp lại với nhau.
Hai chân Nhạc Chính Tước gấp khúc, một tay chống lên mặt đất, cũng không vội đứng lên, mà nhìn đại yêu ở cách đó không xa mệnh tốt có dây bàn long đỡ bảo, ‘Hóa ra thông đạo đi xuống dưới là thế này, Hề triển Vương, anh rất biết tiết kiệm thời gian nhỉ”
“Đâu có” Đại yêu đứng lên từ dây bàn long nói lạnh lùng, sau đó ôm nhân loại vào lòng, dùng sức hôn một cái, cứ như thưởng cho cô giống vận sui của mình vậy.
Úc Linh nhìn anh như mơ, cả người vẫn thấy chóng mặt. cô chẳng qua là chỉ chọn vừa con đường, đưa tay ra sờ tường một cái thôi, ai ngờ lại cùng rơi xuống chứ? Vận khí này được tính là tốt hay là xấu đây?
NHững yêu khác bò từ dưới đất dậy, nhìn cô có chút quỷ dị. Vận khí của cô gái này quả thật khiến người ta thật không có lời nào để nói nữa.
Sau khi rơi xuống đất bình an, yêu này tra xét chung quanh, phát hiện ra nơi họ rơi xuống thoạt nhìn như một gian cung điện, chung quanh vẫn trống rỗng như cũ, ngoài một chiếc quan tài đen bị xích sắt quấn quanh ra thì không còn vật nào khác.
Một đầu xích sắt nối vách tường, buộc quanh quan tài, thấy sao cũng như buộc lấy điềm xấu, cứ như trong quan tài có vật hung thần gì đó, cần phải lấy thứ này để trấn áp vậy.
Lúc Úc Linh nhìn thấy chiếc quan tài kia, trí nhớ trong mộ Tu La xuất hiện mạnh, không dám đi qua.
Con yêu khác to gan lớn mật đã sớm đi tới, bọn họ tra xét xích sắt buộc quan tài kia, phát hiện ra xích sắt này rõ ràng là được chế từ tinh thiết, cũng không rõ trong quan tài này là vật gì, lại cần phải dùng thứ này đến buộc trấn áp.
Họ gỡ xích sắt ra, sau đó lật nắp quan tài lên, nhìn vào thăm dò, quay đầu nói với đồng bạn khác, “Trống rỗng, không có chủ nhân”
“Các ngươi nói, chủ nhân quan tài này có phải là con cương thi vương kia không?”
“khó nói lắm”
“Tôi cảm thấy chắc chắn đúng! Ngoài cương thi vương ra thì có cương thi nào cần xích sắt trói trấn áp không đây? Nghe nói ở trong thế giới loài người, chỉ có tội nhân mới được đãi ngộ như thế”
“Là vậy sao? Cái đó thì có liên quan gì tới cương thi vương chứ?”
“Liên quan lớn đó, chắc cương thi vương lúc còn sống không cam tâm, sau khi chết biến thành oán khí, bị uế khí ở dưới này ăn mòn ngày đêm, mới có thể chuyển hóa thành hung thần cương thi vương”
“…”
Cả một đám yêu cứ lay quan tài cứ tưởng tượng ra nói, nếu có thiên sư ở đây, nghe thấy họ luyên thuyên vậy, tuyệt đối ép đám yêu này nhận sai, nói cho bọn họ biết, cương thi hình thành ngoài nguyên nhân uế khí ra, còn có phong thủy ở đây, thiên thời địa lợi nhân hòa, không thiếu thứ nào, nếu không có điều kiện nhất định, cương thi vương cũng không dễ sinh ra như thế, đừng có tùy tiện kết luận.
Đem vật bồi táng trong quan tài ra, đám yêu này đưa ra một kết luận: chủ nhân trong quan tài này khi còn sống nhất định là kẻ giàu có, nếu không sao lại có nhiều vật bồi táng giá trị theo thế này!
“Hề lão đại, thanh kiếm này rất được” Lâm Tam nói, ném kiếm qua.
Hề Từ đưa tay tiếp nhận, đánh giá kiếm trong tay, phát hiện đây là thanh kiếm bạc rất nhẹ, trên chuôi kiếm được khảm bảo thạch sang quý, tuy không biết đã qua bao năm, mặt trên bảo thạch vẫn sáng rực, vừa nhìn thấy đáng giá.
Rút vỏ kiếm ra, ánh kiếm lấp loáng trên mặt anh, ngón tay khẽ búng, thân kiếm phát ra tiếng ông ông rõ, Hề Từ bất giác vừa lòng khen, “Quả thật là kiếm tốt”
Sau đó đưa kiếm này cho Úc Linh. Úc Linh tiếp nhận, nhìn nhìn, lại chém xích sắt buộc quan tài kia một cái, xích sắt cứ thế bị chém đứt.
Úc Linh trầm mặc, cuối cùng hiểu ra vì sao Lâm Tam lại ném thanh kiếm này qua đây, quả thật là thanh kiếm chém sắt như chém bùn vậy, nếu để thiên sư làm thành pháp khí, uy lực của nó còn mạnh hơn Tru Ma Kiếm nhiều.
“Đợi sau khi rời khỏi đây, tìm một thiên sư luyện thành pháp khí, cho em dùng” Hề Từ nói dịu dàng với cô, tuyệt đối không để ý đến hung khí trảm yêu trừ ma mà cô dùng.
