Ngồi trên xe, mặt Đình Tấn đầy phấn khởi hướng về Lam Phúc nói.
- “Ta đã thương lượng xong với Lưu Nhất Phong, từ rày về sau hắn sẽ gia nhập vào [Anh Em Việt Nam], mong rằng ngươi có thể chiếu cố tốt cho hắn. Đây là một hạt giống rất tốt, nếu có thể đào tạo kỹ lưỡng, ta tin chắc rằng hắn sẽ mang lại vô số bất ngờ cho ngươi và cái quốc gia này. Tin tưởng ta, sẽ không sai đâu.”
Hiển nhiên, với cơ sở thực lực mạnh mẽ của Lưu Nhất Phong, một khi gia nhập vào trò chơi thì chắc chắn sẽ nắm giữ rất nhiều ưu thế so với một tên người chơi bình thường.
Đó còn là chưa kể đến dưới hậu thuẫn của Lam gia ở Việt Nam, Lưu Nhất Phong liền có thể một đường hát vang, thẳng tiến lên TOP bảng xếp hạng thực lực của thế giới cũng nói không chừng.
Đáng lẽ Đình Tấn cũng có thể mang Lưu Nhất Phong về Entire Land để bồi dưỡng trở thành một phương cao thủ đắc lực, tọa trấn cho thế lực [The Alliance] của mình.
Nhưng ngẫm nghĩ lại, hắn vẫn đưa ra quyết định nhường lại cho Lam Phúc. Dù gì đi nữa, Lưu Nhất Phong cũng là người Việt Nam, đã vậy còn chưa kể đến cuộc chiến giữa [Thiên Địa Hội] với [Anh Em Việt Nam] còn đang diễn ra rất khốc liệt.
Có được một cao thủ trấn giữ, tuy không đến mức đánh đến kẻ địch nhận thua, phân định ra thắng bại, nhưng tối thiểu làm được đến hù dọa, để đối phương không dám tự tiện khởi chiến còn là làm được.
- “Ừm, chuyện này ta sẽ cất nhắc.”
Lam Phúc vừa lái xe mà vẻ mặt lại trầm ngâm suy tư về những lời Đình Tấn vừa đáp lời.
Hiển nhiên, hắn vẫn còn chưa biết đến khả năng đồng bộ hóa giữa hiện thực với trò chơi, cũng như ngược lại, thế nên không để tâm cho lắm đối với tiềm năng của Lưu Nhất Phong.
Đề nghị của Đình Tấn, Lam Phúc đồng ý đều là vì nể mặt mũi Đình Tấn, ngoài ra còn có một phần nguyên nhân khác cũng bởi Lưu Nhất Phong quá mức nguy hiểm, để tên này lưu lạc ở bên ngoài, có khi đối phương đột nhiên nổi điên tìm đến làm hại người sẽ không tốt giải quyết cho lắm, giữ hắn ở bên trong trò chơi so ra vẫn là phương án tối ưu nhất.
Đình Tấn phỏng chừng cũng biết rõ được chuyện này, thế nhưng hắn lại không có lên tiếng giải thích gì, từ đầu đến cuối một mực lựa chọn giữ im lặng.
- “Ta đã nhờ quan hệ bên phía chính phủ, đưa sự tình lần này ép xuống không để lộ ra mặt ngoài. Nhưng mà cũng khó tránh khỏi gia đình của những người bảo vệ bị sát hại sẽ bàn tán xôn xao ngoài kia.
- Cũng may lần này sự việc xảy ra ở chốn hoang vắng không người, chứ nếu không thì muốn dàn xếp ổn thỏa thì ta cũng khó lòng mà làm được.”
Không nhắc nhở gì nhiều đến Lưu Nhất Phong nữa, Lam Phúc lại chuyển sang đề tài khác.
Làm một lần đi ra ngoài chết hết mười người, lại còn là tử trạng thê thảm không toàn thây, có thể nói muốn tránh thoát khỏi dư luận bàn tán sẽ là một điều rất khó.
Ở đây Lam Phúc đương nhiên phải biết nặng biết nhẹ, cho nên ngay từ đầu hắn đã toàn lực vận dụng mối quan hệ rộng lớn từ Lam gia, hướng về bên phía chính phủ ẩn giấu đi sự kiện này.
Bên cạnh đó, hắn còn đồng thời bỏ ra một số tiền lớn, giúp trấn an gia đình cùng người thân của mấy người bảo vệ đã chết trước đó, để bọn họ không quá thương tâm mà đi kể này nọ, tung tin đồn lung tung gây xáo trộn dư luận.
Tuy rằng không thể toàn vẹn giấu kín đi hết, nhưng một số chứng cứ quan trọng vẫn là có thể bị ẩn hoặc xóa đi. Cho dù người khác có muốn tung tin đồn cũng khó mà làm được người khác tin tưởng.
- “Lam gia của các ngươi ở Việt Nam rất có quyền lực? Thậm chí còn có thể chi phối cả phía chính phủ sao?”
Ngạc nhiên một chút, Đình Tấn nhướng mày nhìn qua Lam Phúc hỏi lại. Hắn cũng thật sự bị khơi dậy ý tò mò trong bụng, không ngờ gia tộc của Lý Uyên ở Việt Nam lại mạnh mẽ như thế, còn có thể bưng bít cả một vụ án mạng liên quan đến mười nhân mạng.
Đến đây, Lam Phúc liền nhếch môi nở một nụ cười, mắt không rời khỏi đường, không nhanh không chậm lên tiếng.
- “Từ thời xa xưa đến giờ, mỗi đời Lam gia đều sẽ có người tham chính, hiện tại là trách nhiệm đó thuộc về ông nội của ta. Chức vị và mối quan hệ của ông cũng khá tốt, coi như cũng đủ để ứng phó với việc này.”
Hắn nói với một vẻ tràn ngập tự hào, Đình Tấn có thể cảm nhận được rõ ràng điều đó, không trách vì sao lần đầu tiên gặp mặt ông ngoại Lý Uyên, Đình Tấn cũng có một loại cảm giác như gặp phải cấp trên trước kia.
Đó có thể xem như là một cái khí thế áp đảo, giữa một người đã quen nắm quyền lực trong tay với một người bình thường.
Biết thì biết, Đình Tấn cũng không lắm lời hỏi nhiều nữa, một đoạn đường còn lại hắn đều giữ im lặng. Hai người không mất quá nhiều thời gian sau đó thì đã về được đến nhà.
- “Ồ mọi người đâu hết rồi bà?”
Lam Phúc vừa bước vào trong phòng khách, phát hiện chỉ có duy nhất bà nội của mình đang ngồi xem tivi, còn Lý Uyên cùng ông nội hắn đã chẳng thấy đâu liền không khỏi ngạc nhiên lên tiếng hỏi.
- “À, cháu mới về hả? Ông nội con dắt bé Uyên đi tới trụ sở công ty gặp mẹ con rồi, nói là muốn bàn việc mở rộng hợp tác gì đó.”
Bà nội Lam Phúc ngoảnh mặt nhìn lại, khuôn mặt tươi cười hàm hậu đáp.
Đình Tấn mới về cũng hướng bà lão gật đầu, xem như thưa gửi. Vểnh tai lên nghe ngóng, biết được Lý Uyên không ở nhà thì đôi chút cảm giác bộp chộp trong lòng đều theo đó tan biến đi mất.
Không nói thêm gì, Đình Tấn nóng lòng bước nhanh đi trở về phòng mình. Vừa đóng sầm cửa chính lại thì hắn tức khắc ngồi bệch xuống sàn nhà, chẳng cần quan tâm dơ bẩn, nhắm nghiền mắt tiến vào trạng thái minh tưởng.
Theo như những lời Lưu Nhất Phong nói, một khi triệu hồi kỹ năng, chỉ cần cảm giác được năng lượng tinh thần đang lưu động, sau đó tạo dựng một hình ảnh vòng tròn ma pháp ba chiều trong tiềm thức, như vậy thì kỹ năng có thể phóng xuất ra ngoài mà không cần phải sử dụng bất kì vật dẫn, bao gồm máu hay vật phẩm đặc biệt nào.
Vì muốn tăng lên thực lực bản thân, Đình Tấn nhất quyết phải thử một lần. Trước kia hắn đã quen với việc sử dụng ma pháp trượng hoặc sách ma pháp để vẽ vòng tròn ma thuật, triệu hồi kỹ năng.
Công việc ấy tuy đơn giản nhưng sẽ mất không ít thời gian, càng đừng nói đến việc sử dụng máu tươi để triệu hồi kỹ năng, cơ hồ vài ba giây cũng đủ để mang hắn đến chỗ chết.
Bởi lẽ, đối với những kẻ địch thiên tính về tốc độ như Katelyn, David, Ameerah, một giây chớp mắt chính là sinh tử giao thoa, chứ đừng nói chi đến những con quái vật thuộc tầng thứ kinh khủng hơn rất nhiều.
Có thể rút ngắn được một giây, chính là có thể tăng lên được phần nào năng lực chiến đấu cũng như bảo hộ an toàn của bản thân.
Trộn lẫn lý thuyết từ Lưu Nhất Phong với phương pháp triệu hồi [Lôi Xích] cùng [Khống Vật Thuật] đã quen thuộc, Đình Tấn nhanh chóng phát hiện ra bí quyết.
Từng giây từng phút trôi qua, sở hữu toàn bộ năng lượng sóng tinh thần được Đình Tấn toàn lực cô đọng lại, nhưng bất kể hắn cố gắng thế nào, năng lượng tinh thần ấy cũng vô pháp có thể thành hình, tạo thành vòng tròn ma pháp.
- “Có vấn đề gì?!”
Đình Tấn chậm rãi mở mắt ra, chân mày cau chặt lẩm bẩm tự hỏi bản thân. Sự tình trước mắt nói rõ một chuyện, muốn cô đọng lại năng lượng tinh thần đến mức đủ để vẽ ra vòng tròn ma pháp trong tiềm thức là rất khó, hoặc cũng có thể, đó là chuyện không thể nào làm được.
Nếu đã không biết thì thôi, một khi sinh ra ý nghĩ không có bất kì khả năng thực hiện mục tiêu, con người ta rất dễ sinh ra lòng chán nản.
Dẫu vậy, Đình Tấn thuộc loại người gì?
Hắn chính là người từ trong tương lai trở về, tận thế sống chết suốt mười năm ròng rã, chuyện gì chưa từng gặp qua. Muốn hắn bỏ cuộc đó là không thể nào, chỉ có khi hắn chết hoặc không còn khả năng hành động, nếu không thì sẽ chẳng có thứ gì có thể cản được hắn.
Ngồi đó trầm tư ngẫm nghĩ, Đình Tấn cơ hồ không ngừng vận chuyển đại não, tìm đến những đoạn ký ức phủ bụi sâu xa, thời điểm còn ở tận thế, hâm mộ nhìn xem những đoạn phim ghi hình các vị cao thủ, anh hùng chiến đấu với quái vật.
Tất nhiên, Đình Tấn không phải nghĩ lại để hâm mộ đối phương, mà hắn đây là đang muốn tìm kiếm xem, khả năng triệu hồi kỹ năng thuấn phát có khả năng thực thi hay không.
Ít lâu sau, Đình Tấn lại một lần nữa thu hồi tâm tư, nhắm mắt chìm vào trong thế giới tinh thần. Tâm niệm vừa động, vô số nguồn năng lượng tinh thần được hắn dẫn động trở về đại não, rồi bắt đầu quá trình cô đọng, hình thành nên một vòng tròn ma pháp lập thể dưới sự khống chế của hắn.
Vậy mà giữa chừng, biến hóa bỗng nhiên xảy ra, năng lượng tinh thần bất thình lình gãy vỡ như kính thủy tinh, vòng tròn ma pháp vừa được hình thành lên một mảnh nhỏ cũng bị phá nát không còn bóng dáng.
Đình Tấn không thành công ở lần thử thứ hai, tuy nhiên hắn cũng không từ bỏ, tiếp tục ngẫm nghĩ đến chỗ mình vừa làm sai, tiếp đến lại nhắm mắt lần nữa thực hiện triệu hồi kỹ năng.
Thất bại nối tiếp thất bại, một lần lấy một lần mắt thấy vừa cô đọng thành công thì năng lượng tinh thần lại bị tan vỡ mà không hiểu lý do. Tâm trạng Đình Tấn có thể nói là bị chìm xuống đến đáy vực.
Coi như là thế, Đình Tấn chỉ cần bỏ ra chút ít thời gian buông lỏng, hít sâu lấy vài hơi liền sẽ khôi phục lại tâm bình tĩnh không gợn sóng, tiếp tục quá trình nghiên cứu. Đình Tấn cũng không hề để ý đến, mỗi lần tập trung như vậy, không khí xung quanh hắn bỗng chốc nổi lên không ít cơn gió lớn, trong khi từ cửa sổ cho đến cửa chính trong phòng đều bị đóng chặt.
…
Trong khi đó, Lý Uyên đã theo ông ngoại của mình lái xe thẳng đến thành phố Hà Nội, đi tới một tòa trụ sở công ty lớn có tên gọi [Lam Sơn].
Đường đi mất khá nhiều thời gian, nhưng bên cạnh có ông ngoại mình bồi tiếp, Lý Uyên thực sự cảm thấy không hề mệt mỏi hay uể oải tí nào. Trái lại còn có chút luyến tiếc khi không được ở bên cạnh ông thêm lâu.
- “Vào đi, cô của cháu ở bên trong đó, đến muốn bàn bạc cái gì thì bàn. Coi như cháu muốn quản lý chỗ này cũng được, cứ việc nói đừng ngại.”
Ông lão bước đi dẫn trước Lý Uyên, chỉ lên tòa cao ốc chọc trời trước mặt rồi khí hùng bừng bừng nói.
Biết ông ngoại vì cảm thấy mình bị thua thiệt nhiều năm ở bên ngoài, nay muốn giúp tìm cách bù đắp, làm cho Lý Uyên cảm thấy trong lòng dâng lên một trận ấm áp, nội tâm thầm nghĩ thực không ai tốt với mình hơn người thân máu mủ ruột thịt.
- “Ông đừng nói vậy, cháu thực cũng không có ý định muốn giành công ty mà thật tâm muốn cùng cô nói chuyện hợp tác.”
Mỉm cười hạnh phúc, Lý Uyên ôm lấy cánh tay của ông ngoại mình, làm bộ nũng nịu.
- “Được rồi, được rồi. Ông cũng không hiểu kinh doanh, tóm lại cháu muốn gì cứ việc bàn với cô, không phải ngại ngùng gì. Lam gia dù sao cũng chỉ còn lại mấy người, đoàn kết mới là tốt nhất.”
Cười xòa lên một tiếng, ông lão xoa xoa đầu Lý Uyên, bộ dáng đầy cưng chìu. Trong ánh mắt đục ngầu già nua ấy, thoáng hiện lên hình ảnh một cô thiếu nữ nghịch ngợm cũng giống như Lý Uyên, thường luôn chí chóe bên cạnh mình, thế mà sau đó lập tức tan biến đi, đều bị lấp đầy bởi sự thương cảm cùng đau xót.
Lý Uyên cũng không để ý lắm đến biểu hiện của ông ngoại mình, nụ cười trên khuôn mặt không lúc nào rút đi, một đường xách tay đi theo ông đến tầng cao nhất của trụ sở, tiếp vào văn phòng đề bảng hiệu chủ tịch.