- “Ừ nếu người ngươi cần tìm là chủ hội của [The Alliance] thì quả thật chúng ta có gặp qua lúc sáng. Chuyện là…”
Cô gái vừa định mở lời kể lại chuyện lúc sáng thì tên thanh niên Lâm Cảnh Tân trong nhóm liền chen miệng, cắt đứt những lời nàng định nói ra tiếp theo sau đó.
- “Chuyện là lúc sáng bọn ta có bị quái vật tập kích ở ngôi làng gọi là Broklyn, nhưng mà không may lại gặp phải một đám quái vật tinh anh gọi là Quái nhân Busuzima gì đó, đẳng cấp đến 18 – 19 cấp. Đánh không lại nên đã có hai người trong nhóm đã tử vong. Rồi lúc đó hội trưởng của [The Alliance] - The Dawn xuất hiện, gọi ra một đám vong linh trợ giúp chúng ta. Sau đó thì bọn ta trở về thành còn hắn thì tiếp tục hướng ra vùng dã ngoại mà đi. Về sau thì ta cũng không biết là hắn đi đâu, nhưng hướng đi thì hình như là phía đông nam.”
Gã Trần Cận Hùng đang tập trung nghe cô gái kể chuyện, lại bị tên thanh niên kia cắt lời thì có chút không vui. Nhưng nghe đối phương kể xong câu chuyện, hắn có chút ngờ vực nhìn về phía những cô gái khác trong nhóm như muốn kiểm chứng.
Cô gái đạo tặc vừa bị Lâm Cảnh Tân ngắt lời lúc nãy tuy rằng có chút ngạc nhiên vì theo như nàng nhớ được Đình Tấn là đi về phía đông bắc.
Nhưng khi trông thấy tên đàn ông trung niên hướng về phía mình nhìn lại, nàng liền giả vờ vừa cười vừa tán đồng, hiểu ý mà phối hợp với lời nói dối của Lâm Cảnh Tân.
- “Phải đó, phải đó. Ngươi không biết đám vong linh kia mạnh thế nào đâu. Nhìn cách chúng đập mấy con quái Tinh Anh như đánh bóng chày lúc đó thì quả thật đã nghiền lắm.”
Lời nói của cô gái này không khỏi gợi lại những ký ức lúc sáng mà nhóm của bọn họ gặp phải. Tuy rằng có hai người đã chết trước khi được gặp tận mặt Đình Tấn, nhưng điều đó cũng không cản được trí tưởng tượng phong phú của phụ nữ.
Tên Trần Cận Hùng trông thấy bộ mặt của những cô gái này đều là một vẻ hồi ức thì không khỏi vơi đi lòng nghi ngờ. Hắn nhìn về phía tên thanh niên này, chăm chú một hồi lâu như muốn ghi nhớ bộ mặt của đối phương.
Sau đó liền mỉm cười một cái, nói tiếng cảm ơn rồi xoay người gấp rút rời đi. Để lại một nhóm thiếu nam thiếu nữ vẫn đứng tại đó nhìn theo bóng lưng của hắn.
Lâm Cảnh Tân chờ cho đối phương rời đi khuất tầm mắt của mình mới xoay lưng dẫn đầu cả nhóm trở lại văn phòng của Lính Đánh Thuê Công Hội.
Trên đường đi, cô gái đạo tặc lúc nãy mới tiến đến bên cạnh hắn nhỏ giọng hỏi.
- “Sao lúc nãy người lại nói dối hắn vậy? Ta nhớ rõ tên The Dawn đó là đi về hướng đông bắc mà.”
Nghe được cô bạn gái hỏi thăm, Lâm Cảnh Tân liếc mắt nhìn xung quanh một chút, cảm thấy không có ai để ý thì mới nhỏ giọng nói luôn cho bốn cô bạn của mình nghe.
- “Người lúc nãy không biết là có ý đồ gì, nhưng nhìn phù hiệu của hắn thì quen mắt lắm, mà khổ nỗi ta lại không nhớ được là của Công Hội nào. Nếu không biết ý đồ của hắn muốn tìm ân nhân của chúng ta để làm gì, nhưng tốt nhất vẫn là nói nửa thật nửa giả, có gì cũng không có gây phiền phức cho người ta.
Bây giờ chúng ta nói dối hắn, thì cũng là đã đắc tội hắn, sau này để hắn gặp lại thì có thể tụi mình sẽ không sống được yên ổn đâu. Cho nên sắp tới, chúng ta chuyển địa bàn về khu phía nam thôi. Nơi đó là thế lực của [The Throne] và [The Alliance] đang phân chia. Nghe nói cũng an nhàn ít tranh đấu hơn.”
Mấy cô gái nghe xong thì đưa mắt nhìn nhau tán thành ý kiến của Lâm Cảnh Tân. Thế là cả nhóm quyết định đổi khu vực hoạt động sang phía nam của EL thành.
Trở lại với tên Trần Cận Hùng…
Sau khi nhận được tin tức từ nhóm người trẻ tuổi này, hắn lập tức nhanh chóng trở về tập họp thuộc hạ trong Hồng Môn Hội, nhanh chân tiến về địa điểm của ngôi làng Broklyn mà Lâm Cảnh Tân đã nói.
Hắn vừa đi vừa háo hức kể cho đám thuộc hạ thân tín của mình nghe về những chuyện bắt gặp lúc nãy. Bộ dáng rất hưng phấn vì cứ nghĩ Đình Tấn sẽ rơi vào trong tay hắn thì những thua thiệt trong lần giành Boss Griffin trước đó sẽ được bù đắp lại hết.
Thế nhưng hắn không thể ngờ được là, bản thân mình già đầu như vậy còn bị một đám người trẻ tuổi, sống ít hơn vài chục năm lừa dối. Nếu hắn biết được mình bị lừa chắc có thể sẽ tức ói máu, tìm mọi cách trả thù đây.
Chung quy thì cũng phải chờ. Nhỡ biết đâu hắn may mắn tìm đến địa điểm của phụ bản đặc biệt mà Đình Tấn đang chiến đấu thì cũng khó mà nói trước.
…
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua. Trong lúc đám người của Hồng Môn Hội đang lên đường lùng sục, tìm kiếm tung tích của mình thì Đình Tấn vẫn là đang nhàn nhã ngồi trên mặt đất tu luyện.
Vừa xong một vòng là hắn lại đứng dậy triệu hồi, bù đắp lại số lượng đám vong linh đã mất.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã tìm được một cách tốt hơn để phòng thủ. Đó chính là chờ cho con Mammuthus Trogon Thủ Lĩnh vừa bò ra khỏi đường hầm không gian được một nửa thân thể thì mệnh lệnh cho đám Bộ Xương Chiến Sĩ tiến lên chặn đầu lại.
Kế tiếp đó thì Tang Thi và Bộ Xương Cung Thủ lại chia nhau ra làm việc, dồn sát thương vào dứt điểm từng con một mà thôi.
Chính vì thế mà số lượng những con Bộ Xương Chiến Sĩ và Tang Thi bị giết càng lúc càng giảm xuống thấy rõ.
Đình Tấn cũng có nhiều thời gian hơn, vừa ngồi tu luyện vừa uống thuốc khôi phục chờ đợi cho đám Mammuthus Trogon Thủ Lĩnh tử vong cống hiến kinh nghiệm.
Từng phút từng giây cứ từ từ trôi qua, Đình Tấn cũng không biết mình đã giết chết bao nhiêu con Mammuthus Trogon Thủ Lĩnh rồi, chỉ cho đến khi hệ thống thông báo một tiếng hắn mới giật mình kinh ngạc nhìn lại.
Keng! - Chúc mừng ngài đã thăng 1 cấp, hiện ngài đang có 2 điểm tiềm năng. Xin mời cân nhắc lựa chọn.
Xem lại đồng hồ trên giao diện hệ thống, Đình Tấn mới nhận ra nãy giờ mình đã chiến đấu đến gần một tiếng rưỡi rồi.
Âm thầm tính nhẩm trong đầu, cứ cách khoảng 35 – 45 giây thì hắn sẽ giết xong một đợt, mỗi đợt bốn con Mammuthus Trogon Thủ Lĩnh, vậy là chỉ trong chưa đến 1 giờ 30 phút chiến đấu hắn đã giết không dưới 100 con.
Thông qua đó, lượng kinh nghiệm mà hắn nhận được đã xấp xỉ 2 triệu 500 nghìn điểm. Thăng cấp 28 chỉ cần 2 triệu 400 nghìn điểm kinh nghiệm mà thôi. Đình Tấn tính toán xong thì cũng không lấy làm lạ gì nhiều nữa.
Nhìn ống kinh nghiệm còn cần đến 2.913.750 điểm để thăng lên cấp 29, Đình Tấn không khỏi tắc lưỡi một cái.
Nếu như là ngày thường hắn không biết phải tiêu tốn bao nhiêu thời gian để đi tìm cho ra hơn trăm con Boss Thủ Lĩnh để chém giết đây, nói chi là bọn chúng còn không ở cùng một chỗ.
Thế mà hắn lại quên mất một điều không phải ai cũng có một quân đoàn vong linh vô cùng vô tận, khi có đủ dược phẩm khôi phục, như hắn để một mình solo một phụ bản đặc biệt.
Phải biết đây là hơn 100 con Boss Thủ Lĩnh, không có hơn 500 người tham gia chiến đấu thì đừng hòng mà vượt qua được đợt sóng thứ nhất nữa chứ nói chi là đợt thứ hai.
Nếu như bỏ một tổ đội 200, 300 người chơi bình thường vào đây, chắc có lẽ bọn họ chỉ có nước khóc thét rồi bị đưa về thành, lãng phí một lượt đổi mới phụ bản đặc biệt trong tháng mất thôi.
Cảm thán thì cảm thán, thế nhưng Đình Tấn cũng rất nhanh vứt bỏ những chuyện này ra sau đầu, tập trung lại cho tình hình chiến đấu trước mắt.
Tuy rằng chiến đấu trong khoảng thời gian dài nhưng lượng tiêu hao được hắn duy trì lại ở mức thấp nhất bằng cách thu hồi bớt những con Bộ Xương Chiến Sĩ và duy trì tư thế ngồi để gia tăng khả năng khôi phục lên gấp đôi.
Ngoài ra, Đình Tấn không biết việc tu luyện có gia tăng khả năng khôi phục hay không, nhưng theo như hắn cảm giác được thì mỗi khi hắn đang tu luyện một vòng "Minh Tưởng Thuật", lượng MP tiêu hao dường như sẽ giảm xuống đôi chút hoặc cũng có thể là khả năng khôi phục MP của hắn được tăng lên cũng không chừng.
Chính vì thế, khi tình hình đã dần dần được kiểm soát, Đình Tấn giao toàn bộ việc chiến đấu cho đám vong linh.
Còn bản thân hắn thì uống thuốc khôi phục hoặc sử dụng kỹ năng để đưa mình về trạng thái tốt nhất, sau đó thì cứ ngồi nhàn nhã tu luyện, giảm thiểu khả năng xuất hiện vấn đề đang luyện giữa chừng mà lại bị hiện tượng HP hoặc MP gần cạn kiệt, làm gián đoạn.
Không quá lâu sau đó, khi mà số thuốc khôi phục chỉ còn lại 1 / 3 số lượng mà hắn đã mang theo trước khi rời thành, Đình Tấn cuối cùng cũng nghe được âm thanh của hệ thống mà hắn đã chờ đợi vijBfqU từ lâu.
Keng! – Đợt sóng quái vật Mammuthus Trogon Thủ Lĩnh thứ hai còn 5 phút nữa sẽ kết thúc. Xin người chơi cố gắng chống cự.