NHững yêu khác nghe nói thế, bất giác lông tóc dựng đứng lên. Cô gái này thật hung ác! Càng hung ác hơn là có một co đại yêu cứ thế dung túng cho hành động của cô, lực sát thương lập tức tăng trong nháy mắt mấy lần.
Kiểm tra một chút trong cung điện ở đây, không có phát hiện gì, cuối cùng chúng yêu mới rời đi, đi về một hướng khác.
Vừa ra khỏi cung điện, chợt nghe thấy một loạt âm thành ma sát, như có người kéo thứ gì đó đi trước, trong không khí bay tới một mùi máu tươi, trong mùi máu tươi ấy xen lẫn mùi hôi thối khiến người ta không thể bỏ qua được.
Mọi yêu đều cảnh giác hẳn lên. Rất nhanh, họ đã thấy người…. à không là cương thi xuất hiện trước mặt.
Con cương thi này thoạt nhìn như một nhân loại, làn da trắng bệch, thậm chí màu mắt là màu đen, không có lộ ra răng nanh, dùng những bước chân cứng ngắc đi từng bước từng bước tới, mà không phải giống như cương thi khác, chỉ dùng cách nhảy bắn lên, trên người cũng không có đặc thù gì của thiên sư.
Nhưng với những yêu mẫn cảm mà nói, bất kể con cương thi trước mặt này có gióng nhân loại thế nào thì mùi hôi thối trên người nó cũng thuộc về cương thi không thể bỏ qua được.
Ánh mắt yêu nhanh chóng nhìn vào người trong tay cương thi kéo kia, nhận ra y phục trên người đó, là thiên sư tổ Dị Văn.
“Xem ra có thiên sư đến nơi này sớm hơn chúng ta rồi” Có một yêu nói ra chuyện mà mọi người đều nghĩ tới.
“Đừng nói nhiều, người này rất khó đối phó, ai lên trước?”
“vừa rồi là Lâm DẠt lên trước, hiện giờ đến phiên hán tử Tây Bắc chúng ta, các anh em, xông lên”
Chúng yêu nhanh chóng ra quyết định, mấy con yêu đều cùng ra tay về con cương thi kia.
Quả nhiên con cương thi này không phụ sự mong đợi của mọi người, trong lúc đám yêu đánh bọc, dùng tốc đọ nhanh nhất lui ra sau, tránh được công kích của họ, đồng thời cầm người trong tay ném thẳng vào một con yêu, ngón tay vốn giống người kia biến thành móng tay đen dài của cương thi, có thể tóm lấy bất cứ con yêu nào đi qua, mùi máu tươi di chuyển trong không khí, kích thích cương thi này khiến nó rít lên tiếng kêu sung sướng.
“Con cương thi này tình hình không đúng lắn” Thần sắc lâm Đạt trầm lặng.
“Quả thật nó còn lợi hại hơn con cương thi cấp cao phía trên”
“Nhưng không phải cương thi vương”
“Có lẽ là thuộc hạ phụng đưỡng cương thi vương”
“Cương thi vương vần thuộc hạ phụng dưỡng sao?”
“Sao lại không cần? Xem môn quy của ngôi mộ này xem, chủ nhân ngôi mộ lúc còn sống nhất định có quyền thế, khả năng xây thành, có thể có nhiều người tuẫn táng theo vậy. Nhân loại thực sự là một sinh vật đáng sợ, đã chết mà còn để nhiều người chôn cùng, cho dù có biến thành cương thi vương hậu, cũng được không ít cấp dưới phụng dưỡng”
“…”
Úc Linh hé mắt nhìn họ, rất muốn nói: Vào lúc này mà còn phát biểu ý kiến như thế có được không?
Dọc đường đi, cô xem như hiểu biết thêm một chút về đám yêu này, cũng huyên náo, chẳng kém gì ba cô sáu bà nhân loại, quả thật khiến người ta chẳng biết nói gì thêm.
Mà dù có mạo hiểm, cuối cùng vẫn để Nhạc Chính Tước ra tay giúp, vẫn đem diệt cái con cương thi không rõ cấp bậc kia.
Con cương thi cấp bậc đó bị Nhạc Chính Tước xách tới, trên mặt xuất hiện màu trắng xanh biếc bất thường, rõ ràng là cương thi hóa rồi, nhìn chúng yêu mà thấy giật mình, không ngờ được thi độc con cương thì này lại cuốn hút mạnh như thế, miệng vết thương kia đã biến thành thịt đén thối, tỏa ra một mùi hơi thở thối hoắc.
Hề Từ lấy ra một lá bùa châm lửa đốt bỏ vào nước rồi để cho đồng bọn của anh ta đỡ cho anh ta uống, rồi cắt thịt thối xuống, cuối cùng sắc mặt con yêu cũng tốt lên nhiều.
Một nhạc đệm này lại khiến cho sắc mặt yêu trở nên nặng nề hẳn lên, tâm tình cũng không thoải mái như trước nữa.
Mọi con yêu đều hiểu ra, tầng thứ hai cổ mộ rõ ràng còn nguy hiểm hơn tầng thức nhất nhiều, cấp bậc cương thi cũng không thể xem tổng kết của thiên sư bên ngoài được, rõ ràng là xuất hiện kiểu cương thi mới.
Ngay lúc Úc Linh bọn họ đang thăm dò tầng thứ hai cổ mộ, ở một chỗ sâu trong một gian cung điện có một người xuất hiện đột ngột từ bóng tối ra, nhìn lên chỗ sâu hắc ám bên trong, thần sắc lộ ra nét vui buồn lẫn lộn.