Văn Đàn vẫn còn một cuộc phỏng vấn nữa, nhanh chóng bị nhân viên của tạp chí gọi đi.
Lâm Sơ Dao đứng tại chỗ, do dự hai giây rồi tìm cớ chuồn đi: “Anh Kế Quang, em còn phải về viết luận văn, vậy em…”
Chu Kế Quang ngắt lời cô: “Anh đưa em về.”
“Ồ, không cần đâu, em lái xe đến mà.”
“Vậy thì vừa hay, em đưa anh về.”
Lâm Sơ Dao: “…”
Sau khi nghe cuộc đối thoại này, trợ lý của Chu Kế Quang đã lặng lẽ rời đi.
Xe của Lâm Sơ Dao là một chiếc Porsche màu trắng, đậu ở ven đường.
Từ khi lên xe, Chu Kế Quang liên tiếp nghe mấy cuộc điện thoại công việc.
Đợi anh ta dặn dò xong cất điện thoại đi, Lâm Sơ Dao mới tranh thủ hỏi một câu: “Anh Kế Quang, ngày nào anh cũng bận như vậy sao?”
Chu Kế Quang nói: “Chắc là không bận bằng việc bảo vệ luận văn tốt nghiệp của em.”
Lâm Sơ Dao nói một cách đương nhiên: “Mẹ em nói rồi, nếu năm nay em không tốt nghiệp được thì sẽ khóa tất cả thẻ của em, đương nhiên em phải… tập trung hơn rồi.”
“Vậy mà em còn có thời gian rảnh rỗi đến chơi với Văn Đàn?”
“Sao có thể giống nhau được, em là…” Lâm Sơ Dao mặt không đổi sắc, tìm cho mình một lý do chính đáng, “đại diện cho cả nhà đến gửi lời chúc phúc.”
Chu Kế Quang nghiêng đầu: “Chúc phúc gì?”
Đúng lúc đèn đỏ, Lâm Sơ Dao dừng xe: “Thấy chưa, anh luôn ngăn cản Văn Đàn và anh họ em ở bên nhau, bây giờ chuyện quan trọng như vậy mà anh ấy cũng không nói cho anh biết.”
“Anh họ em cầu hôn rồi à?”
Lâm Sơ Dao lắc đầu, khẽ ngân nga một bài hát, không trả lời trực tiếp.
Chu Kế Quang đưa tay day trán, vẻ mặt khó hiểu.
Lâm Sơ Dao cảnh giác nói: “Đến lúc này rồi, chắc anh sẽ không còn muốn chia rẽ họ nữa chứ?”
“Anh chia rẽ kiểu gì? Nhốt Văn Đàn vào trong tháp Lôi Phong à?”
Lâm Sơ Dao ho khan hai tiếng, vừa định nói gì đó thì xe phía sau đã bóp còi, đèn xanh bật sáng.
Hai mươi phút sau, xe dừng lại ở dưới tòa nhà Giải trí Hoàn Vũ.
Lâm Sơ Dao nói: “Anh Kế Quang, đến rồi.”
Chu Kế Quang hỏi cô: “Khi nào em bảo vệ luận văn?”
“Ngày tám tháng sau.”
“Chúc em tốt nghiệp thuận lợi.”
Lâm Sơ Dao thăm dò hỏi: “Vậy có quà gì không? Bà ngoại và bố mẹ em đều đã chuẩn bị quà cho em rồi.”
Chu Kế Quang chống tay lên cửa xe: “Đợi em tốt nghiệp rồi nói.”
Lâm Sơ Dao “ồ” một tiếng: “Tạm biệt anh Kế Quang.”
Chu Kế Quang hờ hững đáp: “Ừ.”
Anh ta mở cửa xe, đi được hai bước, lại quay lại nói thêm một câu: “Chuẩn bị cho tốt, đừng làm mất mặt.”
“Em biết rồi, cảm ơn anh Kế Quang.”
…
Gần đây, Từ Thu đang đàm phán cho Văn Đàn một bộ phim chính kịch. Mặc dù hai năm gần đây có quá nhiều phim thể loại này, khán giả đã không còn mặn mà lắm, nhưng những mối quan hệ và lợi ích trong đó lại vô cùng phức tạp, vẫn có không ít diễn viên chen chân vào. Dù sao thì việc lấy lòng cấp trên, chẳng ai lại từ chối.
Đặc biệt là nếu giành được giải thưởng, hình ảnh và danh tiếng của bản thân cũng sẽ được nâng cao.
Thể loại phim này đều là những bộ phim quy tụ nhiều ngôi sao, đất diễn của Văn Đàn trong phim cũng không nhiều, một tháng là có thể quay xong, nhưng địa điểm quay không phải ở Giang Thành.
Từ Thu nói: “Phim sẽ khởi quay vào đầu tháng sau, phân cảnh của em ở phía sau, đợi đến giữa tháng rồi vào đoàn cũng được.”
Văn Đàn khẽ gật đầu: “Vâng ạ.”
Từ Thu xem lịch trình tiếp theo, vẫn khá dày đặc.
Chị nói: “Chị đã nói với giám đốc Chu rồi, sau khi quay xong bộ phim này sẽ cho em nghỉ ngơi một thời gian, ngoài những tạp chí và hoạt động quảng bá đã được ấn định trước đó, tạm thời sẽ không nhận thêm công việc mới cho em.”
Văn Đàn đã vào Hoàn Vũ được gần một năm, số ngày nghỉ cộng lại chưa đến mười ngày.
Văn Đàn nói: “Chị Thu, thực ra em rất vui vì được đóng nhiều vai diễn hay và gặp được nhiều đạo diễn giỏi như vậy.”
Đây là điều mà trước đây cô không dám nghĩ đến.
Từ Thu cười: “Con người cần phải nghỉ ngơi và có không gian riêng, như vậy mới có thể duy trì trạng thái tốt hơn. Hơn nữa, sau khi hai bộ phim công chiếu vào dịp Quốc khánh, em sẽ còn bận rộn hơn.”
Tài nguyên thời trang của Văn Đàn hiện đang rất tốt, vốn không nằm trong kế hoạch mà Hoàn Vũ dành cho cô.
Quy trình bình thường thì phải là sau khi cô giành được giải thưởng, mới bắt đầu có các nhãn hiệu thời trang cao cấp tìm đến, rồi từng bước thăng tiến.
Những tài nguyên thời trang hiện tại của cô đều là nhờ vào Ethereal.
Đợi đến khi tác phẩm được công chiếu, doanh thu phòng vé và danh tiếng đều tăng, thì giá trị thương mại của cô sẽ còn tiếp tục leo thang, địa vị trong giới cũng sẽ càng vững chắc hơn.
Khóe môi Văn Đàn khẽ cong lên: “Cảm ơn chị Thu.”
“Không cần khách sáo.” Từ Thu lại nói: “Đúng rồi, bộ phim kia của Chung Gia Tường đã chọn Quý Tư Tư rồi.”
Văn Đàn không hề bất ngờ với đáp án này.
Cô chỉ cảm thấy hơi buồn cười, với địa vị hiện tại của Quý Tư Tư, dù là danh tiếng hay tài nguyên thì cũng đều đã đạt đến đỉnh cao, vậy mà chỉ vì không muốn thua cô, lại cam tâm tình nguyện làm những chuyện mạo hiểm như vậy.
Văn Đàn lấy lại tinh thần: “Chị Thu, mấy hôm trước giám đốc Chu tìm em, nói bên Sáng Mỹ có thứ có thể khiến em thân bại danh liệt.”
Từ Thu nói: “Chuyện này giám đốc Chu cũng đã nói với chị, nhưng chị đoán, cũng không phải là chuyện gì to tát, chắc là cậu ta đã chụp được ảnh em và Minh Trạc hẹn hò.”
Văn Đàn chợt mở to mắt, vừa định nói gì đó nhưng lại cảm thấy điều này cũng hợp lý.
Lúc cô quay bộ phim của Quách Thụ, gần như cuối tuần nào Minh Trạc cũng đến tìm cô.
Mặc dù họ đã rất cẩn thận, nhưng nếu giám đốc Tưởng đã cố tình muốn chụp, thì nhất định là không thể nào tránh khỏi.
Văn Đàn không hiểu lắm: “Em chỉ là yêu đương thôi mà, cũng không đến mức thân bại danh liệt chứ…”
Từ Thu cười: “Em quên rồi sao, Minh Trạc trên danh nghĩa vẫn là vệ sĩ của em. Tin đồn em được bao nuôi trước đây cũng là do tài khoản marketing do phía Sáng Mỹ nuôi tung ra. Bọn họ đã nói như vậy, chắc chắn là tin thật rồi.”
Văn Đàn nhớ đến lúc ở nhà hàng, giám đốc Tưởng nói cô lén đại gia chống lưng đến đây gặp gỡ người khác.
Thảo nào lúc đó anh ta lại có vẻ mặt như muốn cô thân bại danh liệt, còn nói sẽ tung chuyện này của cô ra ngoài.
Nghĩ lại vẫn thấy khá thú vị.
Văn Đàn hỏi: “Vậy chúng ta có cần chuẩn bị biện pháp ứng phó trước không?”
“Không cần.” Từ Thu nói, “Em chỉ cần chuẩn bị tinh thần công khai bất cứ lúc nào là được.”
Văn Đàn ngẩn người: “Nhưng em còn chưa có tác phẩm nào…”
Từ Thu hiểu suy nghĩ của cô: “Chúng ta không chủ động công khai, nhưng nếu bên Sáng Mỹ tung tin ra, chắc chắn bọn họ sẽ không viết em yêu đương bình thường. Công khai trong trường hợp này, vừa có thể đáp trả tin đồn, fan cũng dễ chấp nhận hơn.”
Từ Thu nói tiếp: “Em không cần phải quá áp lực, yêu đương không phải là tội ác tày trời. Em không phải là không có tác phẩm, những bộ phim em đóng trước đây cũng được tính. Diễn xuất của em mọi người đều công nhận, chỉ là thiếu cơ hội để chứng minh bản thân thôi. Hơn nữa, chị đã quan sát thảo luận về chuyện tình cảm của em, fan của em rất mong em sẽ có một mối tình bình thường sau khi chia tay Mạnh Trần An.”
Tâm trạng Văn Đàn lập tức thoải mái hơn rất nhiều, trên môi nở nụ cười tươi: “Cảm ơn chị…”
Từ Thu ho khan một tiếng, im lặng một lúc rồi vẫn phải làm người xấu: “Đừng vội cảm ơn chị, giám đốc Chu bảo chị nhắc em về xem lại hợp đồng, trong đó có một điều khoản là, ba năm không được kết hôn sinh con.”