Ngay lập tức, hắn chuyển dời tầm mắt của mình về phía viên đá Bjorketorp đang cầm trong tay.
Hiện tại, viên đá đã không còn giống như trước nữa. Nghĩa là bề ngoài của nó đang không ngừng tỏa ra quầng sáng màu đỏ tươi như máu.
- “Ngươi… ở trong viên đá này?”
Trong ánh mắt tò mò, không hiểu chuyện gì đang xảy ra của mọi người, Đình Tấn cúi đầu nhìn về phía viên đá mà cất giọng hỏi.
- “Đứng im! Đừng nhìn vào viên đá, cứ nói bình thường như ngươi đang nói với những người khác trong đội.”
Ngay tức khắc, giọng nói kia liền truyền ra cắt ngang lời Đình Tấn.
Điều đó không khỏi làm cho Đình Tấn có chút ngạc nhiên. Hắn vô thức ngẩng đầu nhìn xung quanh và vô tình khi nhìn về phía Paal, Đình Tấn mới chợt nhận ra, chỉ vô tình một hành động nhỏ lúc nãy của hắn cũng đã làm cho Paal chú ý.
Tuy nhiên, có lẽ vì viên đá được Đình Tấn cầm nắm trọn trong tay nên Paal vẫn chưa phát hiện ra hoặc cũng có lẽ là vì mọi sự chú ý của hắn đều tập trung lên bí mật triệu hồi vong linh của Đình Tấn nên vô tình, hắn đã hoàn toàn bỏ qua việc chính Đình Tấn là người trộm viên đá Bjorketorp trước đó.
- “Ngươi thậm chí còn sợ tên Paal đó phát hiện thì làm sao mà giết được hắn?!”
Đình Tấn thì thầm, lẩm bẩm một câu trong miệng, hỏi lại vào ngay điểm sơ hở logic, trong lời nói của cái gã đã tự nhận mình là Vua Quỷ Địa Ngục Thứ 8 - Mephisto này.
- “Chuyện rất dài dòng, ngươi chỉ cần biết, sau khi làm theo lời ta nói thì tên Paal kia nhất định phải chết là được rồi.”
Mephisto úp mở không nói rõ ra lý do.
Điều này càng làm cho Đình Tấn nghi ngờ thêm lời nói của đối phương rất nhiều.
Nhìn lại Paal có vẻ như vẫn chưa muốn ra tay với nhóm mình, Đình Tấn phỏng đoán trong đầu.
- ‘Nhất định là hắn đang chờ cho mình bỏ cuộc để giao ra bí kiếp tu luyện vong linh pháp thuật. Nếu vậy… cho hắn chờ thêm một chút nữa chắc sẽ không sao.’
Dứt khoát, Đình Tấn không quan tâm tới Paal nữa. Đường nào cũng phải chết, liều mạng tốn thêm một chút ít thời gian chắc cũng sẽ không sao.
- “Thế nào rồi. Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Như để chứng minh cho suy đoán của Đình Tấn, Paal khoanh tay trước ngực, ngạo nghễ lên giọng hỏi. Thái độ hắn giống như không quan tâm lắm với kết quả mà Đình Tấn sẽ đưa ra.
- “Ta cần suy nghĩ kỹ, nếu giao cho ngươi thì liệu chúng ta có còn sống hay không đã…”
Đình Tấn rất bình tĩnh trả lời, không hề có bất cứ biểu hiện bồn chồn, lo lắng hay sợ hãi nào hiện rõ trên gương mặt hắn.
Điều đó đã vô tình đánh trúng ngay vào điểm yếu của Paal. Hắn sợ nhất chính là kẻ liều mạng không sợ chết, vì nếu như vậy thì toàn bộ bố cục mà hắn khổ sở tốn thời gian và công sức bày ra sẽ tan thành bọt biển.
- “Được rồi. Vậy ngươi muốn giải quyết thế nào?”
Lần này, Paal không giở trò cao ngạo nữa mà đã hạ giọng xuống ngang hàng với Đình Tấn để thương lượng.
Tuy nhiên, Đình Tấn không lập tức trả lời Paal mà chỉ cúi đầu, khoanh tay chống cằm, giả vờ trầm tư suy nghĩ.
- “Ngươi nói cho ta biết phải làm thế nào?”
Lời này Đình Tấn không phải là đang nói với Paal, mà thực chất hắn đang tiếp tục cuộc đối thoại với con ác quỷ Mephisto bị phong ấn trong viên đá Bjorketorp.
- “Lấy máu tươi của ngươi vẽ chồng lên những hoa văn trên mặt viên đá này một ngôi sao năm cánh ngược là được.”
Tiếng nói khàn khàn của Mephisto vẫn như cũ không có thay đổi gì.
Thế nhưng làm một người có kinh nghiệm sống lâu năm, trong một môi trường tận thế, đầy khắc nghiệt như Đình Tấn, hắn không mất quá nhiều thời gian để nhận ra được có một vài sự hưng phấn ẩn sau từng câu nói của tên Mephisto.
Đồng thời, trong lời nói của Mephisto bất ngờ cho Đình Tấn sực nhớ lại được một thông tin. Một thứ thông tin có liên quan đến viên đá Bjorketorp, được ghi chép lại trong tấm da dê mà Thành Chủ Albert đã giao cho hắn.
- “Nếu như vậy, viên đá này sẽ bị hủy diệt và ngươi sẽ được giải thoát phải không? Sau đó, ngươi sẽ thế vào chỗ của Paal, giết toàn bộ chúng ta rồi thống trị thế giới này. Tiếp theo sẽ là thế nào nhỉ? Ừ… quay trở lại địa ngục, quét sạch 7 tên Vua Quỷ Địa Ngục còn lại?”
Rất hời hợt, Đình Tấn chậm rãi giảng giải một số thứ mà hắn đã suy đoán ra, sau khi móc nối toàn bộ những giả thuyết mà mình có được lại với nhau.
- “Ngươi… ngươi cũng biết?!”
Mephisto buộc miệng thốt ra một câu vì quá mức kinh ngạc. Ắt hẳn, hắn cũng không thể nào ngờ tới việc Đình Tấn cũng biết được điều này.
Bất quá, cũng rất nhanh thì hắn đã lấy lại được bình tĩnh, rồi tiếp tục buông lời dụ dỗ, giọng điệu cũng không còn kiểu cao ngạo, thần bí như trước nữa mà đã mang theo một tia trầm trọng khó tả.
- “Đã vậy thì ta cũng nói thẳng. Trước mắt, ngươi đã rơi vào bước đường cùng rồi, dù có nói hay không thì ta chắc chắn cái tên Paal đó cũng nhất định sẽ không buông tha ngươi đâu.
Nói thẳng ra là các ngươi đều phải chết, không sớm thì muộn vì trên thế giới này, ngoại trừ ta ra thì nhất định không còn có ai đủ sức chống đối với hắn cả.
Nếu là vì ngươi sợ ta lật lọng, chúng ta có thể dùng linh hồn để ký kết một bản khế ước. Lúc đó, dù có thoát được ra ngoài thì ta chắc chắn cũng không thể nào hại các ngươi được.”
Mephisto vừa giảng giải, lại vừa giống như đang khuyên nhủ Đình Tấn nên thực hiện theo lời hắn nói.
Ấy thế nhưng, những lời nói tiếp theo của Đình Tấn lại càng sắc bén hơn, nhất châm kiến huyết, nói ngay vào điểm sơ hở, làm cho Mephisto giật thót cả tim.
- “Hừm… xin lỗi, lời hứa của một con quỷ, lại còn là vua của những con ác quỷ thì ta không thể nào tin tưởng được.
Ngươi lựa chọn ta, mà không phải là lựa chọn tên Paal kia, để làm công việc đơn giản là vẽ một cái hình và giải thoát cho mình khỏi phong ấn, thì ắt hẳn là vì tên Paal nhất định sẽ không thể nào làm chuyện đó.
Chắc có lẽ ngươi đã theo dõi ta từ lâu nên mới nắm rõ được tình hình như vậy. Nói như vậy, ngươi chắc chắn cũng đang rất sợ có phải không? Ngươi sợ vì khi ta chết, có thể ngươi cũng sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí là rơi vào thế vạn kiếp bất phục…”
Đình Tấn chậm rãi nói, thái độ rất tự nhiên giống như chỉ là đang kể lại một câu chuyện cổ tích vậy. Thế nhưng có hiểu được những thứ trong những lời nói đó thì mới nhận ra sự kinh khủng về khả năng suy luận của Đình Tấn.
Mephisto hoàn toàn im thin thít, không hề thốt ra một câu một từ nào, giống như lúc này đây hắn đã hoàn toàn bị chết lặng vì những lời nói mang theo đao kiếm của Đình Tấn.
Thế nhưng, tất cả mọi thứ vẫn còn chưa dừng lại tại đó…
- “…Lúc nãy ngươi không cho ta làm ra hành động gì đặc biệt, tránh né sự chú ý của tên Paal. Nếu như hai lý do này đều đúng, thì khi kết hợp hết thảy những giả thuyết này lại với nhau, ta có thể nói là tên Paal kia chắc hẳn sẽ không tha cho khi phát hiện ra ngươi hay không?
Quỷ với quỷ thì sẽ làm gì với nhau nhỉ? Nhất là một con quỷ bị phong ấn và không có sức chống trả như ngươi. Hừm… Có thể là tự thôn phệ lẫn nhau hay không?”
Kết thúc bằng một câu hỏi, khóe miệng Đình Tấn tựa cười mà như không cười, dửng dưng đưa mắt nhìn lấy viên đá đang tỏa ra quang mang nhàn nhạt màu đỏ trong tay mình.
- “Này… ngươi đã nghĩ xong chưa?”
Cũng đúng vào thời điểm này, Paal giống như đã chờ đợi hết kiên nhẫn. Hắn lớn tiếng hô hào, kêu gọi Đình Tấn.
Giống như đã chuẩn bị từ trước, Đình Tấn ngẩng đầu, đôi mắt mang theo một tia mưu trí, rất dứt khoát mà đáp lời Paal.
- “Chúng ta có bốn người khác còn đang tụ tập ở bên ngoài. Ngươi thả bọn họ đi trước thì chúng ta sẽ bắt đầu bàn tiếp kế hoạch.”
- “Được!”
Paal rất sản khoái, không hề do dự chút nào đáp ứng điều kiện của Đình Tấn.
Nói đoạn, hắn hời hợt vung tay của mình quá trán một cái, giống như đang đuổi ruồi nhặng thôi vậy.
Rose nghe được cuộc đối thoại này thì cũng không chần chờ gì nữa. Ngay lập tức, nàng mở ra máy liên lạc, thông báo cho bốn người Anhien, Huy Cường và đôi anh em song sinh Hung, Cuong đang tụ tập ở bên ngoài cổng của khu biệt thự.
- “Huy Cường, từ bây quyền chỉ huy thuộc về ngươi. Lập tức dẫn đội rời đi nơi này. Nếu như chúng ta không thể quay trở về đúng hẹn thì các ngươi cứ việc rời đi trước.”
- “Chỉ huy, ngươi…”
Giọng nói kinh ngạc của Huy Cường truyền trở lại, chỉ nghe thôi cũng biết biểu lộ trên gương mặt của hắn lúc này đang rất là kinh hãi, không thể tin được.
- “Lập tức thi hành, đây là mệnh lệnh!”
Nhưng không cho Huy Cường kịp nhiều lời, Rose đã quát lớn cắt ngang lời hắn muốn nói.
Im lặng một hồi lâu, Huy Cường mới đáp lại. Tuy nhiên, giọng nói của hắn đã trở nên khàn khàn, khô khốc đi rất nhiều.
- “…Được rồi, chúng ta đã ra được bên ngoài. Chỉ huy, xin bảo trọng. Chúng ta đợi ngươi ở điểm hẹn. Soạt…”
Dứt lời Huy Cường cắt liên lạc không một chút do dự. Rõ ràng hắn và ba người còn lại đều đã thoát ra khỏi được khu vực bị che chắn, giăng kết giới của Paal.
- “Đám người ngoài kia đã thoát đi rồi. Chúng ta bàn tiếp điều kiện thôi, ngươi nói ra một thông tin có giá trị thì ta sẽ thả một người. Bắt đầu đi…”
Paal dường như đã không chờ đợi được nữa. Hắn có chút nôn nóng đặt điều kiện với Đình Tấn.
- “Khốn kiếp! Ngươi thật sự định giao dịch với hắn sao?!”
Mephisto gấp gáp chen lời ngay vào trong đại não của Đình Tấn. Có vẻ như những điều mà Đình Tấn suy đoán trước đó đều đã hoàn toàn đúng.
Chính Mephisto cũng đang rất sợ hãi, bởi vì một khi Paal phát hiện ra hắn thì mọi chuyện sẽ diễn ra không khác gì như lời Đình Tấn đã nói lúc nãy.
Trước khi Đình Tấn chưa thoát ra khỏi đường hầm, hắn không ra tay buông lời dụ dỗ cũng là vì muốn ép cho Đình Tấn phải rơi vào đường cùng giống như Paal đang làm. Điều đó có ý nghĩa rất lớn vì một khi một người đã rơi vào đường cùng thì mọi chuyện gì cũng có thể bất chấp.
Nhưng Mephisto lại không tài nào ngờ tới được Đình Tấn lại khó nhai như vậy, đến bây giờ mà đối phương vẫn còn rất bình tĩnh xử lý, phán đoán tình huống với một cái đầu lạnh lẽo đến kinh người.
- “Tốt, chờ ta một chút, để ta suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu.”
Đình Tấn lớn tiếng hướng về Paal mà nói.
Tiếp đó hắn xoay người, đưa lưng về phía Paal để giấu đi viên đá, thứ đang không ngừng phát ra ánh sáng, càng lúc càng chói mắt hơn trong tay mình.
- “Để ngươi thoát ra ngoài thì chẳng phải ta sẽ không còn thứ gì để giao dịch với ngươi nữa sao? Như vậy thì thà rằng ta chấp nhận giao dịch với Paal để tìm cơ hội cho những người trong đội của mình được sống. Vẫn sẽ chắc chắn hơn phương án của ngươi rất nhiều.”
Giọng quả quyết, Đình Tấn rất khẳng định mà đáp trả lại. Cả Mephisto cũng không tài nào nhận ra được là đối phương đang nói thật hay chỉ là giả vờ uy hiếp mình.
- “Khốn kiếp!! Chó chết đám loài người các ngươi.”
Mephisto nhịn không được cơn phẫn nộ đang cuộn trào trong lòng, một tiếng mắng chửi từ hắn cứ như vậy vang vọng trong đầu Đình Tấn.
Coi như có là vậy thì Đình Tấn cũng không hề quan tâm gì, hắn tiếp tục cuộc đối thoại của mình với Paal.
- “Ta muốn ngươi thả ba cô gái này đi, phần giao dịch sẽ là bí quyết triệu hồi hai tên Kiếm Sĩ lúc nãy đã từng so đấu với ngươi. Ngươi cảm thấy thế nào?”
Trong lúc nói, Đình Tấn đưa tay chỉ về phía Ameerah, Tiêu Phương và Rose.
- “Tấn!”
- “Hội trưởng!”
…
Ba cô gái cũng đồng loạt kêu lên, tựa như muốn ngăn cản Đình Tấn. Bọn họ có chút không nỡ rời bỏ những người đồng đội của mình, một phần cũng muốn ở lại đây với mọi người.
Tuy nhiên, chưa kịp nói gì thì bọn họ đã bị những người đàn ông đang đứng bên cạnh ngăn lại.
Hết thảy những người khác trong đội Đình Tấn hay trong đội đặc nhiệm của Vansy, hoặc đơn thân như Long đều xem như tán thành với ý kiến này của Đình Tấn.
Bọn họ là đàn ông, trong suy nghĩ của bọn họ, những cô gái này quả thật không nên lưu lại đây vào thời điểm nguy cấp lúc này.
- “Ngươi nói thật?!”
Paal trợn mắt lên, có chút không thể tin mà hỏi lại. Hắn không thể nào ngờ rằng mọi thứ lại đạt được một cách dễ dàng, thuận lợi như vậy.
- “Đúng!”
Đình Tấn gật đầu khẳng định thêm một lần nữa.
Nhưng đột nhiên…
- “… Hừm… chuyện này, người của ngươi hơi nhiều mà thông tin thì ít quá. Ta muốn có thêm bí mật về cách triệu hồi phép thuật nguyền rủa mà ngươi đã sử dụng lên người của ta.”
Paal trở giọng, tăng thêm điều kiện, thái độ tráo trở, lật lọng của hắn cũng khiến cho những người khác tức giận mà không dám nói, không thể phản kháng, chỉ có thể siết chặt nắm tay mình, cố kìm nén ngọn lửa đang bốc lên trong đầu.
- “Tốt!”
- “Khoang đã!”
Giọng nói Đình Tấn cùng với tiếng nói của Mephisto cùng lúc vang lên với nhau.
- “Được, vậy ngươi nói đi.”
Paal cố kìm nén hưng phấn trong lòng, thế nhưng thái độ gấp gáp, không thể chờ đợi thêm một giây nào được nữa đã bán đứng hắn.
Còn với Đình Tấn, lúc này hắn vẫn đang trao đổi với Mephisto.
- “Thế nào?”
- “Ta còn một cách, thế nhưng nó là một phương pháp đã tồn tại từ thời rất xa xưa rồi. Ta cũng là chỉ nghe nói qua chứ chưa hề thấy có ai sử dụng hoặc đã từng tự thân sử dụng nên xác xuất thành công…”
Mephisto như đang nghiến răng nghiến lợi mà nói. Rõ ràng, sự cứng rắn của Đình Tấn đã đem tới kết quả, khiến cho Mephisto phải cúi đầu, lùi bước chịu thua.
Nghe được điều này, trái tim của Đình Tấn không kìm được dồn dập đập mạnh liên hồi. Thế nhưng hắn vẫn cố gắng kìm nén lại cảm xúc của mình.
- “Nói đi.”
Thì thầm ra được hai chữ để cố che giấu cảm xúc của mình, Đình Tấn lại tiếp tục ngẩng đầu tiếp tục đoạn đối thoại đang dang dở với Paal.
- “Ta yêu cầu cho ba người này đi trước rồi sẽ nói. Lỡ như ngươi chỉ cần những thông tin đó rồi lật lọng thì chẳng phải phần thiệt đều do ta chịu sao?”
Ánh mắt Đình Tấn trong lúc nói chuyện tuy nhìn về phía Paal, nhưng tiêu cự lại chuyển dời sang nơi khác chứ không tập trung vào một vị trí nhất định. Bởi vì lúc này đây, hắn vừa nhận được một luồng tin tức từ Mephisto.
Đó là những thông tin vềmột vòng tròn ma pháp và vô vàn những câu chú ngữ rất rắc rối phức tạp.
Chính vì điều này mà Đình Tấn phải dồn sự tập trung của mình vào tiếp thu những thông tin này, còn Paal có chấp thuận hay không thì hoàn toàn không quan trọng, đều bị hắn bỏ ra ngoài tai hết.
- “Ơ… cái này?!”
Đang lúc Paal nói điều gì đó, thì chợt Đình Tấn đột nhiên lại trợn mắt lên như gặp phải một chuyện kinh thế hãi tục, một thứ đủ để khiến một người biết khống chế biểu lộ cảm xúc trên gương mặt như Đình Tấn cũng phải thất thố một phen.
Cố gắng hít thở sâu điều tiết lại tâm tình của mình, Đình Tấn chậm chạp thu hồi lại biểu cảm trên gương mặt hắn. Thế nhưng nắm tay đang siết chặt, cùng đôi mắt đang lóe ra từng ngọn lửa hừng hực như đang nói hắn vẫn còn rất kích động.
- “…đi đi.”
Đến khi Đình Tấn hoàn toàn tiếp thu xong thông tin thì cũng là lúc Paal đã nói xong dứt câu. Đưa mắt nhìn sang bên cạnh, hắn liền trông thấy ba cô gái đang nhìn về phía mình, ánh mắt có chút lưu luyến không muốn đi.
Lập tức suy đoán ra Paal đã đồng ý với điều kiện này, Đình Tấn cũng mỉm cười hướng về ba cô gái nhẹ giọng khuyên bảo.
- “Các ngươi đi đi, đừng lo cho chúng ta. Ta hứa nhất định sẽ để mọi người an toàn, không mất một sợi tóc mà trở về.”
Một lời hứa thốt ra từ miệng Đình Tấn, thế nhưng nó cũng không thể làm cho tình hình khá lên được chút nào.
- “Được rồi, các ngươi bảo trọng. Chúng ta đi thôi Ameerah, Tiêu Phương”
Rose làm người dẫn đầu đáp lại lời Đình Tấn, cũng không quên lôi kéo hai cô gái trẻ đang lưu luyến ánh mắt trên thân những người đồng đội của mình.
- “Được rồi. Để ta thi triển ra cho ngươi xem, nhớ kỹ, ta chỉ làm một lần.”
Đình Tấn nhìn bóng lưng ba cô gái đã đi khuất thì mới tiếp tục nói chuyện với Paal. Dứt câu, hắn cũng không chờ Paal đáp lời, nhanh tay lấy ra dao găm cắt máu bắt đầu vẽ vòng tròn ma pháp.
Trong ánh mắt chăm chú quan sát của Paal, Đình Tấn cũng thản nhiên vẽ vời những ký hiệu kỳ bí không rõ nghĩa, miệng cũng cùng lúc lẩm bẩm lên từng câu chú ngữ nối liền không dứt.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy, hắn không phải là đang vẽ vòng tròn triệu hồi kỹ năng "Nguyền Rủa Suy Yếu" hay vòng tròn kỹ năng triệu hồi Tu La Huyết Chiến Sĩ.
Vòng tròn ma pháp này hoàn toàn mới, không phải bất cứ kỹ năng nào mà hắn đã từng dùng qua trước đây. Nó hoàn toàn là một kỹ năng mới, một kỹ năng mà hắn vừa mới được Mephisto gợi nhớ ra.
Đúng vậy! Là gợi nhớ ra chứ không phải là chỉ dạy…
Trước đó ít giây, Mephisto đã giới thiệu với Đình Tấn sơ qua về kỹ năng này.
- “Đây là một kỹ năng triệu hồi cánh cửa quỷ, nghĩa là bất cứ những con ác quỷ nào bị phong ấn cũng có thể được triệu hồi qua cánh cửa này. Ngoại trừ mệnh lệnh tự diệt ra thì những mệnh lệnh khác chúng đều phải tuân theo ý tứ của người triệu hồi.
Nhưng nó chỉ có tác dụng trong một thời gian ngắn, mà cái giá phải trả thì cũng rất lớn, lớn đến nỗi ngươi cũng không thể nào tưởng tượng ra được đâu. Cứ như vậy ngươi có thể dễ dàng triệu hồi ta đang ẩn nấp trong viên đá này ra bên ngoài để chiến đấu mà không sợ bắt gặp nguy hiểm gì.”
Mới đầu khi chưa biết rõ về kỹ năng này, Đình Tấn cũng khá là phân vân. Thậm chí hắn đã không kìm được mà hỏi lại với Mephisto.
- “Ngươi có chắc chắn là kỹ năng này chỉ triệu hồi ngươi ra trong thời gian ngắn thôi sao? Không lừa ta?”
Hỏi ra câu hỏi này Đình Tấn mới cảm thấy mình thật ngu ngốc, bởi vì lúc này đây dù cho Mephisto có lừa hắn thì cũng đã không còn sự lựa chọn nào khác. Mà Mephisto cũng không thể nào tự nhận rằng, hắn đã thực sự lừa dối Đình Tấn. Có thế mới nói, câu hỏi của Đình Tấn quả thật là vô nghĩa đến mức không thể nào vô nghĩa hơn được nữa.
Và đúng thật là Đình Tấn đã phải nhận lấy một tràng mắng chửi của Mephisto vì cái ngu của mình.
Bất quá, mọi chuyện này chỉ diễn ra khi Đình Tấn chưa kiểm tra thông tin kỹ năng mà thôi.
Cho tới thời điểm mà Đình Tấn đã kiểm tra qua vòng tròn ma pháp của kỹ năng này, thì đó cũng là lúc mà hắn đã không kìm giữ được biểu lộ trên cảm xúc của mình.
Bởi lẽ, thứ mà hắn phát hiện ra đột nhiên gợi cho hắn nhớ đến một chương trong quyển bí kíp tu luyện vong linh phép thuật của mình.
‘Địa Ngục Môn’ – đây chính là cái tên của kỹ năng đó. Một kỹ năng để triệu hồi ra những con ác quỷ bị phong ấn được chuẩn bị sẵn, thứ mà Đình Tấn xem qua nhiều lần, nhưng chưa bao giờ thực hiện hay thử nghiệm qua bao giờ dù rằng những yêu cầu về sức mạnh hay thể chất và tinh thần của kỹ năng này cũng không cao lắm.
Nguyên do cũng là vì cho đến thời điểm thi hành nhiệm vụ này, hắn chưa từng thấy linh hồn, cũng không biết cách để giam giữ linh hồn. Thế nên điều kiện để thực hiện thử nghiệm triệu hồi kỹ năng này là không có, khiến hắn cũng chỉ có thể ngắm mà không thể sử dụng.
Trong ánh mắt tò mò cùng chờ mong của Paal và những người đồng đội của mình, Đình Tấn cực kì chậm rãi mà cũng không kém phần cẩn thận hoàn thành từng nét vẽ, từng câu chú ngữ của kĩ năng.
Đến khi gần thực hiện xong kỹ năng này, bất thình lình…
- “Khoan đã… có điều gì đó không đúng, làm sao ta lại nghe thấy ngươi đọc chú ngữ không liên quan gì đến chiến sĩ hay nguyền rủa hết vậy? Hơn nữa ta còn loáng thoáng nghe được có cái gì đang dính tới địa ngục trong đó nữa… Ngươi đang chơi ta?!”
Paal đột nhiên mở miệng mắng to vì hắn đã nghe ra được một số nghĩa từ trong câu chú ngữ mà Đình Tấn đang đọc.
Đôi cánh trên lưng hắn cũng ngay lập tức vỗ mạnh bay thẳng tới vị trí của Đình Tấn và những người khác. Ý đồ của hắn đã quá mức rõ ràng, chính là muốn ngăn cản Đình Tấn hoàn thành kỹ năng này.
- “Mau ngăn hắn!”
Vansy hét lớn một tiếng, dẫn đầu phát ra kỹ năng ‘Mưa Sao Băng" nhắm tới Paal.
‘Lôi Kích’
"Hỏa Khí Cầu’
‘Địa Thứ’
‘Thánh Quang Hàng Lâm’
…
Từng kỹ năng viễn trình không ngừng ném tới Paal để ngăn bước tiến thần tốc của hắn.
- “CÚT! LŨ SÂU BỌ NÀY…”
Paal tức giận mắng to, vung vẩy trong tay cây đinh ba, hoàn toàn quét ngang những đòn công kích hay thậm chí là những món vũ khí được ném tới trước mặt mình.
Nhưng là, hết thảy mọi chuyện mà Paal làm có lẽ đã trễ, bởi vì ngay lúc hắn xông tới thì Đình Tấn cũng đã hoàn thành xong câu chú ngữ cuối cùng…
- “… Ta kêu gọi các ngươi, hiện thế nơi đây! ĐỊA NGỤC MÔN, HIỆN!”
Quát lớn một câu cuối cùng, Đình Tấn bật người đứng dậy vẫy máu tươi từ vết thương trên tay về phía trước mặt của mình.
Chuỗi hành động ấy của Đình Tấn giống như là một dấu hiệu để cho thiên địa biến đổi, dị tượng bắt đầu xảy ra.
Thập phương gió lớn đột ngột càng quét khu đất trống, tốc bay cát bụi trên mặt đất cũng như những cây cối bao bọc xung quanh đều bị đẩy ngã. Vô tận mây đen kéo tới làm che kín cả ánh trăng, bầu trời bỗng chốc trở nên tối om, không còn lấy một tia sáng.
‘Ầm… ầm… đùng răng rắc…’
Từng tia sét cuồn cuộn nổi lên phảng phất như một thanh lợi kiếm, xẹt qua hư không, đem tấm màn mây đen xé rách. Sấm chớp nổ mạnh không ngừng, âm thanh khủng bố như hung thú đang gào thét, vang vọng cả một góc trời.
Trong ánh mắt kinh hãi của Paal và Đình Tấn cùng những người đồng đội, một tia lôi điện, to bằng cả bắp đùi, xoẹt qua màn đêm vô tận, đánh thẳng từ trên không trung xuống ngay vị trí vòng tròn phép thuật mà Đình Tấn vừa vẽ xong.
Ánh sáng chói lóa từ tia lôi điện chợt lóe lên một cái rồi biến mất. Khói đen không biết từ tia sét hay từ bên trong vòng tròn phép thuật nhanh chóng ùa ra bên ngoài, giống như vô cùng vô tận không có điểm ngừng, cấp tốc lan tỏa tỏa ra xung quanh.
Khói đen cứ trôi nổi bồng bềnh trên mặt đất, khiến người ta không tài nào nhìn rõ được địa hình hay thứ gì đang ẩn nấp trên mặt đất nữa.
- “LUI LẠI! NHANH LUI LẠI!”
Đình Tấn hét lớn một tiếng trong sự kinh hoảng, bàn tay đưa ra lôi kéo những người đứng gần mình, còn bước chân gấp rút chạy vọt ra xa khu vực vòng tròn phép thuật nhanh nhất mà hắn có thể.
Vừa rồi từng cơn dị tượng kéo tới, nhưng hắn cũng không tài nào tập trung chú ý được vì sau khi triệu hồi ra kỹ năng xong, đầu óc Đình Tấn giống như bị ai đó rút đi một lượng lớn thứ gì đó, khiến hắn có cảm giác như hết thảy suy nghĩ bên trong đại não đều đã bị xóa đi, trở nên hoàn toàn trống rỗng.
Hắn không biết liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa, mà trước mắt khung cảnh như tận thế kéo tới, uy thế hủy thiên diệt địa đã làm hắn không tài nào giữ được bình tĩnh nữa rồi.
- “KHỐN NẠN! MÀY DÁM LỪA TAO?!”
Paal điên tiết lên vì bị lừa gạt, những cảm xúc che giấu, kìm nén từ đầu đến giờ bỗng chốc không còn kìm chế được nữa, bộc phát ra bên ngoài như núi lửa bùng nổ.
Hắn cầm cây đinh ba trong tay, đôi cánh đập mạnh đuổi sát theo Đình Tấn và những người đồng đội đang cắm đầu bỏ chạy.
Thế nhưng chưa kịp làm gì thì Paal đã bị chặn đứng lại ngay sau đó. Nguyên do đến từ việc mặt đang đang rung động dữ dội, tựa như một cơn địa chấn cấp độ 10 đang càn quét qua khu vực này.
‘ẦM… ẦM ẦM…’
Trên mặt đất, ngay tại vị trí mà Đình Tấn đã vẽ ra vòng tròn phép thuật, giữa thủy triều khói đen mênh mông vô tận đang dật tán ở khắp nơi, đột ngột xuất hiện một phần đầu tam giác của một cánh cửa lớn. Không biết từ lúc nào và từ đâu mà nó đã bất thình lình nhô lên khỏi mặt đất.
Nằm giữa biển khói đen mù mịt và bầu trời đầy sấm chớp, cánh cửa mang theo một cái khí thế uy nghiêm bất phàm, sừng sững dựng thẳng đứng tại nơi đó, không còn tiếp tục trồi lên nữa.
Độ cao của nó ở thời điểm này đã chạm đến cột mốc mười mét, bề ngang cũng xấp xỉ sáu mét có thừa, làm nó trông hệt như một tòa cao ốc năm tầng. Đến cả Paal dù sở hữu thân thể khổng lồ cũng phải ngẩng đầu nhìn lên mới trông thấy phần chóp đỉnh của cánh cửa.
‘RẦM… RẦM…’
Thiên lôi mênh mông cuồn cuộn, điên cuồng vờn quanh những đám mây đen trên bầu trời, có vài tia sét khổng lồ còn đánh xuống, nện lên trên bề mặt cánh cửa.
Ánh sáng từ tia lôi điện phát quang ra, khiến cho người ta có thể loáng thoáng nhìn rõ được bộ dạng của cánh cửa này.
Một cái cửa gỗ hai cánh, với phần khung viền xung quanh được xây dựng lên từ xương cốt trắng xám, khiến cho cánh cửa càng trông có vẻ ma quái, kinh khủng hơn rất nhiều. Từng sợi khói đen tua tủa tản mát ra xung quanh từ những mảnh xương cốt đó, trông y hệt những cái tua vòi bạch tuột đang ngọ ngoậy không ngừng.
Trong mơ hồ có thể thấy được những bộ xương trên khung cửa có rất nhiều thứ không thuộc về bộ phận nào trên cơ thể con người. Đặc biệt là một cái xương đầu ở phần chóp đỉnh cánh cửa, nó trông hệt như cái đầu lâu của một con rồng.
- “Ngươi... ngươi đã làm gì vậy Tấn?”
Long nhìn thấy cánh cửa lớn khổng lồ, hùng vĩ mà lại mang vẻ bề ngoài kinh khủng, ma quái của địa ngục thì không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Hắn cảm nhận được từng cơn quỷ khí đang cuồn cuộn không ngừng tản mát từ bên trong cánh cửa đó ra.
Trước đó, khi đối mặt với Paal, Long cũng chưa từng có cái cảm giác này. Một loại sức mạnh vô biên, khiến hắn cảm thấy run rẩy sợ hãi hơn cả Paal rất nhiều lần.
- “Cái gì thế này?!”
Paal với tư cách là một con quỷ sống hơn nghìn năm dưới địa ngục cũng không tài nào nhận ra đây là cái gì. Thế nhưng uy áp từ bên trên cánh cửa đó truyền tới lại làm cho hắn không khỏi nhớ đến sức ép mà hắn phải chịu mỗi khi đối mặt với Baal - Beelzebub, thượng cấp của hắn.
Tuy nhiên thì điều đó cũng không quan trọng, bởi vì lúc này đây, cánh cửa đã dần hé mở.
‘Kẽo kẹt…’
Hai cánh cửa dần dần tách rời nhau ra phát sinh một loại âm thanh làm người ta sởn cả gai ốc khắp người. Giữa hai khe cửa mở ra để lộ một tấm màn đen không khác gì cái hố đen không gian trước đó mà Paal đã chui ra.
Theo cánh cửa chậm rãi mở rộng dần, hố đen không gian ẩn sau nó cũng lộ diện rõ ra trong ánh mắt đầy kinh hãi của Paal. - Xem ảnh minh họa tại facebook: tscvlps
Bất quá, vẫn chưa kịp phục hồi lại tinh thần của mình thì Paal lại tiếp tục đón thêm một điều bất ngờ khác.
“Rầm!”
Bên trong tấm màn đen đường hầm không gian đột xuất nhô ra một bàn chân khổng lồ, với cơ bắp cuồn cuộn, đường kính thì gần như bằng với cả cơ thể của Terrell khi sử dụng "Cuồng Nộ".
"HỐNG..."
Một tiếng hống lớn như hồng hoang dã thú thời viễn cổ phát ra, bên trong ẩn chứa vô vàn cảm xúc, có phẫn nộ, có hưng phấn, có kiêu ngạo bất thuần... tất cả trộn lẫn vào, biểu hiện chỉ trong một tiếng gào thét.
Kéo theo đó là một trận gió mạnh truyền tới, cuốn bay mọi thứ nằm trên mặt đất và cả biển khói đen đang lơ lửng xung quanh.
Giữa màn đêm tăm tối, nằm sâu bên trong tấm màn che được tạo nên bởi vô tận khói đen dày đặc che kín cả hư không, một đốm lửa đỏ chợt không biết từ đâu mà đến, lúc ẩn lúc hiện trong tầm mắt của những người có mặt ở đây.
- “THẤY MEPHISTO ĐẠI ĐẾ CÒN KHÔNG QUỲ?!”
Tiếp theo đó, tiếng nói khàn khàn từ bên trong đường hầm không gian đó truyền ra ngoài. Bên trong giọng điệu bao hàm khí chất bá đạo và vô địch của một vị đế vương uy nghiêm, không tài nào ẩn giấu đi được.
Kèm theo tiếng nói đó là một bóng hình khổng lồ với đôi cánh rực lửa, đang cháy lên phừng phừng ngọn lửa địa ngục đỏ như máu, chậm chạp bước ra khỏi hố đen, lộ diện trong ánh mắt của những người nơi đây.