Đôi mắt của bọn họ như những con chiên ngoan đạo đang đứng trước vị chúa của mình mà tràn đầy thành kính, nhìn về phía những thân ảnh đang đứng trên sàn cao bên kia.
Kể từ ngày mà Alvin và đám bạn bè tình cờ phát hiện đoạn video về trận chiến giữa những tên thành viên đầu tiên của [The Alliance] với một đám người [The Throne], bọn họ đã nhận định rằng ‘Mình phải gia nhập vào [The Alliance]’.
Và ngay ở khoảng thời gian trước cách đây hơn 3 tuần thời gian trong game, vào một ngày đẹp trời, thông báo chiêu thu thành viên của [The Alliance] cũng được truyền ra.
Cả nhóm thiếu niên trẻ tuổi da màu này đều mang theo tâm tình háo hức mà đi báo danh. Tuy bị từ chối do không đủ điều kiện nhưng điều đó cũng không ngăn được tấm lòng đầy nhiệt huyết của bọn họ.
Cuối cùng sự cố gắng của những chàng trai trẻ này đều đã được hồi báo lại bằng chiếc phù hiệu của đội Lính Đánh Thuê [The Alliance], được gắn ở trên cánh tay phải của mỗi người.
Tiếp đó, những sự kiện lớn liên tục diễn ra và lan truyền đi hấp dẫn lấy sự chú ý của đám người Alvin. Từ chuyện thành công mở ra hệ thống vận chuyển tiếp tế, cho đến việc liên tục mở rộng sản nghiệp kinh doanh và cướp đoạt Boss lãnh chúa, bọn họ không hề nhận ra rằng tâm tình của mình đã dần dần chuyển từ hâm mộ mà trở thành sùng kính.
Trong mắt những chàng trai trẻ này dần dần chỉ còn lại những bóng người mà bọn họ chỉ được gặp mặt qua những đoạn video clip trên mạng. Từng người đều có thần tượng riêng của mình và với bọn họ, ‘Mạnh Nhất’ thì chỉ có thể là [The Alliance].
Bất quá rất nhanh sau đó, tin tức rằng những người trong tổ đội [The Alliance] này đã biệt tích, thậm chí có tin đồn bọn họ đã bị bàn tay của [The Throne] ám hại ở thế giới hiện thực.
Mới đầu có lẽ trong lòng bọn họ vẫn không tin chuyện như vậy lại có thể xảy ra. Nhưng những sự thay đổi chậm chạp trên bảng xếp hạng như một thanh dao găm đang dần dần giết chết đi niềm tin của Alvin và những người anh em của hắn.
Cho đến khi từng tên thành viên của [The Alliance] dần dần lui khỏi bảng xếp hạng làm cho những chàng trai trẻ này hoàn toàn tin tưởng rằng tin đồn chính là sự thật.
Duy chỉ có Alvin vẫn còn vào kiểm tra bảng xếp hạng đẳng cấp mỗi ngày. Mọi sự chú ý của hắn đều tập trung vào cái tên The Dawn kia với niềm tin ‘Cường giả rồi sẽ có ngày quay trở lại’.
Và bọn họ cũng không làm hắn thất vọng, ngày tin đồn Vong Linh Ma Pháp Sư đã trở lại Anh Hùng được truyền ra, Alvin và năm anh em của mình vui mừng đến phát điên mà ăn nhậu say đến không biết trời trăng mây gió gì nữa.
Hôm nay, cả sáu người mang theo tâm tình hưng phấn, kích động và chờ mong mà tham gia vào hoạt động tập thể lần đầu tiên được tổ chức. Bọn hắn cuối cùng cũng được tận mắt chứng kiến và hoạt động cùng với thần tượng của mình.
Ở trong quảng trường này, trường hợp giống như Alvin và những người bạn của hắn là nhiều vô số kể. Bọn họ cũng đã khởi hành rất sớm để đi đến địa điểm tập trung cho hoạt động lần này.
…
Ngay lúc Alvin bị thức tỉnh lại từ trong hồi ức của những chuyện vừa qua bởi tiếng hét kia, bốn chiếc loa sóng siêu âm bắt đầu truyền ra từng âm thanh của tiếng đàn dương cầm.
Giai điệu ưu mỹ, ung dung, nhu hòa của một khúc nhạc cổ ‘The Dawn’ vang lên. Mỗi một cái nốt nhạc cũng giống như là nhẹ giọng kể rõ một chuyện xưa. (Link nhạc: http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/the-dawn-dreamtale.fzarEik20Y.html)
Cả quảng trường lập tức yên tĩnh lại, một đoạn này khúc dương cầm, để cho tâm tình của những người có mặt ở đây trở nên bằng phẳng như mặt nước, không còn chút rung động nào từ sự kích động hay nôn nóng sau khoảng thời gian dài chờ đợi.
Nhưng cùng lúc đó, giọng nói của một tên thanh niên liền vang lên tựa như tiếng nhạc chỉ là làm nền cho giọng nói của hắn.
- “Xin chào. Xin phép được tự giới thiệu ta gọi là The Dawn. Trước khi bắt đầu giới thiệu về mục tiêu cho lần hoạt động này, ta muốn hỏi các ngươi một câu. Các ngươi đã nhận định được chúng ta là ai hay chưa?”
Nói xong hắn im lặng rồi bắt đầu quan sát xung quanh cả quảng trường. Hắn đưa mắt nhìn một hồi lâu nhưng đều không có ai lên tiếng trả lời.
Vào lúc này, đoạn thứ nhất của khúc nhạc đã kết thúc, lập tức tiến vào đoạn thứ hai. Vẫn là đồng dạng giai điệu nhưng tiếng đàn dương cầm đã có biến hóa, mở đầu âm điệu đã biến thành giọng thấp hợp âm, để âm nhạc lập tức nổi lên sóng lớn.
Alvin đứng bên dưới ngẩng đầu mà nhìn chăm chăm thân ảnh trên sàn như muốn xuyên thấu qua chiếc mũ trùm đầu để nhìn rõ gương mặt bên trong của thần tượng mình.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy đối phương nhìn tới rồi giơ lên ngón tay chỉ về phía mình. Alvin không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một giọng nói từ loa sóng âm truyền ra.
- “Ngươi, người anh em, mạnh dạng nói cho ta biết câu trả lời của ngươi thử xem nào.”
Bị chỉ mặt FwCXiBqu để trả lời, lại thêm âm thanh trầm thấp của tiếng nhạc, Alvin trong lòng lập tức bị rối loạn và khẩn trương lên. Vì quá gấp gáp, hắn không tự chủ được mà mở miệng bật thốt ra suy nghĩ trong lòng.
- “Là… là… thần tượng của ta.”
Vừa nói xong, Alvin trong lòng cũng ngượng ngùng vì câu trả lời trẻ con của mình. Nhưng ngay sau đó, hắn liền bình tĩnh lại khi nghe thấy vài người khác cũng trả lời tương tự như vậy khi bị đặt câu hỏi.
Đa số mọi người đều trả lời là “Đội Trưởng”, “Hội Trưởng” hoặc “Lãnh Đạo”. Một số khác lại giống như Alvin đều nói là “Thần Tượng”, chỉ có số ít người không thuộc về đội Lính Đánh Thuê [The Alliance] thì trả lời là “Không quen biết” hoặc “Cao thủ”.
Phía trên sàn cao, đầu mang mũ trùm che khuất mặt lắc nhẹ vài cái như không mấy hài lòng với những câu trả lời này.
Hắn xoay người bước chậm rãi từng bước đi sát bên rìa sàn lớn, đôi mắt ẩn trong mũ trùm đầu như đang nhìn lấy những người bên dưới kia, giọng âm trầm, từ tốn mà nói tựa như đang kể lại chuyện xưa… kèm theo đó là tiếng nhạc trầm thấp vẫn đang phát ra từ loa siêu âm, làm cho những người ở quảng trường không tự chủ sinh ra một loại trầm trọng cảm giác ở trong lòng.
- “Bọn ta trước đó đã phải liều mạng chiến đấu từng giây từng phút để giành lấy những lợi thế cho mình. Tất cả những gì chúng ta có được ngày hôm nay đều là phải đánh đổi từ máu và mồ hôi, nước mắt của bản thân.
Thế nhưng có một số người lại không hiểu điều đó. Bọn chúng đều là những tên lười biếng, hèn nhát và ích kỉ.
Người giàu có hơn thì chúng sẽ ghét, nghèo hơn thì sẽ bị khinh thường. Còn với những người thông minh hơn, chúng sẽ tìm cách thu về làm việc cho mình, nếu không được thì chúng sẽ tìm mọi cách, dùng mọi thủ đoạn để tiêu diệt.
Bọn ta đã từng bị những tên như thế ra tay ám hại không chỉ một lần, thậm chí có lúc còn bị nguy hiểm đến tính mạng...”
Nói đến đây hắn liền ngừng lại, cùng lúc đó đoạn thứ hai của khúc nhạc cũng kết thúc. Những tên người chơi có mặt trên quảng trường lúc này cũng rơi vào một khoảng không trầm mặt. Không khí trong quảng trường dường như bị cô đọng lại mà trở nên tĩnh lặng.