Mục lục
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi buột miệng thốt ra câu đó, rõ ràng Chu Kế Quang có hơi hối hận, anh khựng lại không nói gì thêm nữa.

Lâm Sơ Dao nhìn anh, vẻ mặt bình thản: “Biết rồi, lần này em thật sự sẽ không nói với anh họ em đâu.”

Cơn tức trong lòng Chu Kế Quang như bị chặn lại ở ngực, không lên nổi mà cũng chẳng xuống được.

Nhiều năm qua, ấn tượng của anh về Lâm Sơ Dao vẫn chỉ dừng ở chỗ “em họ của Minh Trạc”, thiên kim đại tiểu thư tiêu tiền như nước, vung tay quá trán.

Sau vụ ở sân bay, anh còn cho rằng cô được bảo bọc quá mức nên đầu óc có phần đơn thuần.

Cô luôn vì chuyện của Văn Đàn mà tranh luận với anh, ríu ra ríu rít, còn có phần phiền toái.

Chu Kế Quang tuy không có nhiều kinh nghiệm yêu đương, nhưng dù gì cũng lớn hơn cô vài tuổi.

Lần đi công tác ở Ý cùng cô, anh đã lờ mờ đoán ra một chút tâm tư của cô.

Anh không vạch trần, là vì nghĩ rằng chỉ cần cô qua được giai đoạn “cảm nắng” nhất thời này là ổn.

Nhưng anh không ngờ cô lại dám thổ lộ, thậm chí còn gan to bằng trời mà chủ động hôn anh.

Chu Kế Quang buộc phải thừa nhận, từ khoảnh khắc đó, lòng anh đã bắt đầu rối loạn.

Lý trí bảo anh rằng cô là em họ của Minh Trạc, không phải kiểu con gái thích là quen, không thích là chia tay.

Anh vừa cố thủ nguyên tắc, vừa mâu thuẫn chờ cô bảo vệ xong luận văn, chờ cô tốt nghiệp.

Thế nhưng đến khi thật sự thấy bên cạnh cô có một chàng trai cùng trang lứa, tất cả các phương diện lại còn rất phù hợp với cô, cái cảm giác ghen tuông trong anh bắt đầu âm ỉ, rồi lớn dần.

Những chuyện như mặt dày đi ăn chung, xem phim chung, là những chuyện vốn trước giờ anh chưa từng làm. Bây giờ nghĩ lại, chính anh cũng thấy mình điên rồi.

Anh nhìn thẳng vào cô, lên giọng chiếm lấy thế thượng phong về đạo đức: “Tại sao em không nói với anh họ em? Chẳng lẽ tình cảm của anh không thể để người khác biết?”

Lâm Sơ Dao thản nhiên đáp: “Không phải, em sợ anh hối hận thôi.”

Chu Kế Quang cong môi cười: “Xem ra trong mắt em, ngoài thông minh, hà khắc, hay so đo, nóng tính, tính toán chi ly, mỉa mai đá đểu… giờ anh còn thêm cái danh ‘lật lọng’ nữa.”

Lâm Sơ Dao cố nén khóe môi đang cong lên: “Vì anh rõ ràng thích em nhưng lại không chịu thừa nhận. Tất nhiên em phải… hỏi cho rõ ràng chứ.”

Chu Kế Quang định nói gì đó, chợt phản ứng lại: “Nên hôm nay là em cố tình diễn cho anh xem?”

Lâm Sơ Dao tất nhiên không chịu thừa nhận: “Nếu anh không muốn đưa em về thì thôi, em còn kịp gọi cho đàn anh.”

Trương Bác Văn là đàn anh thân thiết của cô, hôm nay là cô cố tình mời cậu ấy đến để cùng cô diễn vở kịch này.

Chu Kế Quang nắm lấy bàn tay cô đang định bấm điện thoại: “Không được gọi cho cậu ta, anh đưa em về.”

“Em không phải con nít, em muốn bạn trai tương lai đưa về, không muốn bạn của anh họ.”

“Anh họ em sắp tuyệt giao với anh rồi, anh với cậu ta giờ chẳng còn là bạn nữa.”

Lâm Sơ Dao: “Vậy em vẫn gọi cho đàn anh…”

Cô còn chưa nói hết câu, môi đã bị anh chặn lại.

Chu Kế Quang chỉ đặt nhẹ môi mình lên môi cô, như chuồn chuồn lướt nước, rồi buông ra: “Đừng giận nữa, anh đưa em về.”

Lâm Sơ Dao hơi đỏ mặt: “Vậy nếu mẹ em hỏi ai đưa em về thì sao…”

Chu Kế Quang dứt khoát: “Bạn trai em.”

Khóe môi Lâm Sơ Dao không giấu được ý cười, khẽ “ồ” một tiếng rồi mới miễn cưỡng đồng ý: “Vậy thôi được.”

Chu Kế Quang nắm tay cô đi về phía trước.

Lâm Sơ Dao thuận thế ôm lấy tay anh, vui đến mức gần như nhảy cẫng lên.

Chu Kế Quang nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt hiếm khi dịu dàng đến thế.

Hai tháng gần đây, trong giới vẫn loáng thoáng tin đồn rằng có một nữ diễn viên trong nước vì muốn bám víu vào giới đầu tư Hồng Kông mà đã đi “hiến thân” cho một vị đạo diễn lớn tuổi bên đó.

Ban đầu, tin tức chỉ lan truyền trong vài bài viết trên các tài khoản marketing, nhưng chẳng bao lâu sau đã bị report và xóa hết.

Thế nhưng ngay trước kỳ nghỉ Quốc khánh, tin này lại bất ngờ nổ ra trên Weibo với quy mô lớn hơn hẳn. Những lời miêu tả sống động như thật, tuyến thời gian sự việc được liệt kê rõ ràng, bóng gió ám chỉ một vị đạo diễn nổi danh, chỉ thiếu điều gọi thẳng tên Văn Đàn ra thôi.

Trước đó Văn Đàn từng sang Hồng Kông ăn tối cùng Chung Gia Tường, chỉ cần các tài khoản marketing dẫn dắt một chút, gần như mọi người đã mặc định tin rằng “nữ diễn viên” trong vụ bê bối này chính là cô.

Có người tin sái cổ, cũng có fan ra sức đính chính.

[Văn Đàn thật là, Chung Gia Tường già thế rồi mà cô ta nuốt nổi sao? Nghĩ thôi đã muốn ói rồi.]

[Vì nổi tiếng bất chấp thủ đoạn thôi mà. Cô ta còn có đại gia lớn tuổi chống lưng nữa, nhìn cái kiểu marketing ghép CP với Quý Hồi, rồi cả vệ sĩ của cô ta, là biết ở nhà chắc chẳng được “ăn no”. Giờ thèm miếng thịt tươi cũng phải thôi.]

[E hèmmmmm, suy đoán của lầu trên hay đó, sáng tạo ghê á.]

[Xin lỗi, Văn Đàn căn bản đâu có đóng phim của Chung Gia Tường, nói ai thì nói cho đúng đi chứ.]

[Fan Văn Đàn lại bắt đầu rồi, rời xa Quý Tư Tư thì các người sống không nổi à?]

[Buồn cười, ai nhắc tên Quý Tư Tư trước? Chính fan tự chột dạ rồi nhảy dựng lên còn trách ai?]

[@Giải trí Sáng Mỹ làm ơn kiện đi, bài đăng có quá năm trăm lượt chia sẻ là phạm pháp đấy.]

[Văn Đàn mỗi lần có chuyện là kéo Quý Tư Tư vào, quen rồi, bám fame người ta mà không biết xấu hổ.]

Khi Weibo đang nổ ra một trận khẩu chiến, thì Văn Đàn lại đang cùng Minh Trạc cho ngựa ăn cỏ ở làng Suosong.

Thời gian trôi thật nhanh, đã đúng một năm kể từ lần trước họ tình cờ gặp nhau ở nơi này.

Văn Đàn nhìn con ngựa đang được mình cho ăn, đưa tay vuốt nhẹ lưng nó: “Con này hình như gầy đi rồi, năm ngoái nhìn lực lưỡng hơn thì phải.”

Minh Trạc tháo găng tay, hơi ngẩng cằm: “Con này là ngựa con mới sinh năm nay, năm ngoái em cưỡi con kia kìa.”

Văn Đàn: “…”

Cô nhìn theo ánh mắt anh, thấy một con ngựa đứng khuất ở góc, bị mình phớt lờ nãy giờ. Nó hất móng một cái, như thể đang tỏ ý bất mãn.

Văn Đàn lập tức bào chữa: “Hôm đó trời tối quá, em không nhìn rõ.”

Minh Trạc khẽ cong môi: “Giờ thì nhìn rõ rồi chứ?”

Văn Đàn nghiêm mặt: “Rõ rồi. Lần này chắc chắn sẽ không nhầm.”

Trở về phòng, điện thoại Văn Đàn đổ chuông, là Văn Văn gọi đến, báo cáo tình hình trên mạng.

Cô đứng bên lan can tầng hai, nhìn xuống thấy Minh Trạc đang lái chiếc SUV rời đi.

Giọng Văn Văn ở đầu dây có phần tức tối: “Chẳng hiểu Quý Tư Tư nghĩ gì nữa. Đến nước này mà còn muốn hắt nước bẩn lên người chị.”

Văn Đàn khẽ cười: “Chắc cô ta nghĩ, mình đã xóa sạch mọi dấu vết.”

Việc Văn Đàn sang Hồng Kông ăn tối với Chung Gia Tường từng khiến dân mạng bàn tán xôn xao. Với Quý Tư Tư, chuyện đó chẳng khác gì “món quà từ trên trời rơi xuống”, không xài mới lạ.

Sắp tới là dịp Quốc khánh, bộ phim của Văn Đàn cũng sắp công chiếu. Phía bên kia rõ ràng là chọn đúng thời điểm, muốn đánh cô một đòn chí mạng.

Văn Đàn nói: “Em nói với chị Thu một tiếng, bảo phía truyền thông bên Hồng Kông có thể đăng thứ họ quay lên được rồi.”

Giọng Văn Văn gần như phấn khích: “Dạ!!!”

Văn Đàn cúp máy, vừa xuống nhà thì gặp Trác Mã.

Trác Mã lễ phép chào cô: “Chào cô Văn.”

Văn Đàn gật đầu, rồi hỏi: “Cô có biết Minh Trạc đi đâu không?”

Trác Mã đáp: “Anh Minh bảo đợi cô xử lý xong việc, con ngựa đó sẽ đưa cô đến chỗ anh ấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK