Mục lục
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh chiều tà ở phía xa đang dần khuất núi, ánh sáng hơi chói mắt, Văn Đàn đưa tay che trán, nheo mắt lại, nhất thời không phân biệt được đây là mơ hay là thật.

Minh Trạc nghiêng người, lấy thứ gì đó từ trong xe, đi đến trước mặt cô.

Ngay sau đó, một chiếc mũ rộng vành được đội lên đầu Văn Đàn.

Cô khẽ “a” lên một tiếng, hoàn toàn tỉnh táo lại: “Thầy Minh.”

Minh Trạc mặc áo khoác đen, kéo khẩu trang xuống: “Sao em lại ở đây?”

Văn Đàn nhìn về phía đại bản doanh của đoàn phim: “Tôi đến quay phim.”

Dừng lại hai giây, cô mới nói: “Thầy Minh đến đây công tác sao?”

Minh Trạc nhìn cô, một lúc lâu mới “ừm” đáp lại.

Văn Đàn không dám nhìn thẳng vào anh, dời mắt đi chỗ khác, nhưng lại không nhịn được nhìn lại lần nữa.

Cô cố gắng kìm nén khóe miệng đang nhếch lên: “Thật trùng hợp.”

“Không trùng hợp.” Minh Trạc chậm rãi nói, “Tôi còn tưởng mình gặp ảo ảnh nữa.”

Văn Đàn: “…”

Một vài ký ức đã chết bắt đầu tấn công cô.

Vài tháng trước, khi Văn Đàn tán tỉnh anh, cô đã gửi tin nhắn: [Tôi còn tưởng, ảo ảnh hình thành là do…]

Ban ngày nghĩ gì, đêm mơ thấy đó.

Mặt Văn Đàn hơi nóng lên, quay người nói: “Tôi về đây.”

Minh Trạc nắm lấy cánh tay cô: “Sao không nhắn tin cho tôi?”

Văn Đàn đáp: “Không phải thầy Minh nói bên đó không có sóng sao, tôi gửi tin nhắn anh cũng không thấy được.”

“Thấy được.”

Văn Đàn nghi ngờ: “Thấy được gì?”

Cô đâu có nhắn tin cho anh.

Minh Trạc buông tay: “Em đi thảm đỏ, rất đẹp.”

Văn Đàn vừa nghe anh khen liền nở một nụ cười, nhưng đột nhiên nhớ ra, cô đi thảm đỏ cùng Quý Hồi.

Hôm đó còn có một video đẩy thuyền cặp đôi của họ rất hot, theo tin tức mới nhất từ Văn Văn, hiện tại đã có hơn hai triệu lượt thích.

Cô thăm dò hỏi: “Vậy thầy Minh còn thấy gì nữa không?”

Minh Trạc mặt không đổi sắc: “Tôi còn nên thấy gì nữa?”

Văn Đàn nghiêm túc nói: “Không có gì, anh nhìn thấy tôi là được rồi, rất tốt.”

Minh Trạc búng nhẹ vào vành mũ của cô, khóe môi khẽ nhếch lên: “Về đi.”

Tầm nhìn của Văn Đàn bị vành mũ che khuất, khi cô đưa tay lên thì Minh Trạc đã đeo khẩu trang lại, nghiêng đầu ra hiệu cho cô đi trước.

Văn Đàn đưa mũ cho anh, vuốt tóc: “Trả lại cho thầy Minh.”

Minh Trạc nói: “Em cứ đội đi.”

“Không cần đâu, tôi có mang theo rồi.”

Vật tư trong sa mạc có hạn, Minh Trạc đưa đồ cho cô, anh sẽ không còn nữa.

Minh Trạc nhận lấy mũ, nhưng không cất đi mà lại đội lên đầu cô: “Đợi em đội mũ của mình rồi hãy trả lại cho tôi.”

Văn Đàn ngẩng đầu nhìn anh: “Ý là tôi có thể đến chỗ anh sao?”

“Có thể.”

“Nhưng tôi nghe đoàn phim nói, bên đó đang làm công tác bí mật, không cho đến gần.”

Minh Trạc chậm rãi nói: “Người nhà thì ngoại lệ.”

Khi Văn Đàn trở về lều, không chỉ mặt đỏ bừng mà tai cũng nóng ran.

Văn Văn thấy vậy liền kêu lên: “Trời ơi, ngoài kia nắng vậy sao? Chị có bôi kem chống nắng không?”

“… Có bôi rồi.”

“Vậy thì tốt, nếu không cháy nắng như vậy, ngày mai không quay phim được đâu.”

Văn Đàn không tiện nói với cô nàng rằng đây không phải do cháy nắng.

Cô lặng lẽ cởi mũ, ngồi xuống ghế uống nước.

Một lúc sau, thấy sắc mặt Văn Đàn trở lại bình thường, Văn Văn mới thở phào nhẹ nhõm.

Văn Đàn cầm điện thoại, suy nghĩ mười phút, rồi vẫn bật máy lên.

Văn Đàn mở khung chat với Minh Trạc, chậm rãi gõ chữ.

Văn Đàn: [Ngày mai thầy Minh ra ngoài lúc nào, tôi đợi anh ở chỗ cũ, trả mũ cho anh.]

Cô đã quan sát, nếu Minh Trạc lái xe ra ngoài sẽ đi qua vùng sa mạc phía sau đoàn phim, cũng chính là nơi họ gặp nhau hôm nay.

Cho dù câu “người nhà thì ngoại lệ” là Minh Trạc trêu cô hay là nói thật, thì từ đại bản doanh của đoàn phim đến lều của Minh Trạc cũng cách một khoảng khá xa.

Trên sa mạc không có gì che chắn, cô cứ thế đi qua sẽ rất lộ liễu, nói không chừng chưa đi được nửa đường đã bị bắt giữ vì bị nghi là gián điệp rồi.

Chưa đầy hai phút sau, Minh Trạc đã trả lời.

Minh Trạc: [Em cứ giữ lấy, khi nào tôi cần sẽ đến tìm em.]

Minh Trạc: [Nếu người của đoàn phim không cho tôi vào, lần này vẫn có thể nói là bạn trai của em chứ?]

Văn Đàn thấy hai tin nhắn này, cả người lập tức nóng ran.

Cô hít sâu một hơi, úp mạnh điện thoại xuống bàn.

Văn Văn giật mình, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô: “Chị Văn Đàn, chị… hình như vẫn còn bị di chứng cháy nắng…”

Trong lều quân dụng, Trần Ngôn Chu đang báo cáo công việc dựa vào bản đồ địa chất trên tường: “Chúng ta đã chạy được 1/3 tuyến này, dự kiến khoảng hai tuần nữa sẽ hoàn thành tất cả các điểm trên tuyến này, địa điểm làm việc của tuyến thứ hai sẽ xa hơn, mọi người chuẩn bị trước. À, xe chở vật tư bổ sung sẽ đến trong tuần này.”

Cậu ta nói xong, cô gái đi cùng Hứa Linh Nguyệt nói: “Anh Tiểu Trần, anh có thể nhờ họ mang cho em một tuýp kem chống nắng được không, kem chống nắng của em sắp hết rồi.”

Trần Ngôn Chu đáp: “Anh không chắc có mua được không, lát nữa anh hỏi giúp em.”

“Cảm ơn anh.”

Trần Ngôn Chu ngồi xuống bên cạnh Minh Trạc, hỏi nhỏ: “Thầy Minh, vừa rồi em báo cáo có ổn không?”

Minh Trạc nói: “Tốt lắm. Sau khi kết thúc, cậu thống kê xem họ còn cần vật dụng cá nhân gì, để bổ sung cùng lúc.”

Trần Ngôn Chu gật đầu: “Vâng.”

Minh Trạc dựa theo tiến độ cậu ta vừa báo cáo, tổng kết một vài điểm về nội dung khảo sát hiện tại, sau đó cuộc họp kết thúc.

Trần Ngôn Chu cầm sổ tay: “Mọi người có nhu cầu gì thì đến đăng ký với tôi nhé.”

Minh Trạc đứng dậy, ra khỏi lều.

Thấy vậy, Hứa Linh Nguyệt cắn môi, đi theo.

Minh Trạc đứng bên ngoài, tay cầm điện thoại, không biết đang xem gì.

Hứa Linh Nguyệt gọi khẽ: “Thầy Minh.”

Minh Trạc ngẩng đầu, tắt màn hình điện thoại: “Có việc gì?”

Hứa Linh Nguyệt nói: “Không có gì… em chỉ hơi tò mò, tại sao thầy lại chọn ngành địa chất ạ?”

Với một người xuất sắc như anh, dù làm gì cũng có thể thành công.

Ngành địa chất lại vất vả, không có nhiều tiền.

Minh Trạc thản nhiên nói: “Không có tại sao cả, muốn làm thì làm thôi.”

Nhiều chuyện trên đời này không nhất thiết phải có lý do, nghĩ nhiều sẽ chỉ chần chừ do dự.

Hứa Linh Nguyệt chắp tay ra sau lưng, hâm mộ nói: “Thầy Minh chắc chắn là người rất có chủ kiến, em thì không được vậy, lúc trước em học địa chất là do bố mẹ đăng ký cho, họ đều làm ngành địa chất, hồi nhỏ em chủ yếu sống cùng ông bà.”

Minh Trạc khẽ gật đầu: “Con gái học địa chất rất ít.”

Anh tiếp tục: “Khí hậu sa mạc khắc nghiệt, các em đến đây để học tập, nếu không chịu nổi thì không cần miễn cưỡng, lần này có thể về cùng xe chở vật tư.”

Hứa Linh Nguyệt vội vàng xua tay: “Không cần không cần, em chịu được, mọi người đều kiên trì được, em cũng vậy.”

Cô gái đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Hơn nữa, có thầy Minh ở đây, em càng kiên trì được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK