Mục lục
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Đàn và Lâm Sơ Dao đứng cạnh nhau, ngoan ngoãn lạ thường.

Lâm Sơ Dao đột nhiên cảm thấy, bữa ăn này có thể để hôm khác cũng được.

Cô nói: “Mẹ em bảo em về sớm, em về trước đây, anh… tạm biệt thầy Minh!”

Lâm Sơ Dao chạy rất nhanh, bóng dáng thoáng chốc biến mất trong màn đêm.

Văn Đàn cũng muốn chạy, nhưng không thoát được.

Cô cười gượng hai tiếng, ngẩng đầu lên nói: “Đó là… ở trường có nhiều nữ sinh thầm mến anh như vậy, chẳng phải đều yêu anh mà không được đáp lại sao?”

Minh Trạc nhìn vào mắt cô, hàng mày khẽ động.

Văn Đàn ho khan một tiếng, cố gắng chuyển chủ đề: “Anh phát hiện ra em từ khi nào?”

“Lâm Sơ Dao ngủ từ đầu đến cuối tiết học, rất khó để không phát hiện ra.”

Văn Đàn lúc này chỉ cảm thấy may mắn vì vừa nãy cô đã không ngủ… Nếu không, bị anh bắt gặp tại trận thì ngại chết mất.

Khu vực này đã không còn ai, Minh Trạc tháo khẩu trang của cô xuống để cô thở: “Đóng máy rồi à?”

Văn Đàn gật đầu, báo cáo lịch trình của mình: “Đóng máy chiều hôm qua, tối dự tiệc đóng máy xong là em về ngay, chiều nay còn chụp một bộ ảnh tạp chí nữa.”

Minh Trạc véo nhẹ má cô: “Em vất vả rồi.”

Dù Văn Đàn tự nhủ đã chọn con đường này, bất kể khó khăn đến đâu cũng phải nghiến răng mà đi tiếp, nhưng khi nghe anh nói câu này cô vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng, như thể mọi mệt mỏi đều tan biến ngay tức khắc.

Văn Đàn ôm lấy cánh tay anh: “Thầy Minh cũng vất vả rồi, đưa em về nhà nhé?”

Minh Trạc hỏi: “Về nhà em hay về nhà anh?”

Văn Đàn nghiêm túc nói: “Về nhà anh, em muốn xem thử cô bạn gái xinh đẹp đáng yêu của anh là ai.”

Minh Trạc khẽ cười, nắm tay cô đi về phía trước.

Mãi đến khi tới sân thể dục của trường đông đúc người, Minh Trạc mới buông tay cô ra, hỏi: “Em đi trước hay đi sau?”

Văn Đàn: “…”

Hơi ấm trong lòng bàn tay thậm chí còn chưa tan biến, cô bỗng cảm thấy câu nói này thật lạnh lùng.

Nếu công khai rồi thì sẽ không phải phiền não vì những điều này nữa.

Hồi đại học, khi nhìn thấy người khác yêu đương, cô cũng từng nghĩ đến việc có thể nắm tay bạn trai dạo bước trên sân trường.

Văn Đàn đút tay vào túi, lẩm bẩm: “Em đi sau.”

Minh Trạc đeo khẩu trang cho cô: “Đừng để bị lạc nhé.”

Văn Đàn miễn cưỡng gật đầu.

Vừa tan học không lâu, sân trường lúc này rất đông người, còn có không ít nam sinh đang chơi bóng rổ.

Văn Đàn nhìn những thân hình trẻ trung tràn đầy sức sống kia, ánh mắt cũng không tự chủ được mà bị thu hút, dần đi lệch hướng.

Lúc này, bên cạnh cô bỗng vang lên một giọng nói mang tính thăm dò: “Chị Văn Đàn?”

Văn Đàn nhanh chóng thu lại ánh nhìn, vừa định nói cô nhận nhầm người rồi thì ánh mắt sáng rực của cô gái đã nhìn cô chằm chằm, giọng nói cũng rất nhỏ: “Là chị đúng không, chị còn nhớ em không? Em tên là Tưởng Tân Duyệt, mẹ em và mẹ chị là bạn đấy!”

Văn Đàn không nói gì, có lẽ cũng không ngờ lại gặp cô ấy ở đây một cách tình cờ như vậy.

Cũng không ngờ Dương Thanh Uyển nói cô ấy thi đậu trường đại học ở Giang Thành lại chính là Đại học Giang Thành.

Tưởng Tân Duyệt gần như đã chắc chắn là cô, lại hiểu được nỗi lo lắng của cô: “Chị yên tâm, chị yên tâm, em sẽ không nói với ai là em nhìn thấy chị ở đây đâu!”

Văn Đàn im lặng hai giây rồi mới nói: “Em ở trường học có ổn không?”

“Rất ổn ạ, các bạn cùng phòng đều đối xử với em rất tốt!” Tưởng Tân Duyệt âm thầm kích động, “Em may mắn quá đi mất, vậy mà lại gặp được chị ở trường, chị đến đây quay phim sao?”

“Không phải… chị chỉ tình cờ đi ngang qua đây, dạo chơi thôi.”

Tưởng Tân Duyệt nói: “Em dẫn chị đi dạo nhé, em biết ở đây có rất nhiều món ngon!”

Văn Đàn khẽ mỉm cười, tìm một cái cớ: “Không cần đâu, ngày mai chị còn phải làm việc, buổi tối không thể ăn vặt.”

“Ồ ồ, suýt nữa quên mất, chị cần giữ dáng, vất vả quá.”

“Không sao.” Văn Đàn dừng lại một chút rồi nói, “Trước đây chị có nói khi nào về Giang Thành sẽ mời em ăn cơm. Dạo trước chị đi quay phim ở xa, hôm nay mới về, em… cuối tuần này em có rảnh không?”

Tưởng Tân Duyệt nắm chặt hai tay: “Có ạ, cuối tuần em đều rảnh!”

Văn Đàn nói: “Vậy tối ngày kia chị mời em ăn cơm, còn nhà hàng thì để trợ lý chị đặt nhé, em muốn ăn gì hoặc kiêng gì thì cứ nói với chị.”

“Em không kiêng gì cả, cái gì em cũng ăn được, chị cứ quyết định là được.”

Văn Đàn nghe cô ấy gọi “chị” mà trong lòng không thể tả được là cảm giác gì.

Cô nói: “Vậy chị đi trước nhé, ngày kia gặp lại.”

Tưởng Tân Duyệt vẫy tay với cô: “Tạm biệt chị.”

Văn Đàn gật đầu, xoay người đi về phía trước.

Thực ra từ những lần trò chuyện trước đây với Tưởng Tân Duyệt có thể thấy, cô bé là một người lớn lên trong tình yêu thương.

Không có tâm cơ, nhiệt tình và tràn đầy năng lượng.

Không biết là do mối quan hệ huyết thống quá thần kỳ, hay là niềm hạnh phúc của cô bé quá dễ lây lan, khiến Văn Đàn không thể kiềm lòng được mà muốn gần gũi với cô ấy hơn.

Cô đút hai tay vào túi, cúi đầu đi về phía trước.

Vừa đi được vài bước, Văn Đàn liền cảm thấy mình đụng phải thứ gì đó.

Giọng nói của Minh Trạc vang lên: “Sao lại lạc mất rồi.”

Văn Đàn vô thức quay đầu lại, vốn định xem Tưởng Tân Duyệt còn ở đó không, Minh Trạc nhìn theo tầm mắt của cô, ra là một nhóm nam sinh đang chơi bóng rổ.

Anh chậm rãi nói: “Thích xem cái này à?”

Văn Đàn phản ứng lại, có người đang vén áo lau mồ hôi, có người chỉ mặc áo ba lỗ, thân hình ai nấy quả thực đều rất đẹp.

Cô miễn cưỡng giữ bình tĩnh, cố gắng chữa cháy: “Em đang nghĩ, hồi còn đi học chắc thầy Minh cũng có rất nhiều nữ sinh ở đây xem thầy chơi bóng rổ, tiếc là em không có cơ hội được thấy.”

“Không cần tiếc nuối, những gì em nhìn thấy còn nhiều hơn người khác nhìn thấy.”

Văn Đàn: “…”

Khuôn mặt dưới lớp khẩu trang của cô lập tức nóng bừng.

Văn Đàn kéo mũ xuống, bước đi nhanh hơn.

Minh Trạc khẽ cong môi, thong thả đi theo sau cô.

Khi về đến nhà anh, Văn Đàn thay giày xong, vừa định đi lấy đồ tắm thì ánh mắt chợt dừng lại nơi kệ tủ cạnh cửa ra vào. Ngoài ảnh em trai Minh Trạc, giờ còn có thêm một bức nữa, người trong ảnh là cô.

Văn Đàn cầm khung ảnh lên, quay đầu hỏi Minh Trạc: “Đây là… lúc đốt lửa trại sao? Anh chụp khi nào mà em không biết.”

Trong ảnh, cô đang bị Trác Mã kéo đi nhảy múa, cười rất vui vẻ, những người khác và khung cảnh xung quanh đều bị làm mờ.

Minh Trạc “ừm” một tiếng: “Chụp lén.”

Văn Đàn nói: “Vậy anh gửi ảnh gốc cho em đi.”

Có thể nói đây là bức ảnh cô thích nhất trong những bức ảnh chụp gần đây.

Minh Trạc tháo khẩu trang và mũ cho cô: “Không vội.”

Anh chậm rãi nói tiếp, “Em có muốn đi xem cô bạn gái xinh đẹp đáng yêu của anh có ở đó không?”

Văn Đàn ngẩng đầu lên, còn chưa kịp mở miệng thì môi đã bị chặn lại.

Minh Trạc một tay ôm lấy cô, tay kia cầm khung ảnh đặt lại chỗ cũ. Anh đỡ lấy hông cô, bế cô lên, vừa hôn vừa đi vào phòng ngủ.

Văn Đàn vòng tay qua cổ anh, nhắm mắt đáp lại.

Trong khoảnh khắc say đắm, Minh Trạc thì thầm bên tai cô, giọng trầm thấp khẻ hỏi: “Nhìn kỹ chưa? Cô ấy có ở đó không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK