Dựa theo kết quả dò xét của thiên sư huyền môn, phong ấn cổ mộ có thể duy trì đến đầu tháng sáu, trước lúc này họ phải tiến vào cổ mộ, tốt nhất là trước khi hiệu lực phong ấn mất đi, giải quyết xong tai họa ngầm cổ mộ. Vì thế, tổ Dị Văn chuẩn bị trong mấy tháng liền, để cho lão thái gia Thước gia tự mình ra tay bói toán sự việc lợi hay hại trước, rồi mới quyết định đem thời gian ấn định hành động vào cuối tháng năm.
Tinh la bàn và thuật bói toán của Thước gia luôn nổi bật nhất trong giới huyền môn khiến ai ai cũng tin phục. Đến trung tuần tháng năm, Úc Linh ngoài tham gia show diễn thực tế ra thì vốn đã nhàn hẳn rồi.
Sau khi Lâm Cửu từ chỗ huynh trưởng biết lần này cô tham gia cùng Hề Từ đi cổ mộ Tây Bắc, thừa dịp được nghỉ, cũng trực tiếp xin phép đoàn làm phim chạy tới tìm cô.
Từ lúc Lâm Cửu nổi tiếng ở show thực tế, có nhiều kịch bản tới tìm cậu ta. Với tuổi hiện nay của cậu ta, diễn vai thần tượng thanh xuân theo lý mà nói là vai nam chính trong phim không vấn đề gì, nhưng công ty không định cho cậu ta đi tuyến đường bình hoa, dù sao tuy con yêu này quả thật rất ngốc đến yêu, song lại biết rất nhiều nhạc cụ, coi như có chút nội hàm chỉ cần rèn luyện cẩn thận chút, sau này không chừng có tiền đồ, vì thế mới quyeets định tôi luyện trước, thuận tiện đẩy đi luyện tập âm nhạc linh tinh gì đó.
Vì thế, Lâm Cửu bắt đầu bận rộn cuộc sống biểu diễn. Mỗi ngày cậu ta làm việc tựa như con quay, tuy cảm thấy loại bận rộn này không giống trong dự đoán của cậu ta, nhưng mỗi lần nhìn thấy trong tài khoản số tiền cứ chậm rãi tích lên cao, lại cảm thấy chút chuyện không giống ấy không sao.
Hiện giờ cố gắng kiếm tiền là để sau này mua xe sang và tán gái!
Người đại diện của Lâm Cửu sau khi lén phát hiện ra tính cách nghệ sỹ của mình, cũng rất bối rối, nhưng phát hiện Lâm Cửu vẫn có thể có khả năng, nên lặng lẽ tiếp nhận. Thậm chí vì để cho thiếu niên ngây ngóc này càng tiến thêm một bước, người đại diện vô cùng âm hiểm thường xuyên bơm vào tai Lâm Cửu.
Sau đó thiếu niên Lâm Cửu có ý chí chiến đấu dị thường, khổ cỡ nào cũng nhịn xuống hết.
Không thể không nói, người đại diện xem như nắm được Lâm Cửu để uy hiếp, cũng đầy mình hừng hực như thế, muốn tạo ra một thế hệ thiên vương ảnh đế.
Có một người đại diện như thế, kiếp sống trong giới giải trí của Lâm Cửu đã mở ra một cục diện tốt.
Hiện giờ tuy Lâm Cửu vẫn tham gia tiết mục show thực tế, nhưng hầu hết thời gian đặt mình vào tôi luyện vũ đạo và âm nhạc. Tháng trước, người đại diện của cậu ta nhét cậu ta vào trong một đoàn làm phim quốc dân, trong bộ phim diễn vai một tiểu thiếu gia quân phiệt, cuối cùng nhân vật này chết trận bi tráng, khiến ai cũng vui vẻ, và cũng mở đầu cho một kiếp sống diễn nghệ của cậu ta.
Vì thế Lâm Cửu hiện giờ còn bận việc hơn cả Úc Linh nữa.
Lúc nào cũng bận rộn như thế, thế mà cậu ta còn xin phép đoàn làm phim chạy tới tìm cô, có thể thấy cậu ta vô cùng để ý tới Úc Linh.
“Chị dâu, chị thực sự muốn đi sao ạ? Ở đó rất nguy hiểm đó” Vẻ mặt Lâm Cửu đau khổ, chỉ muốn bảo cô đừng đo, chuyện nguy hiểm gì đó chỉ cần giao cho đại yêu là ổn rồi, bọn họ những binh lính nhỏ ấy ngoan ngoãn đợi ở hậu phương chẳng phải tốt lắm sao?
Úc Linh không giải thích nguyên nhân mình phải đi, chỉ nói, “Không sao, có Hề Từ rồi’
Loại này rõ ràng là muốn nói dựa dẫm vào người khác thì rất hợp tình hợp lý, thật khiến người khác không biết nên phản ứng thế nào mới tốt được.
Nếu nữ yêu La Luyến mà nghe nói thế, tuyệt đối khinh bỉ đại tiểu thư ngay.
Trong loài yêu, bàn về tâm địa độc ác và mạnh mẽ, có ít nữ yêu càng sâu, còn chướng mắt nam yêu này, nam yêu chỉ cần ngoan ngoãn ngồi đằng sau đợi các cô ấy lâm hạnh là tốt rồi – như La phách Vương là một ví dụ vậy. Nhưng Lâm Cửu lại biết đại tiểu thư dùng Tru Ma Kiếm trên tay rồi, từng có sức bảo vệ Hề Triển Vương, đến lúc đó không rõ là ai bảo vệ ai nữa đâu.
Tuy Lâm Cưu lo, nhưng cũng hết cách, cuối cùng chỉ đành lo lắng về đoàn làm phim. Trước khi lên đường, Úc Linh và Hề Từ đi đến nhà Nhiếp Ung Hòa một chuyến.
An Như vẫn chưa về, hai người một yêu ngồi trong phòng khách nói chuyện, không nói vòng vèo mà vào thẳng chủ đề chính.
“Tiếu Đát được tính là một người thành công, nếu nó bảo Úc Linh đi thám hiểm, hẳn là có lý do con bé không thể không đi” Nhiếp Ung Hòa phân tích nói, nói với Úc Linh, “Úc Linh, đến lúc đó cẩn thận chút, đừng dễ dàng tin tưởng bất cứ ai”
Úc Linh ừ một câu. Nhiếp Ung Hòa vẫn thấy hơi lo. Từ trước đến nay người đàn ông này rất ổn trọng, vào giờ khắc này lại khổ sở, cứ việc trên mặt ông cũng không có biểu hiện gì rõ.
“Đến Tiết Đát cũng không được tin tưởng, biết chưa?” giọng Nhiếp Ung Hòa trở nên vô cùng nghiêm túc, muốn Úc Linh phải cam đoan.
Úc Linh lập tức cam đoan, “Dượng, con biết rồi, người yên tâm đi ạ”
Nhiếp Ung Hòa nhìn cô cười cười, lại quay đầu nhìn về Hề Từ, trầm ngâm một lúc, nói với Hề Từ, “Hề Từ, đến lúc đó phiền con chăm sóc Úc Linh nhiều hơn, Tiếu Đát nó….” Ông do dự, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, “Đến lúc đó, nếu…. Con không cần phải kiêng nể gì hết cả”
Sắc mặt Úc Linh thay đổi, khổ sở khó nói. Họ nghe đều hiểu ý Nhiếp Ung Hòa, hai đứa đều là những đứa trẻ ông nuôi lớn, từng đặt sự yêu thương nhất lên đó, cần phải lựa chọn, ông chọn Úc Linh.
Điều này với Nhiếp Tiếu Đát mà nói là không công bằng, nhưng Nhiếp Ung Hòa vẫn chọn Úc Linh.
Trên mặt Hề Từ vẫn ôn hòa, chỉ có cặp mắt sáng trong kia vương chút lạnh lùng phù hợp với bản tính của loài yêu, lạnh lùng mà ích kỷ.
Không cần Nhiếp Ung Hòa bảo gì, anh cũng tự biết phải chọn thế nào.
Tiếp đó, Nhiếp Ung Hòa nói thản nhiên, ‘Mặc kệ sức khỏe ta thế nào, ta không còn muốn biết nữa, các con bình an trở về là tốt rồi”
Ông từng một lần muốn biết rõ vì sao bị người nhà vứt bỏ, nhưng lúc Nhiếp Tiếu Đát tới, ông phát hiện ra sức khỏe của mình còn phiền phức hơn trong tưởng tượng, thậm chí càng thần bí, khiến ông thậm chí trực giác cũng hiểu ra, cố tìm hiểu nữa có lẽ chân tướng khiến ông không cách nào chấp nhận cho nổi.
Ông vốn là người thông minh, cũng quyết đoán, một khi đã vậy, không bằng không biết thì hơn, cứ tiếp tục sống tạm bảo hộ yêu người.
**
Lúc về đến nhà trời gần như tối hẳn. Giang Vũ Thành và Úc Mẫn Mẫn đã nấu xong cơm chiều, đều là một ít thức ăn trong nhà, sau khi họ về thì có thể ăn cơm được rồi.
Sau khi ăn xong, Úc Linh nói với ba ba, “Ba à, mai con cùng Hề Từ đi Tây Bắc ạ”
“Đi Tây Bắc làm gì?” Giang Vũ Thành như ngửi được âm mưu trinh thám vậy, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm con gái và con rể ngồi đối diện.
“Có chút việc ạ” Úc Linh đáp. Hề Từ vẫn mỉm cười ngồi ở đó, bộ dáng sạch sẽ tốt tính của thanh niên.
“Chuyện gì?” Giang Vũ Thành không kìm được trừng mắt lườm anh một cái, đừng tưởng là bày ra bộ dạng thuần lương thì không ai biết con là yêu nhá, mấy ngày nay ông xem như hiểu được loài yêu là loài giảo hoạt và đáng ghét tới cỡ nào rồi, nếu không giảo hoạt, sao lại đánh lên con gái ông chứ?
Úc Linh biết ba cô không ngốc, bằng với chuyện lừa ông chẳng bằng nói thẳng ra, “Tây Bắc phát hiện ra một mộ cổ mới, con muốn đi xem sao”
“Cổ mộ?” Giang Vũ Thành bất giác nghĩ đến ngôi mộ quỷ tháng 7 năm trước ở Mạc TRang nông gia nhạc kia, sắc mặt đổi luôn, “Chẳng phải lại là thứ quỷ mộ linh tinh gì chứ?”
Thấy con gái lắc đầu, Giang Vũ Thành bất giác thở phào, lại không biết rằng tuy không phải quỷ mộ, nhưng là mộ cương thi, cũng nguy hiểm giống nhau thôi.
Úc Linh không nói hết cho ba cô, không muốn ba cô phải lo quá mức, nên nhìn về mẹ cô nháy mắt, bảo bà đừng nói cho ba ba biết.
Đợi lúc con gái lên lầu thu dọn hành lý, Giang Vũ Thành càng nghĩ càng thấy không hợp, không kìm được hỏi con quỷ bên cạnh, “Mẫn Mẫn, sao anh có cảm giác như con gái đang giấu anh gì thế nhỉ?’
Con gái nhà mình tự mình biết, Giang Vũ Thành cảm giác có thứ nhất định con gái chưa nói hết với mình.
Úc Mẫn Mẫn nhìn ông cười cười, chuyển đề tài (Em nghe bảo Giang lão phu nhân bị bệnh, sao anh không về tổ trạch thăm bà lão đi?)
“Không cần, ở đó đông người bên cạnh bà ấy rồi, thiếu mình anh cũng chẳng sao cả” Giang Vũ Thành nói thản nhiên.
Nhưng lúc này Giang lão phu nhân chắc hy vọng người có thể bồi bên cạnh bà chắc là con trưởng đi?
Trong lòng Úc Mẫn Mẫn biết rất rõ trong ba đứa con của Giang lão phu nhân, thực ra hiểu rõ nhất chính là con trưởng, nhưng vì bởi thế nên bà lão mới có thể tức giận chuyện lúc trước con trưởng lại đi cưới một phụ nữ không có bối cảnh xuất thân gì cả.
Ai là mẹ cũng đều cảm thấy con trai mình là hy vọng tốt nhất có thể cho nó điều tốt nhất. Úc Mẫn Mẫn trong lòng bà, chỉ là một phụ nữ nông thôn, không quyền không thế, không có gia cảnh và bằng cấp, không đủ xứng đôi Giang gia, vì thế lúc đó bà lão mới chọn Triệu Hinh Lê.
Nhưng ai biết cuối cùng lại phá hủy đứa con trai yêu nhất, cho tới tận bây giờ, con trai cũng không tha thứ cho bà lão.
Trong lòng lão phu nhân thống khổ, hiện giờ bị bệnh, dĩ nhiên hy vọng con trai về thăm bà lão, trò chuyện với bà lão.
Giang Vũ Thành không muốn nói chuyện về người hoặc chuyện ở tổ trạch, điều này khiến ông rất khó chịu, giai đoạn này ông có vẻ để ý con gái hơn.
ÔM nỗi nghi ngờ, Giang Vũ Thành cũng không đi tìm con gái để hỏi, con gái đã cố tình lừa ông, có hỏi cũng không hỏi ra gì cả, vậy thì chính ông sẽ đi thăm dò.
Sáng hôm sau, Nhị Hắc thấy họ thu dọn hàng lý ra khỏi cửa, cứ chạy tới quanh quẩn chân Úc Linh, tỏ vẻ muốn đi cùng, họ không thể bỏ nó lại mà đi chơi thế được.
“Chúng ta không phải đi chơi” Úc Linh xoa đầu nó, nhìn thẳng vào đôi mắt chó Nhị Hắc ngốc, “Chúng ta định đi Tây Bắc, đầu tiên là lên máy bay, sau đó thì…”
Còn nói chưa xong, Nhị Hắc đã kêu ư ử. Con chó có chứng sợ độ cao đến mức không chịu nổi, sao có thể đi được chứ?
Nhị Hắc đành luyến tiếc ở lại trong nhà, hai tai cụp xuống, vừa cắn xương nhựa vừa kêu ư ử.
Giang Vũ Thành hơi lo, tự mình lái xe đưa họ ra sân bay.
“Ba à, chúng con đi nhé, sẽ nhanh về thôi ạ, đến lúc đó sẽ mang quà về cho ba” Úc Linh ôm lấy ông, làm như họ thực sự đi du lịch ở Tây Bắc vậy.
Giang Vũ Thành xoa xoa đầu cô, không hiểu sao trái tim cũng không bình tĩnh, tinh thần cứ mãi không yên.
Nhìn theo họ rời đi, mãi không thấy nữa, Giang Vũ Thành mới thu tầm mắt rời khỏi sân bay, sau đó gọi điện cho thư ký Lý, giao việc, “Lần trước tra người liên hệ về Hề Từ, cậu giúp tôi liên hệ đi, tôi tìm họ có chút việc’
***
Máy bay vừa đến thành phố L, thì đã thấy lâm Đạt đợi ở đó rồi.
“Hề lão đại, tiểu thư Giang” Lâm Đạt cất tiếng chào họ. Hề Từ gật đầu với anh ta, dẫn theo úc Linh ngồi lên xe Lâm Đạt.
Màn đêm buông xuống, nhóm úc Linh tới một trấn nhỏ trong nháy mắt. Đây là một trấn nhỏ trong sa mạc, Úc Linh quay kính xe xuống, đã bị bão cát ở đằng trước thổi tới bị sặc, vội vã rụt cổ lại, sau đó được Hề Từ đưa tay ra vỗ vỗ sau lưng, như trấn an cô.
Úc Linh quay đầu nhìn anh cười, tiếp tục nhìn ra trấn nhỏ ngoài cửa sổ.
Xe chậm rãi đi vào trấn nhỏ, có thể thấy màn trời cách đó không xa, dưới bầu trời rộng Tây Bắc này, trời cao mây rộng, nhưng không hiểu sao, tối lại không nhìn thấy chút ánh sao nào, cứ như trên bầu trời đang bị một lớp mây mờ che phủ, chỉ có thể nhìn thấy mấy chấm sao nhỏ liti.
Úc Linh nhìn lên bầu trời, có loại bản năng chán ghét phát ra, khiến cô không kìm được hơi nhíu mi lại.
“Cổ mộ có uế khí lọt ra ngoài” Hề Từ thấy cô không thích, giải thích cho cô biết, ‘Uế khí thay đổi khí trời đất ở đây, che khuất bầu trời”
Úc Linh giật mình, cô biết uế khí là thứ gì, mang theo đặc tính ăn mòn đáng sợ, có thể biến con người thành cương thi, biến yêu thành yêu vật, bất kể là thiên sư hay yêu, với uế khí từ trước tới nay đều cực kỳ chán ghét. Mà uế khí tồn tại trong cổ mộ bị phong bế hoặc lâu năm, năm tháng chồng chất, một khi thả ra, có thể tnhay đổi khí trời đất, cực kỳ xấu.
Xe đi vào một khách sạn trong trấn nhỏ.
Xuống xe, đúng lúc có một trận gió thổi tới, Úc Linh bất giác lạnh run cả người. Tuy giờ đã sang tháng năm rồi, nhưng ở đây nhiệt độ rất cao, nhiệt độ ban đêm lạnh vẫn khiến lạnh cả người.
Lâm Đạt là một cấp dưới làm việc rất cẩn thận và có năng lực, đã sớm bố trí mọi thứ tốt, đợi lúc họ tới khách sạn ngủ, không những có phòng sạch sẽ thoải mái, mà còn có một bàn đầy thức ăn phong phú, rõ ràng là chuẩn bị riêng cho họ.
Không thể không nói, thực sự là rất chu đáo. Họ vừa ngồi xuống ăn hai miếng thì có tiếng gõ cửa.
Tiếp đó Lâm Đạt dẫn theo một nam nhân có diện mạo tuấn mỹ tà mỵ tiến vào.
Úc Linh đã nhìn qua tấm hình mà La Luyến truyền qua máy cho cô về người đàn ông này, biết anh ta là Nhạc Chính Tước, có quan hệ thân thiết với Hề Từ, là số bạn bè không nhiều của Hề Từ.
“Yêu, đang ăn cơm à/’ Nhạc Chính Tước nhìn qua Úc Linh cất tiếng chào đón, thoáng nhìn ra rồi rời mắt rất nhanh.
Đây không phải là anh ta không lễ phép mà là một lựa chọn sáng suốt.
Có rất nhiều đại yêu có tính cách bá đạo, có tính giữ dục rất mạnh, loại giữ dục này được biểu hiện ở ngay trên địa bàn và mọi thứ thuộc về mình, cũng biểu hiện rõ trên người bạn tình. Vì thế bình thường ở một chỗ thì chỉ có một kẻ mạnh nhất, hai kẻ mạnh nhất thì không cách nào thân nhau được, trừ phi là kẻ dẫn đường trong loài yêu.
Bình thường chỉ cần đại yêu không muốn gây chuyện, cũng không chỉ nhìn chằm chằm bạn tình của mình bị người khác chiếm mất, mà còn là một hành động cố kỵ, nếu không đợi bị loại đi.
Nhạc Chính Tước vừa nhìn thấy thức ăn trên bàn, nói với Lâm Đạt, “Thêm cho ta một bát nữa đi”
Bộ dạng không khách sáo, rất xứng với gương mặt tuấn mỹ tuyệt đẹp khiến người ta khó cự tuyệt, thực sự khiến người ta thấy tâm tình phức tạp.
Lâm Đạt nhìn anh ta một cái, lặng lẽ lấy thêm một cái bát cho anh ta.
Nhạc Chính Tước không khách sáo ngồi xuống, vừa lấy đũa gắp miếng thịt dê nướng mật ong, vừa nói với Hề Từ, ‘Anh tới sớm thật đó, Cơ Băng Vương và La phách Vương vẫn còn chưa tới, nghe nói La Phách Vương bị vướng víu chuyện tình cảm. Nói thật dễ nghe là, chẳng ngoài một nhóm yêu nữ làm cho không xuống giường nổi, vô dụng quá”
Vẻ mặt Nhạc Chính Tước đầy khinh thường.
Úc Linh, “….” Nói vậy là bài xích thật sao. Cô nghe mà có thể hiểu hoàn toàn!
Vừa gặp mặt trên dưới một phút thôi, Úc Linh cũng đại khái hiểu được tính cách đại yêu này, là một nam nhân cực kỳ nóng tính thẳng thắn, đặc thù người ở vùng Tây Bắc, chẳng xứng với gương mặt tuấn mỹ tinh xảo kia của anh ta, rất dễ kéo theo thù hận.
“Cơ Băng Vương đâu rồi?’ Hề Từ hỏi, vừa gắp cho Úc Linh một gắp thịt dê ngon.
“Cô ta ấy à, nói đúng là không thích bão cát Tây Bắc, vì thế không muốn đến sớm thôi. Người đàn bà này luôn để ý, anh cũng không phải không biết, cô ta chỉ hận toàn thế giới đều là tuyết mới tốt, cực kỳ bài xích khí hậu khác thường của Tây Bắc”
Hai yêu vương trò chuyện tùy ý, cả bàn thức ăn bị họ quét sạch sẽ. Úc Linh sau khi ăn một bát đầy thì no, để đũa xuống nghiêm túc nghe họ nói chuyện. Từ những lời họ nói, Úc Linh cũng biết họ tới không muộn nhưng cũng không sớm.
Trấn nhỏ này đã tụ tập rất nhiều người tài ba dị dĩ giới thần quái Đông Phương, người và yêu cùng tụ tập ở đây, khiến cả trấn nhỏ vốn lạnh lùng bất chợt trở náo nhiệt hẳn lên.
Người thường trấn nhỏ chỉ nhìn thấy trấn nhỏ đột nhiên đến rất nhiều người du lịch xa lạ, nên rất hiếu kỳ, song cũng không có cảm giác gì khác lạ, cuộc sống của họ cũng khôngvì chút sinh mệnh khách qua đường này mà thay đổi gì, ngày nào cũng vẫn giống trước có cuộc sống khổ và vui như thế.
Mà những người tài ba dị sĩ tới đây tụ tập lại cảm giác được trong không khí ngập tràn hơi thở khẩn trương và không sạch sẽ, thần kinh ai nấy đều căng thẳng. Đặc biệt là nhóm thiên sư tổ Dị Văn, không những phải đối mặt với uế khí tiết ra từ cổ mộ khiến khí trời đất thay đổi, mà còn phải đối mặt với nhiều loài yêu có bản năng uy hiếp, thực sự khổ không thể tả.
So với nhóm thiên sư, loài yêu lại cảm thấy họ càng khổ hơn.
Sau khi đi tới đây, những yêu này mới biết được tình hình Tây Bắc còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng nhiều, đặc biệt là uế khí tiết ra từ cổ mộ này, khiến cho loài yêu thiên về tự nhiên lại càng thêm chán ghét tới cực điểm, thích ứng rất khó chịu, ngày nào cũng phải chịu thứ uế khí khiến họ khó chịu này, với yêu mà nói có lực sát thương rất lớn.
Điểm ấy mà nói lực thừa nhận của nhóm thiên sư còn tốt hơn loài yêu nhiều.
Sau khi ăn uống no say, Nhạc Chính Tước cầm lấy khăn tay mềm lau miệng, nói với Hề Từ, ‘Đợi sau khi giải quyết xong cương thi cổ mộ, tôi nghĩ muốn anh giúp một tay tinh lọc uế khí này chút”
Nói đến đây, anh ta nhíu mày, rõ ràng cảm thấy chán ghét với loại uế khí này vô cùng.
“Được”
Hề Từ đồng ý rất nhanh chóng. Nghe thấy anh đồng ý, Nhạc Chính Tước mới rời đi, cứ như tới chỗ này chỉ cùng ăn bữa cơm với họ thôi vậy.
Sau khi Nhạc Chính Tước rời đi, Lâm Đạt lại gần nói với Hề Từ, “Vừa rồi La Phách Vương mới đến, định gặp anh, mời anh đi tới họp một chuyến”
Hề Từ chậm rãi pha trà hoa lài cho Úc Linh, không thèm để ý bảo, “Anh ta muốn gọi gặp sao? Bảo anh ta cút tới đây, tôi không rảnh quan tâm anh ta”
Nể mặt La Phách Vương, muốn mình qua gặp anh ta sao? Không thể không nói, với đồng loại, Hề Triển Vương cho tới tận giờ đều là vẻ thanh cao không hợp đàn, khiến loài yêu nào cũng hận chỉ mong anh không cùng loại là được.
Lâm Đạt không lạ gì với kết quả này, sao khi báo cáo xong, thì rời đi dứt khoát. Còn phần La Phách Vương ư? Là ai vậy? Không thèm để ý tới anh ta!~