Nằm trong cabin trò chơi, Đình Tấn bình tĩnh nằm chờ đợi. Khoảnh khắc dịch dinh dưỡng vừa rút đi hết khỏi gương mặt của hắn thì bất thình lình, không biết từ đâu xuất hiện một cỗ mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi, khiến hắn gần như muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.
Không chờ đợi cho dịch dinh dưỡng kịp rút đi hết, Đình Tấn lập tức bật dậy lao nhanh ra khỏi cabin trò chơi trong trạng thái trần như nhộng, Hắn sợ rằng chỉ chậm trễ một vài giây nữa thôi thì phỏng chừng mình có thể sẽ ngất xỉu đi vì cái mùi hôi thối khủng khiếp này.
Đứng ở bên ngoài đưa mắt nhìn lại khoang cabin, vẻ mặt Đình Tấn bỗng trợn trừng lên vì kinh ngạc, tầm nhìn tức thì được chuyển dời đi nơi khác, chẳng dám trông thẳng về phía khoang cabin.
Bởi lẽ hiện tại, nó đã bị phủ đầy lên một lớp chất dịch nhầy màu nâu đen không rõ nguồn gốc, kèm theo còn có một mùi tanh hôi nồng nặc không ngừng bốc lên, hiện trạng không khác gì một loại phân chất thải ủ dột sau khi để lâu ngày.
Thậm chí sau một hồi lâu, những ống dẫn chất thải cùng với dịch dinh dưỡng trong cabin cũng bị những thứ chất thải kinh tởm kia bịt kín, hơn một nửa bồn dịch dinh dưỡng trộn lẫn chất thải trong cabin cũng không thể thoát đi được.
Chỉ nhìn thoáng qua thôi, dù cho có là một người vượt qua máu tanh chém giết như Đình Tấn cũng khó mà kìm lại được cái cảm giác cồn cào trong bụng, khi nghĩ đến mình đã nằm cùng cái đống chất thải này suốt thời gian vừa qua.
Không tự chủ liếc mắt xuống cơ thể mình, dạ dày Đình Tấn lại một lần nữa bị thắt lại, muốn tuôn trào ra hết mọi thứ ở bên trong.
Hắn tức tốc lao thẳng vào phòng tắm, nhất định phải tẩy sạch trước hết mọi thứ cặn bã đang bám trên người mình, bởi vì quả thật là quá ghê tởm không chịu đựng nổi.
Đứng dưới vòi sen, để dòng nước ấm xối đi hết chất nhầy đen đúa, Đình Tấn càng bị chấn kinh hơn khi phát hiện ra một điều, làn da bên dưới cơ thể của hắn vậy mà đã biến đổi không biết rõ nguyên do.
Đã từng là làn da màu cổ đồng do sạm nắng, sau nhiều tháng rèn luyện khắc nghiệt, thì hiện giờ đã hoàn toàn bong tróc đi hết, để lộ ra một lớp da non bên dưới, trắng hồng mịn màng không thua kém gì da của em bé mới sinh.
Đôi chân mày cau chặt lại thành cả một chữ X, gương mặt Đình Tấn trầm tư, đầu óc không ngừng xoay chuyển, ngẫm nghĩ tìm hiểu nguyên nhân của sự thay đổi này.
- “Thuốc Cải Tạo Thể Chất?!”
Bỗng, mắt hắn chợt lóe lên một tia tinh mang, miệng lẩm bẩm thì thào ra cái tên của một món vật phẩm.
Trước đó mấy ngày, ngay cả trải qua một thời gian dài được lôi điện luyện thể ở trong phụ bản, hắn cũng không xuất hiện tình trạng như vậy. Thế mà gần đây, chỉ có một lần phục dụng lọ dịch thuốc đó thôi thì đã làm cho cơ thể hắn chịu đựng một trận biến đổi to lớn rồi.
Liền, Đình Tấn bắt đầu đâm chiêu, tìm hiểu đến nguyên nhân. Cái này rất có khả năng là do cabin trò chơi đã được điều chỉnh để làm ra tác động gì đó đến cơ thể hắn, tựa như dùng điện để tăng lên độ hoạt hóa của tế bào trong cơ thể người.
Tương đồng với một hiện tượng ‘Tẩy kinh phạt tủy’ mà người ta thường hay nói tới, Đình Tấn dám khẳng định, có thể chính mình cũng đã trải qua một quá trình tương tự như vậy, thành ra mới dẫn đến kết quả, cơ thể đã đẩy ra thật nhiều chất độc hay những vật chất thừa thải không cần thiết còn đọng lại trong cabin.
Toàn bộ quá trình cải tạo đấy, hắn vẫn còn nhớ rõ trong đầu mức độ tra tấn kinh khủng của nó.
- “Mẹ nó, thực sự là cao tay mà…”
Nghĩ ra được điều ấy, Đình Tấn hít một hơi thật sâu, rồi thở dài cảm thán trước kỳ công của những nhà khoa học lập trình trò chơi này.
Hắn hiểu rõ, việc cất chứa trong cabin trò chơi một ống dung dịch ‘Thuốc Cải Thiện Thể Chất’ như vậy là một chuyện không có khả năng xảy ra.
Chẳng những nguyên liệu chế tạo thuốc vẫn chưa tồn tại ở thời điểm này, mà còn có một nguyên nhân khác đến từ người chơi, không phải ai cũng có thể phục dụng được loại thuốc ấy.
Chính vì vậy mà mong ước bắt được vào trong tay cách điều chế loại thuốc này của Đình Tấn cũng bị dập tắt.
Thay vào đó chỉ là một trận cảm thán, vì dù sao đi nữa, muốn chịu đựng được một cái cảm giác phanh thây xẻ thịt trong lúc cải tạo đó cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Ngay cả với một người có ý chí lực cường đại như hắn mà cũng phải ngất đi thì nói gì đến những người bình thường khác có thể làm được.
Tại thời điểm hắn tỉnh táo lại và hướng về cơ thể của mình làm một trận kiểm tra từ đầu đến cuối, Đình Tấn càng bị làm cho kinh ngạc, tiếp đến là mừng rỡ vì phát hiện, không chỉ thể chất mà ngay cả tinh thần của hắn cũng trở nên tỉnh táo, cường đại hơn trước rất nhiều.
- “Cái này quả thật là phúc lợi thật lớn đây. Hahaha…”
Mừng như điên cười to một tiếng, Đình Tấn mang theo tâm tình vui vẻ cùng với tinh thần phấn chấn, tắm rửa một trận thật sạch sẽ rồi mới thay đồ đi ra khỏi phòng.
Biệt thự hiện tại giống như một căn nhà bị bỏ hoang, không ai chăm sóc, bụi bặm phủ đầy ở khắp mọi nơi, Đình Tấn đi từ phòng mình ra đến thẳng bên ngoài biệt thự cũng không phát hiện bất cứ ai.
Cũng phải mà thôi, hiện tại đang là thời khắc khẩn cấp, khắp nơi các thế lực đều bận bịu xây dựng cứ điểm, chuẩn bị cho đợt phòng thủ sắp tới, có ai lại rảnh rỗi được như hắn vậy.
Mặc kệ không quan tâm đến những thứ đồ vật này, Đình Tấn xuất từ trong tay ra ra điện thoại di động rồi hô to.
- “Ba Đậu Đậu, khởi động hệ thống truy tìm máy định vị gắn trên người Long!”
- “Vâng thưa chủ nhân.”
Hắn vừa nói dứt câu thì thân ảnh mập mạp của Ba Đậu Đậu đã hiện lên, ngay sau đó một giây, màn hình điện thoại chuyển dời sang một loại hệ thống bản đồ, bên trên có một chấm đỏ có mũi tên định hướng chỉ tới, đang không ngừng nhấp nháy.
Nhếch mép mỉm cười, Đình Tấn kiểm tra một chút địa điểm trên bản đồ, rồi cất bước ra ngoài đón xe đi đến sân bay giữa mặt trời ban trưa nắng gắt. Hắn đây chính là chuẩn bị đặt vé đi đến thành phố LCT một chuyến, dựa trên hệ thống định vị trên bản đồ điện thoại chỉ tới.
Theo như tiểu quốc Entire Land có 15 quận hành chính lớn nhỏ khác nhau, thì CLF, LCT, FLY và LODA chính là bốn thành phố lớn nhất, thuộc về khu vực trung tâm kinh tế của đất nước này.
Mà trong số đó, thành phố LCT thuộc về phía Nam nước Entire Land, tiếp giáp với nước Mỹ cùng Canada.
Nơi này dân cư phức tạp với đủ mọi loại chủng tộc, từ châu Á đến châu Phi hoặc Mỹ Latinh đều có. Cũng bởi vì nguyên nhân đó dẫn đến tình hình an ninh nơi đây có chút lộn xộn, thường hay xảy ra những sự kiện hình sự đặc biệt lớn.
Đình Tấn ngồi máy bay từ thành phố LODA đến LCT mất có hơn nửa ngày trời, đến tận thời điểm bầu trời sụp tối, đồng hồ điểm đến hơn 9 giờ tối, máy bay mới đáp xuống. Tất cả đều là do hắn phải tốn thời gian đặt vé máy bay khẩn cấp nên mới chậm trễ nhiều như vậy.
Tiếp tục đón xe đi theo sự hướng dẫn của bản đồ trên điện thoại, Đình Tấn rốt cuộc đã đến được khu vực phía Tây Nam thành phố LCT, trước mắt hắn đang là một cái khách sạn kiêm sòng bạc casino, biển hiệu gọi [Hồng Lâu].
- “Trùng hợp tiện nghi như vậy?! Thôi, xem như đỡ tốn công đi tìm mướn khách sạn.”
Ngạc nhiên một hồi, khóe miệng Đình Tấn nhấc lên nụ cười.
Lấy từ trong túi áo ra một cặp kính mát đen đeo lên, Đình Tấn không hề do dự tiến thẳng vào trong đại sảnh của khách sạn này. Dù bây giờ đã là hơn 11 giờ tối nhưng khắp nơi người qua tiếng lại vẫn cực kì náo nhiệt.
Nhưng khi vừa đi đến lối vào thì bất ngờ, hắn đã bị một tên bảo vệ mặc vest đen đưa tay chặn lại. Ẩn sau kính mắt, đôi chân mày Đình Tấn vô thức nhíu lại, trong lòng thầm nghĩ, không lẽ đã bị phát hiện.
- “Xin lỗi, cảm phiền ngài tắt điện thoại, bên trong không cho chụp ảnh.”
Đúng lúc Đình Tấn đang dự định lên tiếng hỏi dò thì tên bảo vệ đã chỉ vào điện thoại trên tay hắn, rất lễ phép nói.
Nhìn tới điện thoại trên tay mình, Đình Tấn liền rõ ràng, bởi vì quy luật của sòng bạc, ở bất cứ nơi đâu cũng là như vậy, thế nên hắn rất phối hợp đối phương, tắt nguồn điện thoại cất lại vào trong người.
Bảo vệ đợi cho Đình Tấn làm xong hết những yêu cầu này mới cúi người thật sâu. Đình Tấn liền đón lấy sự mời chào của đối phương, cất bước thong dong đi vào bên trong đại sảnh của sòng bạc.
Đập vào mắt hắn là một không gian trang hoàng lộng lẫy, ánh đèn vàng cùng gạch nền sáng bóng cực kì sang trọng, âm nhạc du dương văng vẳng bên tai, trộn lẫn với tiếng ồn ào cười nói của người chơi.
Đình Tấn giống như một tên thanh niên lạc vào xứ sở thần tiên, đứng thẫn thờ ra đó mà nhắm chặt mắt lại.
- “Anh đẹp trai, có cần em giúp gì không?”
Một hồi lâu sau đó, bất chợt có một giọng nói ỏng ẹo truyền đến bên tai hắn.
Nhấc lên mí mắt, trước mặt Đình Tấn bây giờ đây là một cô gái phục vụ với dáng người bốc lửa, mặc bên ngoài một bộ áo váy ngắn cũn cỡn để lộ ra phần lớn da thịt tráng nõn, khe rãnh giữa bộ ngực căng tròn lại bị mái tóc đen che khuất đi. Ánh mắt lom lom nhìn hắn, không ngừng phóng ra từng đợt mị nhãn.
Rất rõ ràng, đối phương là phát hiện Đình Tấn bộ dạng kì lạ như vậy nên mới nhận định đối phương là một ‘Con gà con’ đến tiếp xúc với thế giới bên ngoài, đây cũng là đối tượng dễ dàng đào mỏ nhất trong mắt nàng.
- “Ta đang muốn thuê phòng nghỉ lại, có thể hướng dẫn sao?”
Đình Tấn mỉm cười thản nhiên đáp lại, vừa nói lại vừa móc trong túi quần ra hai tờ tiền mệnh giá 100 $, cuộn lại một vòng rồi nhét vào rãnh ngực của đối phương.
- “Nha… vậy thì mời ngài sang đây a, ngài có cần yêu cầu gì không?”
Nhận lấy tiền boa sộp như vậy, thần sắc của cô gái càng trở nên vui vẻ hơn, vừa cười nói, vừa nhanh đến ôm cánh tay Đình Tấn lôi đi đến quầy tiếp tân gần đó, thậm chí còn chăm chú hỏi thăm yêu cầu của Đình Tấn, giọng nói ẩn chứa đầy hàm ý sâu xa bên trong.
Nhếch mép mỉm cười, Đình Tấn không ngờ ở đây lại còn có dịch vụ phục vụ đặc biệt thêm như vậy, bất quá hắn đến đây cũng không phải vì cái này.
- “Hừm, nếu có thể thì tận lực sắp xếp cho ta một tầng lầu cao một chút, đồng thời phải có cabin trò chơi Anh Hùng sẵn trong đó, như vậy là được. Tiền bạc không thành vấn đề.”
Lắc nhẹ đầu từ chối, Đình Tấn nói ra một số yêu cầu cần thiết, lại nói, một ông chủ của cả tập đoàn [The Alliance] như hắn thì số tiền thuê phòng này đã không còn là vấn đề.
Mà chủ yếu là tại thời điểm hắn đứng lại nhắm mắt tản ra sóng tinh thần dò xét trước đó, trong vòng bán kính 80 mét xung quanh, hết thảy mọi thứ đều đã được hắn kiểm tra qua.
Với hơn 800 điểm thuộc tính tinh thần thì đây cũng là khoảng cách tối đa hắn có thể dò xét đến. Dù cho không có điện thoại dò xét nhưng hắn cũng đã phát hiện ra được, mục tiêu cần tìm đang ở trên tầng lầu cao nhất của khách sạn này.
Cô gái phục vụ có vẻ khá thất vọng vì yêu cầu của Đình Tấn, nội tâm âm thầm chửi mắng, làm sao ai đến đây cũng đều yêu cầu sử dụng cabin chơi trò chơi, để cho thu nhập của hàng hao hụt đi một lượng lớn.
Bất quá khi được hắn nhét thêm hai tờ tiền vào ngực, tâm tình không tốt liền tiêu tán đi ngay, thay vào đó là càng trở nên nhiệt tình hướng dẫn hắn đi làm thủ tục đăng ký.
- “Vậy mời ngài đến đây đăng ký nha.”
20 phút sau…
Đình Tấn đã ở tại bên trong một căn phòng sang trọng, tiêu chuẩn phòng của tổng thống.
- “Hừm, chậm hơn hai giờ so với dự tính, tuy nhiên cũng không ảnh hưởng gì lắm. Hiện tại chắc cũng sắp đến giờ rồi.”
Nhìn lại đồng hồ cũng đã hơn 1 giờ đêm, Đình Tấn âm thầm tự nhủ trong đầu.
Không nhanh không chậm tiến vào cabin trò chơi, Đình Tấn lại một lần nữa đăng nhập trở về thế giới Anh Hùng.
Bỏ đi hơn nửa ngày trời, thời gian bên trong trò chơi cũng chỉ còn không đến 2 ngày nữa thì phòng thủ cứ điểm sẽ bắt đầu. Tuy vậy nhưng mọi thứ vẫn là nằm trong kế hoạch, Đình Tấn cũng không nôn nóng hay gấp gáp gì, thái độ từ đầu đến cuối một mực thản nhiên không khác gì đi dạo chơi.