Mục lục
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Đàn mở tủ quần áo bên trong cùng, lục từ trong đống quần áo cũ mà Văn Văn không bao giờ động đến ra bức thư đó.

Khi chuyển nhà, cô đã không vứt nó đi.

Bên trong viết quá nhiều nỗi đau và tâm sự của cô, cho dù có xé nát, cô cũng luôn lo sợ người ta sẽ ghép lại được.

Hơn nữa, cảm xúc của cô đối với bức thư này rất phức tạp.

Nó chất chứa những ký ức mà cô không muốn nhắc lại nhất, và chính cô của ngày xưa đã từng suýt bị giết chết.

Trước đây, Văn Đàn vẫn chưa biết nên xử lý nó như thế nào.

Vì vậy, cô đã để nó ở đó.

Cô quay người lại, đưa phong thư cho Minh Trạc.

Anh đưa tay nhận lấy, cụp mắt xuống: “Đốt nó đi, được không?”

Văn Đàn khẽ gật đầu: “Được.”

Minh Trạc nắm tay cô, dẫn cô ra khỏi phòng khách.

Anh đặt bật lửa vào trong tay cô, thấp giọng nói: “Em đốt đi.”

“Tách” một tiếng, một ngọn lửa bùng lên.

Bức thư trong tay Minh Trạc dần dần bốc cháy, cháy được một nửa thì lại bị ném vào đĩa đựng trái cây bằng sứ.

Văn Đàn đứng đó, nhìn bức thư tuyệt mệnh từng bị nước mắt cô thấm ướt, sau khi bị lửa thiêu rụi, cuối cùng chỉ còn lại một chút tro tàn.

Dường như con người của quá khứ đã thực sự nói lời tạm biệt với cô.

Minh Trạc ôm cô vào lòng: “Hứa với anh, đừng viết những thứ như thế này nữa, cũng đừng rời xa anh dưới bất kỳ hình thức nào.”

Văn Đàn ôm chặt eo anh, hàng mi vẫn còn đọng nước mắt, úp mặt vào ngực anh khẽ “vâng” đáp lại.

Minh Trạc nhẹ nhàng hôn lên mắt, mũi, môi cô, luồn tay vào tóc cô: “Mọi chuyện đã qua rồi, anh sẽ ở bên em, anh sẽ luôn ở bên em.”

Những lời như thế này, trước đây anh cũng đã từng nói.

Nhưng tối nay, không biết có phải do đã gặp Tưởng Tân Duyệt hay không mà Văn Đàn bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô không chỉ là đáp án sai trên bài thi cuộc đời của người khác, mà còn là đáp án đúng duy nhất, của anh.

Cha mẹ cô sau khi rời xa nhau, đã tìm thấy hạnh phúc thực sự của riêng mình, không phải vì yêu nhau cả đời quá khó, cũng không phải vì hôn nhân không bền vững.

Đối với họ mà nói, là kịp thời quay đầu lại từ ngã ba đường, từ đó mở ra một khoảng trời tươi sáng.

Đối với Văn Đàn mà nói, có bà ngoại, có Minh Trạc, có Lâm Sơ Dao, còn có rất nhiều người hâm mộ yêu mến cô, thực ra đã đủ rồi.

Ngay giây phút này, Văn Đàn tha thứ cho họ, và cũng giải thoát bản thân khỏi chiếc lồng giam đó.

Ai cũng có quyền lựa chọn cuộc sống và hạnh phúc của riêng mình, cô cũng vậy.

Hai ngày sau, khi Ethereal chính thức công bố Văn Đàn là người đại diện toàn cầu, cô đang tham gia một sự kiện ở thành phố khác.

Từ ngày Văn Đàn tham dự bữa tiệc tối của Ethereal, trong lòng mọi người đều đã ngầm mặc định chuyện này, bây giờ chỉ là công khai một bí mật ai cũng biết mà thôi.

Fan hâm mộ có người khoe đơn hàng để chúc mừng ủng hộ, cũng có người làm số liệu khen ngợi nhan sắc.

Ngoài ra, anti-fan cũng nhanh chóng có mặt.

[Cười chết mất, thế này mà còn nói Văn Đàn không có đại gia chống lưng, ai tin chứ.]

[Từ sau khi cô ta vào Hoàn Vũ, tài nguyên tốt lên trông thấy, nói là Hoàn Vũ nâng đỡ cô ta, nhưng Quý Hồi cũng không có đãi ngộ này, ai hiểu chuyện cũng đều hiểu thôi.]

[Phim đóng thì một bộ cũng chưa chiếu, tài nguyên thời trang thì ngày càng tốt hơn. Fan bây giờ chém gió quá, không sợ lúc phim chiếu diễn xuất quá tệ, tự vác đá đập chân mình sao.]

[Tôi cũng thấy vậy, thật ngại thay họ…]

[Văn Đàn, một diễn viên trước đây chỉ đóng web drama nhỏ, bây giờ cũng dám tự xưng Ảnh hậu, đủ thấy chống lưng phía sau mạnh cỡ nào rồi.]

[Đừng nói Ảnh hậu, nghe tôi này, Oscar cứ gửi thẳng đến nhà cô ta đi.]

Ethereal là thương hiệu xa xỉ phẩm hàng đầu mà cứ thế bị Văn Đàn giành được, trong giới không chỉ Quý Tư Tư đứng ngồi không yên, mà các nhà khác cũng âm thầm ra tay, tin đồn Văn Đàn được bao nuôi cứ như vậy lại bị đào lên.

Hàng chục tài khoản marketing đồng loạt bịa đặt những câu chuyện nhỏ. Người thì nói cô vì muốn có được tài nguyên của Ethereal mà một đêm hầu hạ hai đại gia, người thì nói lý do cô được đại gia bây giờ để mắt đến là vì đã ra nước ngoài xin bùa chú.

Văn Văn thấy tin nào liền báo cáo tin đó, ngẩng mặt kêu trời: “Mấy người này bị bệnh à, sao cứ như ngủ dưới gầm giường chị vậy.”

Văn Đàn cười cười, tháo bông tai xuống: “Những lời đồn đại kiểu mở miệng là có thể bịa đặt như thế này, em quan tâm làm gì.”

Những tài khoản marketing và bài đăng công khai đó không nêu đích danh, thông tin thân phận đưa ra cũng mơ hồ, hoàn toàn dựa vào fan hâm mộ tự đoán, cũng không cấu thành tội phạm, cùng lắm là bị báo cáo xóa bài.

Hơn nữa, một tài khoản bị xóa sẽ còn có tài khoản khác, báo cáo cũng không hết được.

Văn Văn cầm điện thoại, tức giận nói: “Thật mong chờ ngày chị và thầy Minh công khai, nhất định sẽ làm mù mắt chó của bọn họ!”

Cô nàng vừa dứt lời thì có người gõ cửa phòng trang điểm, nhân viên nhỏ giọng nói: “Chị Văn, có người tìm chị.”

Văn Đàn còn tưởng là người của nhãn hàng, đứng dậy nói: “Tôi ra ngay.”

Văn Đàn đi theo nhân viên đến nơi, người phụ trách của nhãn hàng chỉ đứng đợi ở ngoài cửa.

Chưa đợi cô lên tiếng hỏi, người phụ trách đã mở cửa phòng nghỉ: “Cô Văn, mời vào.”

Văn Đàn lặng lẽ nắm chặt điện thoại, lo sợ lại là quy tắc ngầm nào đó mà cô chưa từng gặp. Cho tới khi đi đến cửa, nhìn thấy người ngồi bên trong, cô mới phát hiện ra rằng trên đời này còn có chuyện đáng sợ hơn quy tắc ngầm.

Minh Ứng Chương đang uống trà, ngẩng lên nhìn cô: “Không nhận ra tôi à?”

Văn Đàn ngập ngừng hai giây mới nói: “Chú… Minh.”

Minh Ứng Chương liếc cô một cái: “Ngồi đi.”

Cửa phòng nghỉ bị đóng lại từ bên ngoài.

Văn Đàn bước tới với dáng vẻ lóng ngóng, rụt rè ngồi xuống đối diện Minh Ứng Chương.

Cô đặt hai tay lên đầu gối, vô thức nắm chặt: “Chú Minh tìm cháu có việc gì sao?”

Minh Ứng Chương đặt cốc trà xuống: “Cô bận rộn như vậy, muốn gặp cô một lần cũng không dễ. Vừa phải đợi cô có thời gian, vừa phải đợi…”

Văn Đàn vô thức hỏi: “Còn phải đợi gì nữa ạ?”

Minh Ứng Chương ho khan một tiếng: “Không có gì, uống trà đi.”

Đương nhiên là đợi lúc Minh Trạc không ở bên cạnh cô.

Lần này Văn Đàn tham gia sự kiện ở Tân Thành, Minh Trạc lại đang đi làm nên không thể đến đây, Minh Ứng Chương mới bớt chút thời gian bay đến đây một chuyến.

Văn Đàn lặng lẽ cầm cốc trà lên, uống một hớp, rồi mới lúng túng giải thích: “Chú Minh, trước đây cháu vẫn luôn ở phim trường, không về Giang Thành, nên…”

Minh Ứng Chương trầm giọng nói: “Tôi biết.”

Cả người ông toát ra vẻ uy nghiêm của người bề trên, lúc này giọng nói nặng nề hơn một chút thì càng đáng sợ hơn, Văn Đàn không dám nói nữa.

Những cô gái xinh đẹp luôn dễ dàng khiến người ta yêu mến.

Minh Ứng Chương nhìn cô, sắc mặt hơi dịu lại, nhưng lời nói ra lại không hề khách khí: “Tôi sẽ không hỏi những câu nhảm nhí như cô và Minh Trạc quen nhau như thế nào. Cô nên biết, mười năm trước nó đã cắt đứt quan hệ với gia đình rồi, cô ở bên nó cũng không nhận được một xu nào của nhà họ Minh đâu.”

Văn Đàn mím môi nói: “Chú Minh, có lẽ chú không tin nhưng cháu cũng chỉ mới biết hoàn cảnh gia đình của Minh Trạc cách đây không lâu. Cháu ở bên anh ấy, chưa bao giờ vì tiền.”

Minh Ứng Chương hơi nheo mắt lại: “Vậy cô chấm nó ở điểm nào, vì nó đẹp trai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK