- “Chúng ta còn thời gian một ngày trong game nữa thôi, các ngươi nếu như có chuyện gì chưa kịp làm thì nhanh chóng bàn giao lại đi, để đến khi rời đi thì không thể quay lại giữa chừng đâu.”
Đứng trước mặt bốn người anh em trong tiểu đội của mình, Đình Tấn nghiêm mặt, trầm giọng nhắc nhở bọn họ về thời gian thi hành nhiệm vụ.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn nhắc nhở mấy người anh em của mình. Bất quá, vì để chắc chắn không cho xuất hiện F86Vl3wV bất kì sơ sót nào, hắn mới phải nhắc đi nhắc lại nhiều lần như vậy.
Tuy rằng Báo Đen đã nói qua về thời gian rời đi làm nhiệm vụ, chỉ nằm trong khoảng một tuần đổ lại.
Thế nhưng đã từng làm một tên quân nhân, Đình Tấn hiểu rõ, chuyện này không thể nào nói trước được, vì chẳng phải lúc nào kế hoạch đều sẽ thuận lợi như trong dự tính, đôi lúc vẫn sẽ có những sự cố bất ngờ, không lường trước được phát sinh.
Cho nên hắn vẫn phải chuẩn bị trước cho mọi tình huống có khả năng xảy ra nhất. Đó là một thói quen, cũng như điều quan trọng nhất mà hắn cần phải làm để có thể được toàn mạng trở về, dù tham gia vào bất cứ nhiệm vụ từ lớn đến nhỏ nào đi chăng nữa.
Bốn người, Ameerah, Louis, David và Terrell cũng bị lời nói của Đình Tấn làm cho trở nên nghiêm túc hơn. Bọn họ đồng loạt gật đầu ra hiệu đã hiểu.
Riêng chỉ có mấy tên thanh niên phó chỉ huy bên cạnh là vẫn còn ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đình Tấn trông thấy bốn người cũng đã hiểu rõ tầm quan trọng của chuyện này, nên gương mặt nghiêm túc cũng từ từ giãn ra.
- “Tốt rồi, mọi người trở về phòng tu luyện rồi nghỉ ngơi đi. Thời gian cũng không còn sớm nữa đâu.”
Hắn mỉm cười, gật đầu ra hiệu giải tán.
Đứng chờ đến khi mọi người rời đi hết chỉ còn lại một mình, lại nhìn xung quanh sảnh lầu ba đầy yên tĩnh và vắng vẻ, Đình Tấn không khỏi thở ra một hơi dài cảm thán.
Nhớ lại ngày nào vừa mới mua được cửa hàng, khu vực sảnh ở tầng ba này vẫn còn rất đơn sơ, vậy mà giờ đây, nó đã thay đổi nhanh đến chóng mặt. Nghĩ đến những sự thay đổi này, Đình Tấn không tự chủ nhớ đến bóng hình của Lý Uyên.
Nếu không có sự giúp đỡ nhiệt tình của nàng, chắc cõ lẽ [The Alliance] cũng không thể lớn mạnh được như bây giờ, hay thậm chí còn có thể bị rất nhiều công hội khác vượt mặt rồi.
Đôi mắt đảo quanh một vòng, bàn tay hắn giơ lên rồi ngừng lại giữa chừng, dường như đang do dự, phân vân điều gì đó. Thế nhưng rất nhanh thì hắn đã dứt khoát làm ra quyết định.
…
Keng! – Ngài nhận được một tin nhắn mật.
Đang ngồi kiểm kê lại thông tin của khách hàng trong không gian phòng riêng của mình, bên tai của Lý Uyên lại vang lên âm thanh thông báo của hệ thống.
Xoa xoa cái đầu hơi choáng váng và mệt mỏi vì phải tập trung đầu óc để làm việc liên tục, nàng vung tay lên mở ra giao diện hệ thống tin nhắn kiểm tra.
- “Đừng cố làm việc quá sức, sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe đấy. Tranh thủ nghỉ ngơi sớm đi…”
Liếc mắt nhìn sơ qua nội dung tin nhắn này, Lý Uyên có chút ngạc nhiên. Đến khi nàng nhìn lại tên của người gửi, khóe miệng không kìm được kéo ra một vòng, nở một nụ cười rạng rỡ, đầy hạnh phúc.
Mệt mỏi trong đầu dường như cũng bị đoạn tin nhắn này thổi bay đi một nửa. Bàn tay nàng nhanh chóng lướt đi trên mặt bàn phím ảo, soạn tin nhắn phản hồi lại.
- “Ngươi cũng vậy nhé. Ngày mai gặp lại.”
Bấm gửi đi, Lý Uyên đột nhiên cảm thấy dường như mình có chút nhớ nhung, đồng thời cũng hơi nôn nóng, muốn trời mau sáng nhanh hơn để gặp lại con người đó.
Nghĩ đến đây, hai gò má của nàng bỗng dưng trở nên nóng hơn. Lý Uyên có chút xấu hổ đưa hai tay lên áp vào gò má của mình như muốn tản nhiệt trên mặt mình. Đầu cũng lắc lắc một chút, muốn đẩy những suy nghĩ đang xuất hiện trong đầu mình ra ngoài hết.
Bất quá, cảm giác đó lại không hề nhạt phai đi mà càng lúc chàm chiếm cứ đầu óc của nàng. Nhịn không được, Lý Uyên cắn nhẹ đôi môi nhỏ, đỏ mọng của mình, lẩm bẩm mắng một câu.
- “Tên khốn này, đã khuya vậy mà vẫn còn làm phiền ta…”
Tuy rằng mắng chửi, thế nhưng bên trong giọng điệu không hề có ý tứ trách móc gì, mà ngược lại giống như là đang mắng yêu nhiều hơn.
Nàng nói thầm một mình xong thì không thể làm gì khác hơn là tiếp tục tập trung vào làm việc, muốn phân tán suy nghĩ của mình để không nhớ đến hắn nữa.
…
Cũng trong lúc Lý Uyên đang bận bịu làm việc trong không gian phòng riêng, thì ở thế giới bên ngoài đang bắt đầu sôi trào lên. người chơi hầu hết đều không đi ngủ mà tụ tập với nhau, bàn tán về những món đồ xuất hiện trong hội đấu giá vừa kết thúc.
Ngoài ra, trong các trang thông tin lớn và các trang web diễn đàn có liên quan đến game Anh Hùng, chủ đề nóng nhất ngay lúc này chính là đang nói về cuộc đấu giá của món vật phẩm [Sách chế tạo thuốc khôi phục toàn diện].
Bên cạnh đó, ở thế giới hiện thực, hàng tỷ người dân cũng bị hội đấu giá này hấp dẫn sự chú ý rất nhiều. Không chỉ vì hội đấu giá này có rất nhiều người tham gia, mà còn là vì giá trị của những món vật phẩm đấu giá đã vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ.
Bởi vì chính sách ưu tiên, thúc đẩy người dân tiến vào chơi game Anh Hùng của chính phủ, cho nên những tin tức có liên quan đến game Anh Hùng rất được các đài truyền hình giải trí và các phương tiện truyền thông chú ý.
Lẽ dĩ nhiên, một sự kiện lớn có tầm cỡ thế giới như buổi đấu giá hội đầu tiên trong thế giới Anh Hùng, được [The Alliance] tổ chức, thì sẽ được rất nhiều đài truyền hình hoặc đài phát thanh ở khắp nơi trên thế giới chú ý đến.
…
- “Chào ngài Nam. Xin hỏi, ngài cảm thấy như thế nào sau khi bán được món vật phẩm [Sách chế tạo thuốc khôi phục toàn diện] kia với mức giá không tưởng 40 triệu $?
Một đài truyền hình lớn của nước Entire Land đã nhanh chóng tìm được thông tin và liên lạc với người chủ nhân của món vật phẩm [Sách chế tạo thuốc khôi phục toàn diện] kia.
Gã đàn ông tên Nam lúc này rất hưng phấn và kích động không nói nên lời. Sau một trận cười to, hắn mới mở miệng nói với cô gái phóng viên trước mặt mình.
- “Rất cảm tạ những vị lãnh đạo của [The Alliance] đã tổ chức lễ hội đấu giá này. Ta thật sự không thể tưởng tượng được hai món vật phẩm của mình lại có thể bán được với giá cả hơn 8.000 đồng tiền vàng. Nếu như không phải có hội đấu giá của [The Alliance] thì chắc ta đã mang nó bán đi với giá 100 đồng tiền vàng rồi. Hahaha…”
- “Ta nhận được tin tức từ ba tên người chơi khác. Bọn họ nói món vật phẩm này cũng có một phần là thuộc về bọn họ, nhưng ngài đã âm thầm ôm trọn, giấu đi làm của riêng. Bọn họ sẽ đâm đơn lên tòa án chính phủ để khởi kiện ngài về tội chiếm đoạt tài sản. Sự việc có phải như vậy không ạ?”
Người phóng viên này nhanh chóng hỏi lại, như để kiểm chứng thông tin mà nàng nhận được, đồng thời cũng là thu thập thêm tin tức cho bản tin.
Câu hỏi này không khác gì một chậu nước lạnh, xối lên đầu người đàn ông to con kia, dập tắt sự hưng phấn của hắn. Hừ lạnh một tiếng, hắn bắt đầu chậm rãi hồi đáp.
- “Còn muốn đòi phần của mình à?! Hừ! Bọn khốn vô ơn bạc nghĩa đấy không có phần nào trong số tiền này cả. Ta đã có một cuộc giao dịch, mua lại ‘phần’ của bọn chúng trong hai món đồ này và bọn chúng cũng đã đồng ý rồi. Ta có quay phim lại rõ ràng đây, ngươi nếu không tin thì ta có thể lấy ra cung cấp, làm bằng chứng.”
Nói đoạn hắn lật tay, mở ra màn hình giả lập của điện thoại, sau đó điều chỉnh đoạn phim mà hắn giao dịch túi tiền có 100 đồng tiền vàng cho ba tên thanh niên, đồng đội cũ của hắn. Làm một tên người chơi già dặn, đã trải qua nhiều sự đời như hắn thì làm sao không có hậu chiêu, đề phòng người khác trở mặt chứ.
Cô gái phóng viên xem xong đoạn phim quay lại cảnh giao dịch kia thì cũng âm thầm gật đầu. Mỉm cười, nàng nói lời cảm tạ.
- “Cảm tạ sự hợp tác của ngài. Ta sẽ đưa ra phần tin tức này để trả lại sự trong sạch cho ngài. Bài phỏng vấn của chương trình [Người Nổi Tiếng] đến đây là hết, xin mời quý vị và các bạn tiếp tục đón xem trong chương sau.”
Đoạn phim phỏng vấn trực tiếp này nhanh chóng kết thúc, đồng thời nó cũng được lan truyền ra khắp nơi.