- “Đã an toàn, các ngươi có thể lên rồi.”
Hắn thì thầm trong miệng một câu rồi chậm rãi xoay người lại quan sát tình hình của cô gái trẻ bị bắt cóc này.
Bất quá, nhìn nhìn thấy gương mặt quen thuộc, với mái tóc màu bạch kim đặc biệt kia, Đình Tấn cũng là bị giật mình một hồi.
- “Ngươi là… ở sân bay?”
Có chút kinh ngạc và khó tin vì sự trùng hợp này, hắn đưa tay chỉ về phía cô gái, mở giọng hỏi lại để xác định mình không nhớ nhầm.
Cô gái trẻ kia dường như có chút uể oải. Nàng cố gắng chống đỡ mình ngồi dậy, muốn chồm tới níu giữ Đình Tấn. Nhưng có lẽ do không còn sức lực để chống đỡ thân thể của mình nữa, cô gái đã ngã quỵ giữa chừng.
Thấy vậy, Đình Tấn vội vàng lao tới, giơ tay đón đỡ, đưa nàng nằm trở lại trên giường. Hắn hơi nhíu mày, mở miệng hỏi thăm.
- “Ngươi bị đám người đó bắt tới đây luôn hả? Có thể kể cho ta nghe đầu đuôi sự việc không?”
Cô gái tựa cả thân thể mình lên bờ vai Đình Tấn như một con chim non bị hoảng sợ đã tìm tới được một nơi an toàn để ẩn nấp. Giọng nàng nức nở nói.
- “Hic… ta đang cùng với em trai và một người bạn đang trên đường từ nước Mỹ trở về nước Ý vì chuyện gia đình, nhưng do thời tiết không tốt nên phải ghé qua trạm trung chuyển ở Thụy Điển.
Lúc đáp máy bay xuống đây, ta tách hai người đó ra để đi nhà vệ sinh một chút. Rồi đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện mấy người đàn ông đó. Bọn họ sử dụng thuốc mê bịt miệng, bịt mũi ta, nhưng bị ta vùng ra, chạy thoát đi được.
Ở thời điểm đó thuốc mê cũng ngấm vào làm đầu óc của ta không được tỉnh táo nữa. Ta chỉ biết cắm đầu mà chạy, tới khi sắp chịu hết nỗi rồi thì lại bắt gặp được ngươi. Những chuyện sau đó ta cũng không còn nhớ gì cả, chỉ biết rằng lúc tỉnh dậy thì mình đã bị nhốt ở đây rồi.”
Khi cô gái trẻ kể lại xong mọi chuyện, ba người Rose, Louis và Ameerah cũng lần lượt, thay phiên nhau chui ra khỏi gầm giường.
Trông thấy Đình Tấn đang thân mật với cô gái trẻ kia như vậy, Rose cũng hơi tò mò, lên tiếng hỏi.
- “Ngươi biết nàng?”
Trước đó ở sân bay, mặc dù Rose là người đi đón Đình Tấn trở về xe hội họp với cả nhóm, nhưng khi nàng đến thì mọi chuyện đã kết thúc rồi. Thế nên việc nàng không biết cô gái này cũng là chuyện bình thường.
Đình Tấn gật nhẹ đầu, nhìn Rose cười khổ đáp lại.
- “Chuyện rắc rối trước đó ta bị vướng phải ở sân bay đều là từ cô nàng này mà ra chứ đâu.”
Cô gái trẻ nghe Đình Tấn nói như vậy thì không khỏi đỏ mặt, ngượng ngùng xấu hổ. Nàng hơi xụ mặt xuống, có chút đáng thương nhỏ giọng nói.
- “Xin… xin lỗi đã đem phiền phức tới cho ngươi.”
Biết mình đã nói lỡ lời, Đình Tấn vội vàng chuyển đổi đề tài.
- “Ngươi tên gì? Bây giờ cảm thấy trong người thế nào rồi?”
- “Ta gọi là Michelle, Michelle Rockefeller. Bây giờ trong người ta cảm thấy mệt mỏi lắm giống như bị rút đi hết sức lực vậy, ngay cả nhấc tay lên cũng làm không nổi nữa. Làm ơn giúp ta thoát ra khỏi nơi này với, chỉ lần này nữa thôi.”
Giọng nói cô gái như sắp hết hơi, tràn đầy mỏi mệt mà đứt quãng. Thế nhưng Đình Tấn có thể nghe ra được sự hoảng sợ và lo lắng trong từng câu nói của nàng.
Giống như sợ Đình Tấn sẽ rời đi mình, cô gái gọi Michelle này đưa tay ra níu chặt vào áo của hắn.
Tuy nhiên, không để cho Đình Tấn kịp lên tiếng thì Rose đã vội vàng nói chen vào.
- “Đình Tấn, chúng ta còn có nhiệm vụ nữa. Không thể mang cô gái này đi theo được nếu không thì sẽ rất phiền phức.”
Michelle nghe được lời của Rose thì gương mặt lập tức biến sắc. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ trải qua sự việc bắt cóc như vậy, lại thêm một thân một mình bị nhốt ở đây lúc này, nàng đã trải qua một hồi hoảng loạn, bất an trong lòng rồi.
Bây giờ nàng cũng không biết mục đích của bọn bắt cóc này là gì và số phận của mình liệu sẽ ra làm sao nữa. Cho nên khi phát hiện được Đình Tấn, nàng mới không khống chế được cảm xúc mà bật khóc như lúc nãy. Có thể nói đối với nàng ngay lúc này, hắn chính là tia sáng hi vọng duy nhất có thể đưa mình thoát khỏi hoàn cảnh nguy cấp hiện tại.
- “Đừng… đừng bỏ rơi ta. Làm ơn giúp ta với. Không cần phải báo cảnh sát hay làm gì nhiều đâu, ngươi chỉ cần đưa ta đến sân bay để ta hội họp với em trai và bạn của ta, để chúng ta lên máy bay trở về nước Ý thôi là được rồi. Làm ơn…”
Nỗi lo sợ chiếm cứ cả đầu óc làm nàng không còn giữ được bình tĩnh nữa. Michelle giống như điên cuồng, nắm chặt lấy cánh tay của Đình Tấn, mắt rưng rưng, vừa khóc vừa khàn giọng, nức nở nói.
Thấy tình trạng của Michelle đã trở nên không còn khống chế được nữa, Đình Tấn mới vội vàng lên tiếng trấn an.
- “Được rồi, đừng khóc. Đừng khóc nữa, nín đi, ta sẽ đưa ngươi ra sân bay.”
Giọng nói trầm trầm, lại thêm bàn tay của hắn cũng liên tục vỗ nhẹ lên vai Michelle nên rất nhanh thì nàng đã nín khóc, tuy nhiên bờ vai của nàng vẫn còn run rẩy liên tục.
- “Đình Tấn! Ngươi…”
Rose dường như bị cách suy nghĩ và lời nói của Đình Tấn làm cho tức giận. Không kìm được cảm xúc của mình nữa, nàng giơ tay ra chỉ vào mặt hắn, nhưng lại nói không nên lời.
- “Này! Ngươi đừng có mà tự ý hành động như vậy có được không?!”
Cùng lúc đó, giọng nói lành lạnh của Vansy cũng đồng thời vang lên bên tai của mọi người. Một lần trước đó ở sân bay, hắn đã không ưa cách hành xử tùy tiện của Đình Tấn rồi. Lúc này lại nghe được lời nói của Đình Tấn nên có phản ứng như vậy cũng là chuyện bình thường.
Những người khác trong đội tuy rằng không có ai lên tiếng gì, thế nhưng Đình Tấn đoán, ắt hẳn bọn họ cũng đang cau mày nhăn mặt, không khác Vansy là bao nhiêu đâu.
Hắn cười khổ một cái, sau đó nhẹ giọng nói với Rose cũng như là với những người khác trong đội.
- “Bình tĩnh nào, chúng ta tới nơi này cũng chỉ là để tìm thông tin mật về tổ chức ‘Black Angel’ mà thôi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì tiện đường chúng ta có thể mang theo Michelle đi thì đâu phải là việc gì khó. Với lại ta cũng có cách giải quyết mà. Ngươi xem…”
Nói đoạn, hắn lập tức sử dụng "Khống Vật Thuật" nâng đỡ FZFrkB0y thân thể của Michelle bay lơ lửng lên không trung. Lần này, không chỉ có Rose mà cả Michelle cũng bị Đình Tấn làm cho trợn mắt há mồm vì kinh ngạc.
- “A… đây là…”
Khi trông thấy thân thể của mình đang bay lơ lửng trên không trung, Michelle mới đầu cũng bị giật mình, kêu lên một tiếng do không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Thế nhưng ngay sau đó, tựa như đã hiểu ra cái gì đó, nàng không rất ngoan ngoãn không nói gì, chỉ có đôi mắt là đang tập trung nhìn về phía Đình Tấn.
Còn với Rose, nàng chỉ có thể lắp bắp kinh hãi thốt lên một tiếng.
- “Ngươi… năng lực của ngươi lại mạnh như vậy?!”
Nàng cũng không ngờ rằng, Đình Tấn lại có thể điều khiển cả một con người. Nói như vậy, khi muốn làm thịt một ai đó, hắn chỉ cần nâng người đó bay cao lên không trung rồi thả cho rơi tự do xuống là xong ngay.
Tuy nhiên Rose đâu biết rằng, "Khống Vật Thuật" của Đình Tấn chỉ có giới hạn trọng lượng ở trong vòng 64 kg mà thôi. Nếu như Michelle nặng thêm vài kg nữa thì chắc Đình Tấn cũng đành bó tay mà thôi.
Hơn nữa "Khống Vật Thuật" còn có hạn chế, chỉ sử dụng được trong một vùng hoặc khoảng cách nhất định mà thôi. Phỏng chừng cũng gần bằng với giới hạn khoảng cách điều khiển của vong linh được triệu hồi vậy.
Đình Tấn chỉ lắc nhẹ đầu mình một cái rồi bình thản đáp lại.
- “Chuyện đó không quan trọng. Ngươi chỉ cần biết chuyện này ta có thể giải quyết ổn thỏa hết là được.”
Sau đó, hắn liền đưa tay hướng về phía Michelle vừa vuốt tóc nàng, vừa mỉm cười nói.
- “Ngươi chịu khó nằm ở đây nghỉ ngơi lấy sức, chờ đợi khi nào ta xong việc thì sẽ quay lại đón ngươi. Được chứ?”
Giọng nói của hắn nhỏ nhẹ, trầm trầm như mang theo một loại nhịp điệu có tác dụng làm cho người khác an thần, tĩnh tâm. Michelle cũng không tự chủ mà gật gật đầu mình, cả thân thể theo bàn tay đang nâng đỡ của Đình Tấn mà chậm rãi nằm xuống giường.
Đã trấn an xong Michelle, Đình Tấn lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Rose mà nói.
- “Tốt rồi, chuyện này để sau hẳn tính. Bây giờ chuyện quan trọng là phải tìm cho ra thông tin mật của tổ chức đã.”
Rose cũng biết là không thể ngăn cản Đình Tấn nữa, thế nên nàng cũng không lằng nhằng vấn đề cứu hay không cứu Michelle.
- “Được rồi. Anhien, báo cáo tình hình bên ngoài nơi này xem.”
Áp tay lên má, nàng bắt đầu ra lệnh cho Anhien làm việc. Còn lại Vansy và những người khác cũng không còn lên tiếng nữa. Phỏng chừng lời nói của Đình Tấn đã thuyết phục được bọn họ hoặc cũng có thể là do Rose đã không còn ý kiến, nên bọn họ cũng nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi.
- “Xin chờ một chút, chỉ huy.”
Giọng nói của Anhien liền vang lên, ngay sau khi nhận được mệnh lệnh của Rose.
Không mất quá nhiều thời gian, Rose đã nhận được báo cáo của Anhien.
- “Chúng ta đang ở căn phòng ở ngay lối cầu thang đi lên từ tầng hai. Bên ngoài căn phòng này có hai tên đang canh gác. Các người ra cửa quẹo phải, đi đến cuối hành lang thì sẽ đến một văn phòng làm việc. Đây có lẽ là phòng làm việc của gã T.O.A kia rồi.”
Trầm ngâm tính toán một chút, Rose mới lên tiếng phát biểu kế hoạch của mình.
- “Ta sẽ giả giọng cô gái này, dẫn dụ cho hai tên gác cửa ngoài kia đi vào đây. Louis và Ameerah sẽ phụ trách giải quyết hai gã này. Còn Đình Tấn, ngươi giữ mấy ống kim tiêm này đi, đề phòng có xuất hiện gã nào khác hoặc chỉ có một tên đi vào thì ngươi phụ trách đánh gục bọn họ.”
Dứt câu, nàng lấy từ trong túi xách của mình ra ba ống kim tiêm thuốc gây mê rồi giao cho Đình Tấn. Lần này hành động, nàng chỉ mang theo có năm ống kim tiêm thuốc gây mê mà thôi. Ba ống kim tiêm này xem như là ba ống cuối cùng rồi.
Nhìn Đình Tấn tiếp nhận ống kim tiêm từ trong tay mình xong, nàng hướng về hắn và hai người Ameerah, Louis gật đầu ra hiệu bắt đầu hành động.
- “A… đau quá…”
Đã làm xong mọi chuẩn bị, Rose không chần chờ chút nào nhái giọng của Michelle, kêu rên một tiếng rõ to. Bên trong thanh âm thậm chí còn có chút run rẩy, chẳng khác nào đang thật sự bị một cơn đau đớn dày vò.
…
Ở phía bên ngoài căn phòng giam Michelle, hai gã đàn ông mặc trên người một bộ comple đen lập tức nghe được tiếng kêu rên từ trong phòng truyền ra.
Bọn họ kinh ngạc nhìn nhau, có chút không hiểu và lo lắng. Trước đó, ông chủ của bọn họ đã giao cho một nhiệm vụ là trông chừng cô gái này, không để nàng xảy ra chuyện.
Thậm chí còn dặn dò, nàng chính là chìa khóa cho một cuộc giao dịch quan trọng. Thế nên khi nghe được tiếng rên rỉ, hai người vừa lo lắng, vừa bất an. Chỉ chần chờ một chút, một tên bảo vệ liền lên tiếng nói trước.
- “Để tao vào trong đó xem thử.”
Đợi tên đồng bọn của mình gật đầu ra hiệu đồng ý, gã bảo vệ này không chậm trễ nữa, vội vàng mở cửa đi vào bên trong phòng.