Mục lục
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng 12 giờ trưa, “Săn Cướp” chính thức công bố dàn diễn viên.

Weibo chính thức của “Săn Cướp”: [Dương Phi, một khi đã đi, quyết không quay đầu. @Văn Đàn]

Trên ảnh công bố, Văn Đàn mặc trang phục của Dương Phi ngồi trên lưng ngựa, chỉ hé lộ một bên mặt, tay nắm cung tên.

Quần áo, mặt và tay cô đều dính đầy máu, ánh mắt kiên định pha lẫn sát khí.

Phía sau là sa mạc rộng lớn, u ám, đầy vẻ bí ẩn và những câu chuyện chưa kể.

[Hôm qua vừa công bố đại diện thương hiệu cao cấp, hôm nay đã công bố phim điện ảnh nữ chủ, ai sướng rơn thì tự hiểu nhé.]

[Cứu mạng, cô ấy diễn gì ra nấy, cái cảnh trong “Trường Phong” đến giờ tôi vẫn còn lướt đi lướt lại, ánh mắt này như muốn giết tôi vậy.]

[Mong chờ diễn viên Văn Đàn, mong chờ Dương Phi.]

[Ôi mẹ ơi, tôi mới bỏ theo dõi một năm thôi mà tài nguyên của Văn Đàn giờ đã tốt đến vậy rồi á? Mẹ nó, chẳng lẽ tôi là khắc tinh của cô ấy.]

[Ha ha ha ha, mấy người trước đây bảo Hoàn Vũ đóng băng, cấm sóng cô ấy đâu rồi, giờ sao không thấy ai lên tiếng vậy.]

[Bọn họ bảo Văn Đàn ở nhà gãi chân cả nửa năm trời, thực tế người ta ra tay là đóng phim điện ảnh nữ chủ luôn, vả mặt rồi nhé.]

[Không hiểu fan kích động cái gì nữa. Phim kinh phí thấp thôi mà, đạo diễn thì cũng tàm tạm, diễn viên khác thì chả ai nghe tên bao giờ. Dùng mấy người này để tôn Văn Đàn lên thành nữ chủ, chỉ có mấy người mới mặt dày mà nhận thôi.]

[Văn Đàn cũng chỉ có thể diễn mấy cái phim chả ai thèm đóng thôi, dạo trước còn tranh vai “Thất Ngữ” với Quý Tư Tư, cười chết mất, không biết cô ta lấy đâu mặt mũi mà bon chen vậy.]

[Biến đi, sao mỗi lần Văn Đàn có chuyện gì, fan của Quý Tư Tư đều chạy nhanh hơn ai hết vậy.]

[Không biết thì không so sánh, mong chờ tác phẩm chuyển mình của Quý Tư Tư. Đạo diễn vàng, ê-kíp sản xuất vàng, hợp tác với tiền bối nổi tiếng trong giới, phim chuyển thể từ sự kiện xã hội có thật “Thất Ngữ”.]

[Sao tôi có cảm giác mấy cái phim mà Hoàn Vũ chọn cho cô ấy đều có vẻ là để tranh giải thưởng vậy, chẳng lẽ Văn Đàn sắp đoạt Ảnh hậu rồi à.]

[Phim của Mạnh Trần An thất bại liên tiếp mấy lần, Văn Đàn mà đoạt Ảnh hậu thật thì ha ha ha ha, Hoàn Vũ cũng ác đấy, dùng cách này để chọc tức người ta.]

[Không phải chứ, mới có một tấm poster phim thôi mà fan đã bắt đầu tự dát vàng lên mặt rồi á? Mặt dày cỡ nào vậy,  dâng tận tay Oscar cho mấy người luôn đi có được không hả.]

Trên mạng thảo luận sôi nổi, Văn Đàn và Lâm Sơ Dao thì đang yên tĩnh nằm làm SPA.

Lâm Sơ Dao vùi mặt vào lỗ thông khí của giường massage, giọng nghèn nghẹn: “Khi nào cậu đi Paris á?”

Văn Đàn nói: “Chắc ngày kia.”

“Thích thật, nếu không phải năm nay bố mẹ tớ nhất định bắt tớ về quê ăn Tết thì tớ đã đi cùng cậu rồi.”

“Đến lúc đó tớ chụp ảnh gửi cậu, thích cái gì thì bảo tớ, tớ mua cho cậu.”

Lâm Sơ Dao ngẩng đầu lên một chút: “Cảm ơn chị dâu.”

Văn Đàn: “…”

Dưới ánh đèn mờ ảo, mặt cô hơi ửng đỏ, “Đừng gọi lung tung, chưa có gì cả đâu.”

Lâm Sơ Dao chống nửa người dậy: “Sao lại không có gì, tớ thấy hai người gần như chắc chắn rồi, sớm muộn gì cũng thành, tớ gọi trước cho chắc.”

Văn Đàn im lặng một lúc, rồi vẫn nói: “Cậu thật sự nghĩ nhà anh họ cậu sẽ đồng ý cho tớ với anh ấy ở bên nhau sao?”

Lời đã ra đến miệng, Lâm Sơ Dao chợt nhớ tới những lời bà ngoại nói, không khỏi tặc lưỡi.

Văn Đàn nói: “Đúng không?”

Lâm Sơ Dao nằm xuống trở lại, lật người: “Cũng không chắc, anh họ tớ mà chịu nghe lời gia đình thì đã không đi nghiên cứu địa chất rồi.”

“Không giống nhau mà.” Văn Đàn nhẹ nhàng nói, “Họ có thể đồng ý hoặc là bất đắc dĩ phải chấp nhận để anh ấy đi nghiên cứu địa chất, bởi vì họ là người thân, là máu mủ ruột thịt. Đối với họ mà nói, tớ chỉ là người ngoài thôi, họ đương nhiên sẽ nhìn chị bằng ánh mắt dò xét.”

Cô tiếp tục: “Dù anh họ cậu không nghe lời họ, thì cuối cùng anh ấy vẫn là người khó xử vì bị kẹt ở giữa tớ và gia đình. Nếu họ cứ mãi không đồng ý, lâu dần, con người ai rồi cũng sẽ chán nản thôi.”

Thay vì để tình cảm bị bào mòn trong những ngày tháng mỏi mệt lặp đi lặp lại, thì chi bằng khi còn yêu sâu đậm nhất, để lại những kỷ niệm đẹp đã nhất, có lẽ đó mới là cái kết trọn vẹn nhất.

Văn Đàn không muốn cô và Minh Trạc rồi sẽ đi đến bước đường như cha mẹ cô năm xưa, hận không thể chưa từng xuất hiện trong cuộc đời đối phương, cố gắng giấu giếm mọi dấu vết từng yêu.

Lâm Sơ Dao thở dài: “Giá mà mọi chuyện đều đơn giản như chiều nay ăn gì thì tốt biết mấy.”

Văn Đàn cười cười: “Còn cậu thì sao, cậu với Chu Kế Quang thế nào rồi?”

“Cứ thế thôi. Tết tớ gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho anh ấy, anh ấy gửi lại cho tớ một bao lì xì, hết phim. Cũng không biết Tết anh ấy có phải đi xem mắt không.”

Văn Đàn nói: “Cậu cứ yên tâm đi, với cái miệng của Chu Kế Quang thì có đi xem mắt thật anh ta cũng tạch thôi.”

Ở một diễn biến khác.

Chu Kế Quang ngồi trên ghế, hắt xì một cái.

Anh ta ngước mắt lên khỏi chiếc điện thoại: “Em vừa mới nói gì?”

Cô gái nhếch mép: “Em nói, nếu anh bận quá thì chúng ta hôm khác chúng ta hãy hẹn nhau.”

Chu Kế Quang nói: “Được.”

Anh ta giơ tay gọi phục vụ, “Tính tiền.”

“…”

Chu Kế Quang đứng dậy, cầm điện thoại đi ra ngoài.

Anh ta vừa đi vừa gọi điện cho Quan Trì, bảo anh ấy hẹn Minh Trạc ra ngoài uống rượu.

Quan Trì nói: “Sao cậu không tự hẹn?”

Chu Kế Quang thẳng thắn: “Tôi đắc tội với cậu ta rồi, hẹn cậu ta không ra đâu.”

Quan Trì: “…”

“Vậy để tôi hỏi thử.”

Mười phút sau, Quan Trì gọi lại cho anh ta: “Hẹn được rồi, chỗ cũ.”

Quan Trì và Chu Kế Quang đến trước. Quan Trì hỏi: “Cậu đắc tội với cậu ấy thế nào?”

Chu Kế Quang cầm ly rượu lên, khẽ hừ một tiếng: “Cậu ta có bạn gái, tôi không đồng ý.”

“… Người ta trai tài gái sắc, đến lượt cậu phản đối à?”

Chu Kế Quang nói: “Cậu không biết đâu, nói chung là không hợp với cậu ta.”

Quan Trì lười biếng nói: “Sao tôi lại không biết chứ. Lần trước cậu ấy dẫn người ta đến chỗ tôi leo núi, tôi đã gặp rồi, được lắm mà.”

“Chuyện khi nào vậy?”

“Cách đây mấy tháng rồi. Cô gái đó là bạn của Sơ Dao, đúng không?”

Chu Kế Quang “ừ” một tiếng.

Quan Trì lại nói: “Thế thì xong rồi, Minh Trạc đích thân dạy cô ấy leo núi, nhìn là biết thích người ta nhiều lắm.”

Chu Kế Quang không hề lay chuyển, chỉ nheo mắt lại: “Xem ra bọn họ ở bên nhau còn sớm hơn tôi nghĩ.”

Quan Trì cầm ly cụng vào ly của anh ta: “Tôi nói thật, cậu đừng lo chuyện bao đồng nữa. Nhà Minh Trạc không đồng ý thì thôi đi, cậu còn ở đây làm cậu ấy bực mình, thảo nào cậu ấy không muốn gặp cậu.”

Chu Kế Quang chỉ uống rượu, không nói gì.

Không lâu sau, cửa phòng riêng bị đẩy ra, đương sự chính trong câu chuyện đã tới.

Minh Trạc vừa ngồi xuống, Chu Kế Quang đã cất giọng nói với vẻ xa xăm: “Nghe nói sáng nay cậu đã về nhà họ Minh?”

Giọng Minh Trạc không nghe ra cảm xúc gì: “Thông tin của cậu cũng nhanh nhạy đấy.”

“Chú Minh hẹn bố tôi chiều nay đánh golf, tiện thể mắng cậu mấy câu.”

Quan Trì cảm thấy hứng thú: “Mắng cậu ấy cái gì?”

Chu Kế Quang nói: “Còn mắng gì nữa, mắng cậu ta không chịu tiến thủ chứ gì.”

Sau đó, anh ta lại nhìn Minh Trạc, “Có phải cậu đã nói chuyện của Văn Đàn với bố cậu rồi không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK